Đọc truyện Không thể quên anh chương 1 tác giả An Yên

09/04/2024 Tác giả: An Yên 753

Chị Cẩm Trang! Chị Cẩm Trang!
Xin đứng lại!
Trên con đường sầm uất của thành phố C, một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đang lái chiếc xe máy điện một cách chậm rãi, thì đột nhiên bị một gã áo đen đi xe Exciter màu xanh dương giật mạnh túi xách trên vai. Xe phụ nữ loạng choạng rồi ngã theo hướng gã áo đen. Phụ nữ đó ngã ra đường, khóc lóc và kêu cứu.

Cùng lúc đó, trong dòng xe qua lại, một cô gái trẻ đang ra khỏi siêu thị, mặc áo phông và quần jean, thấy cảnh tượng này liền mượn chiếc xe máy của bác bảo vệ và rồ ga đuổi theo. Gã đi xe Exciter đang lạng lách trên đường, khi nhận ra có người đuổi theo, lẩm bẩm:

“M.ẹ k.i.ế.p! Vừa giật được túi của bà già từ ngân hàng ra lại gặp phải một con ranh, để tao cho mày ngửi khói!”
Gã này cũng vừa lẩm bẩm vừa chờ tín hiệu giao thông chuyển sang đèn vàng. Gã nhếch mép và đẩy ga tiến về phía trước trước khi dòng xe bên cạnh chuẩn bị lao tới. Tuy nhiên, cô gái không nao núng, nhẹ nhàng lách qua dòng xe và còn bấm còi dù đèn đã chuyển sang đỏ. Gã trên Exciter vẫn tiếp tục tăng tốc, nghĩ rằng cô gái chắc sẽ bị cảnh sát giao thông bắt vì vượt đèn đỏ, khi ấy gã mới thoát.

Nhưng ngạc nhiên thay, cô gái không những lách qua dòng xe mà cảnh sát giao thông ở chốt cũng không chú ý đến cô, miễn cưỡng tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng hoàn toàn bỏ qua cô như thể cô là người tàng hình. Gã hơi bối rối rồi quyết định rẽ vào quán Bar S, nghĩ rằng sẽ không bị ai bắt khi ở trong đó.

Gã vào quán và chiếc Exciter vừa dừng lại, cậu Trường bảo vệ đang sắp xếp xe khi nghe tiếng phanh gấp:

“Kíttt!”
Cô gái kia gắt gỏng gạt chân chống và đẩy gã kia ngã trước cửa quán. Cô gái tiến lại, giật túi và bẻ tay gã:

“Nằm yên! Mày nghĩ giật túi rồi chạy là thoát à? Thanh niên năng động thế thì nên làm việc chăm chỉ chứ không nên đi cướp đâu.”
Gã đó đấm đá trong tay cô gái:

“Con k.h.ố.n! Mày là thứ gì vậy? Mày làm sao ra bắt tao?”
Cô gái rút chiếc còng số tám luôn mang theo, chui vào tay hắn và nói:

“Nghe kỹ đây. Tôi là Trương Cẩm Trang – Phó phòng điều tra Cảnh sát thành phố C. Anh bị bắt vì tội cướp giật. Anh có quyền im lặng, mọi lời anh nói đều là bằng chứng.”
Gã này mới hoảng sợ. Từng nghe đến danh tiếng của cảnh sát này, giờ được gặp mặt trong tình huống này, cô ta không hổ danh vua phá án. Thì ra cô ta không mặc trang phục công vụ, có lẽ cảnh sát giao thông cũng không nhận ra khi cô ấy lách qua đường. Nhưng nếu không phải là Trương Cẩm Trang thì sao? Có thể là một tay lái lụa khác được cảnh sát làm lơ. Nhưng cô ta có còng số tám mà. Gã vẫn cố giải thích:

“Làm sao tôi biết chị là cảnh sát? Nếu chị bắt tôi tống tiền hoặc bán qua biên giới thì sao?”
Cẩm Trang lấy thẻ nhân viên định sát và đặt vào mặt gã:

“Biết đọc không?”
Lúc này, một giọng nói vang lên:

“Chị Bắp, sao vậy? Có tên tội phạm muốn vào quán em hả?”

Cẩm Trang nhìn lên, Hoàng Gia Khiêm tay đưa túi quần nhàn nhã bước tới. Cô phủi hai tay sau khi kéo gã đứng lên rồi nói:

Thằng này đã giật túi của một phụ nữ ở đó và định chạy vào đây trốn. Nhìn môi thâm thế này không khéo lại giấu nghịt đồ trong túi đấy!
Gia Khiêm cười:

Có lẽ nó định vào đây chơi thuốc, nhầm chỗ rồi đó.
Anh nói rồi cầm túi lên đưa cho chị Bắp:

Chị đã xử lý xong chưa?
Cẩm Trang mỉm cười:

Tôi sẽ gọi mấy đồng nghiệp đến đón gã về trụ sở!
Cô cảnh sát vừa nói vừa móc điện thoại ra bấm gọi. Chỉ trong ít phút, tiếng còi xe cảnh sát vang lên và gã kia bị đưa về trụ sở cảnh sát thành phố. Gia Khiêm hỏi:

Chị đi xe của ai vậy?
Cẩm Trang chỉ về phía siêu thị:

À, tôi mượn xe của bác bảo vệ, lúc ấy vội quá, mượn tạm để đuổi kịp hắn. Bây giờ tôi sẽ trả xe và gửi lại túi xách cho người bị cướp.
Cô nói xong thì lại ngồi lên xe máy và gạt chân chống, đội mũ bảo hiểm lại cẩn thận. Gia Khiêm đưa tay vẫy vẫy:

Chị hãy lái cẩn thận nhé!
Cẩm Trang nháy mắt:

Hôm nào Quỳnh sinh em bé nhớ cho tôi làm mẹ đỡ đầu nhé!
Khiêm cười:

Chị lo lấy chồng đi! Chưa cưới đã muốn làm mẹ cái gì?
Cẩm Trang nói hai tiếng “Dẹp đi!” rồi phóng xe đi. Người phụ nữ được cô trả lại túi xách thì mừng rơi nước mắt:

Trời ơi, cảm ơn con! Con gái nào mà vừa đẹp lại vừa giỏi, lễ phép nữa chứ! Bà mà có thêm một đứa con trai nữa chắc chắn bắt nó cưa cẩm con gái được, tất nhiên là nếu con gái chưa có chồng. Lúc nãy bà mới rút tiền về tính chu cấp cho vợ chồng đứa con trai mua nhà, không ngờ thằng kia nó đi theo, nó giật làm bà ngã nữa chứ!
Cẩm Trang xoa xoa chỗ tay bị trầy của người phụ nữ rồi nói:

Bà có đau ở đâu không ạ? Có bị đập đầu xuống đường không?
Người phụ nữ lắc đầu:

Không có gì đau đâu con, chỉ bị ngã vì lực của thằng kia mạnh quá thôi, nhưng vì bà ngã lên xe nên chỉ có chút hoa mắt chứ không bị đập đầu.
Cẩm Trang cười:

Nếu bà không quá đau thì có thể cùng con về trụ sở cảnh sát để lấy lời khai. Tôi là Cẩm Trang – Phó phòng cảnh sát điều tra của công an thành phố.
Người phụ nữ tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt rồi thốt lên:

Ôi trời ạ, tại sao bà lại ngờ nghệch thế, vì bà đã thấy con trên tivi nhiều lần rồi, giờ gặp ngoài đời còn xinh đẹp hơn nhiều. Được, bà đi cùng con!
Cẩm Trang nhẹ nhàng:

Vậy bà gửi xe lại đây nhé, tôi sẽ đưa bà về bằng ô tô cho an toàn.
Bà gái gật đầu rồi chờ cô lấy xe trong khi bác bảo vệ siêu thị giúp bà đặt xe máy vào trong.

Ở một quán cà phê vỉa hè không xa đó, một người đàn ông với nét mặt trầm tư và ánh mắt sâu thẳm, lúc nãy đã theo dõi sự việc, dù không nghe rõ câu chuyện nhưng anh đã thấy được cảnh tượng màn rượt đuổi trên phố giữa một cô gái cao ráo như người mẫu và cách cô ta ra đòn rất nhanh nhẹn. Người đàn ông không biết cô gái là ai nhưng nhận ra được cô có sự nhanh nhẹn và linh hoạt, dù dáng vẻ lại như người mẫu hoặc diễn viên. Vì mới đến thành phố C nhộn nhịp này nên anh cũng chưa quen biết nhiều người. Lần này, mấy người bạn rủ anh cùng mở quán Bar và chuẩn bị cho một số kế hoạch khác nên hôm nay anh mới có mặt ở đây. Cả hai người bạn cùng rủ anh tới đây, vì họ cho rằng thành phố C nhộn nhịp nhưng cũng dễ dàng hơn để làm ăn.

Anh là Nguyễn Cảnh Khang, ba mươi hai tuổi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Từ bé đã là một cậu bé ngoan ngoãn, vừa đi học vừa bán báo kiếm tiền, được mọi người trong trại trẻ yêu mến. Nhưng khi học hết mười hai năm, Khang không dám tiếp tục học đại học dù đã trúng tuyển vào trường Đại học kinh tế với điểm không hề thấp. Dù ham học hỏi, nhưng suy nghĩ về hoàn cảnh của mình, tiền học phí, tiền ăn ở… Khang đã không dám thực hiện. Nếu học xong đại học mà không có mối quan hệ thì làm sao để có việc làm như mong muốn. Vì vậy, sau mấy đêm suy nghĩ, Khang quyết định tạm biệt các cô ở trại trẻ và đi làm thêm từ công việc nặng nhọc như bốc vác đến việc nhẹ nhàng như phục vụ quán cà phê, quán nhậu… Khang đều làm hết miễn là công việc lành mạnh. Anh tự mày mò học võ thuật trên mạng để tự vệ, và sau khi tích cóp được ít nhiều, anh xin vào lớp đào tạo võ bài bản. Với Khang, khi một mình đối mặt với cuộc sống, anh phải thật kiên định. Mỗi năm, anh về thăm trại trẻ vài lần, mang theo một ít quà cho các cô và lũ trẻ. Thời gian trôi đi, có những cô đã không còn sống để thấy sự trưởng thành của anh nữa. Nhưng với Khang, trại trẻ mồ côi vẫn là một nơi để về như một mái nhà.

Lúc trước, anh đang ngồi nhâm nhi cà phê, quan sát phố xá như một thói quen thì thấy cảnh người phụ nữ bị giật túi xách. Vừa đứng dậy, định lấy tiền đặt ở bàn để lao ra thì nhìn thấy màn rượt đuổi kia. Khang để ý cô gái kia vừa đánh gục gã áo đen thì một lát sau, cảnh sát tới. Rõ ràng, cô gái ấy không phải là ai cũng có thể đánh bại được. Một người con gái cao ráo, mạnh mẽ, dứt khoát, người như vậy thì những kẻ trong các băng đảng sẽ chắc chắn săn đón đấy? Chắc Khang mới về đây nên chưa hiểu rõ về nơi này lắm, nhưng ở những nơi khác, cô gái kia không thể tự do lượn xe như vậy. Vì không thích những chốn ồn ào tấp nập nên Cảnh Khang chỉ nhìn thấy đến đó, không quan sát thêm rồi quay trở lại với tách cà phê của mình. Tuy nhiên, nghĩ đến hành động của cô gái ấy, anh chợt bật cười. Đã lâu lắm rồi anh không cười. Cuộc sống bộn bề những lo toan, những giấc mơ về một quá khứ không tiếng cười khiến anh ít cười hẳn. Chỉ có mỗi lần về bên các cô ở trại trẻ mồ côi, Khang mới cười như một đứa trẻ thôi. Vậy mà hôm nay, anh lại mỉm cười một cách thú vị khi bất chợt thấy bóng dáng của một cô gái trên phố đông…

3.1/5 - (7 bình chọn)

Bài viết liên quan