Không thể quên anh chương 10 | Thứ tình cảm khó nói

09/04/2024 Tác giả: An Yên 421

Cảnh Khang vừa nói vừa đưa tay nâng cổ tay của Cẩm Trang lên. Đột nhiên, cảnh sát này lại cảm thấy lòng run rẩy. Lạ thật, cảm giác này là gì nhỉ? Ngay cả Quốc Trường cũng nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô đội phó mạnh mẽ. Trường nghĩ rằng Cẩm Trang có thể đã mất máu, vì vậy anh vội hỏi:

Chị Trang, chị có sao không? Em đưa chị đi bệnh viện nhé!
Cẩm Trang giật mình, vội rút tay lại và tỏ ra lúng túng:

À, không cần đâu, chị tự đi được mà.
Cảnh Khang lấy điện thoại và gọi:

Toàn ơi, trong xe có đồ sơ cứu không? Cảnh sát Cẩm Trang bị thương!
Bên kia đáp lại, Khang “ừ” một tiếng rồi nhìn sang Cẩm Trang:

Nếu cô không phiền, thì xuống dưới, trong xe bạn tôi có đồ sơ cứu, cậu ấy là bác sĩ rất giỏi!
Cẩm Trang nhìn bờ môi mỏng, nghe giọng nói ấm áp và một chút buồn trong tiếng gió, âm thanh ấy nghe thật cuốn hút. Một vài sợi tóc bay trong gió. Thân ảnh trước mặt mang nét phong trần thực sự. Cô gật đầu:

Vâng, cảm ơn anh!
Chính cô cũng không hiểu tại sao lại đồng ý và đi theo anh như một con cún ngoan. Khang đưa cô xuống xe của Toàn dưới sảnh chung cư, thấy Đặng Toàn đã đứng chờ sẵn. Quốc Trường nói:

Chị Trang, vậy chị vào trong anh ấy xử lý vết thương, chứ máu chảy nhiều quá, chị về nghỉ đi nhé! Chị mới đi phá án về, lại tham gia vụ này rồi lại bị thương…
Trang cười:

Thôi kệ, vết thương nhỏ thôi mà, em về đội đi, xem cô gái kia thế nào. Chị nhờ người ta băng bó một chút rồi cũng về đội. Giờ này, nếu đến bệnh viện, anh Thiên Vương sẽ cằn nhằn. Còn nếu về nhà, bố mẹ chị lại tra hỏi, không hay hỏi cũng vậy. Mà họ chắc biết tin tức sau khi xem trên TV.
Mọi người trong đội điều tra đều biết bác sĩ Vương là anh em tốt của Cẩm Trang nên nghe cô nói như thế, Trường gật đầu:

Vâng ạ. Em hiểu rồi! Em xin phép về đội trước ạ!
Nhận được sự đồng ý từ Trang, Trường quay sang chào Cảnh Khang và Đặng Toàn rồi rời đi. Khang mở cửa xe, đưa Cẩm Trang ra ghế sau của xe, ngả ghế vừa phải để cô ngồi thoải mái, trong khi Toàn lấy một hộp y tế cá nhân và xử lý vết thương trên tay cô. Trang để ý ngoài thuốc sát trùng thì Toàn còn đắp lên vết thương của cô một loại bột gì đó rồi mới băng lại. Dường như cảm nhận được sự tò mò của cô, Toàn vừa băng bó vừa giải thích:

Vết thương của cô khá sâu đấy! Chắc cô gái kia ra tay trong tâm trạng hoảng loạn nên cắt không nhẹ chút nào. Loại bột này không chỉ là một loại kháng sinh an toàn mà còn giúp vết thương của cô lành nhanh và không để lại sẹo. Cô sẽ không cần dùng bất kỳ loại thuốc trị sẹo nào đâu. Đây là thuốc dân tộc, tôi đã nghiên cứu kỹ nên cô yên tâm nhé!
Cảnh Khang cười:

Đặng Toàn là một bác sĩ giỏi nên cô không cần lo lắng đâu!
Cẩm Trang chau mày lại rồi nói:

À, tôi nhớ rồi, tôi có đọc một bài báo về anh. Anh có một phòng khám riêng và luôn khám miễn phí cho người nghèo đúng không ạ?
Toàn gật đầu:

Ừ, đúng vậy. Họ đã nghèo lại còn bị bệnh thì lấy tiền của họ làm gì?

Cẩm Trang cười nhẹ:

Nhưng không phải tất cả các bác sĩ đều suy nghĩ như anh đâu. Nhiều bác sĩ chỉ quan tâm đến việc tăng doanh thu, mở rộng dịch vụ khám bệnh, hoặc nhận hoa hồng từ việc kê đơn thuốc. Tôi cũng có một người bạn là bác sĩ ở Bệnh viện Thiên Vĩ. Anh ấy cũng tốt như anh. Vì vậy, khi bệnh viện tuyển dụng y bác sĩ, họ đánh giá cả khả năng chuyên môn và tâm hồn.
Toàn nói:

Tôi biết đến bệnh viện đó. Đó là một bệnh viện hiện đại và có nhiều bác sĩ giỏi. Nhưng tôi không thích làm việc ở bệnh viện, tôi muốn tự do như thế này để khám phá nhiều điều thú vị trong cuộc sống cùng bạn bè, không gò bó và áp lực như ở bệnh viện!
Cẩm Trang đồng ý:

Dạ tôi hiểu ạ, nhưng công việc của anh thật đáng nể!
Toàn nhìn sang Cảnh Khang:

Chúng tôi là trẻ mồ côi, bị đẩy ra khỏi cuộc sống sớm, và phải tự lập để vươn lên, để sống. Vì vậy, chúng tôi rất đồng cảm với những người nghèo khổ đơn độc, và luôn sẵn lòng giúp đỡ!
Những lời chia sẻ khiến Trang cảm thấy xúc động. Họ thực sự đáng thương và đáng trân trọng. Toàn tiếp tục băng bó cho cô.

Cảnh Khang lên tiếng:

Chờ tôi một lát nhé!
Anh bước ra ngoài và chỉ sau mấy phút, Khang quay lại với một cốc sữa nóng:

Uống đi, sẽ giúp ngừng máu nhanh hơn đấy!
Cẩm Trang ngượng ngùng đón lấy ly sữa:

Cảm ơn anh! Em xin lỗi vì đã làm phiền các anh!
Cảnh Khang bật cười, ánh mắt vui vẻ nhìn Trang:

Không có gì, vừa giúp quán Bar của chúng tôi, giúp bạn thoát khỏi nguy hiểm. Chúng tôi chỉ làm những gì cần phải làm!
Cẩm Trang nói:

Đó là nhiệm vụ của tôi mà. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ!
Khang nói:

Không phải tôi trả ơn cô vật chất đâu. Nhưng tôi tin rằng mọi người khi nhìn thấy sự cần giúp đỡ như hôm nay, cũng sẽ không ngần ngại!
Cẩm Trang “ à” lên một tiếng rồi nói:

Làm sao anh biết?
Khang giải thích:

Tôi nghe nhân viên quán Bar nói về sự việc và quyết định tới đây. May mà kịp!
Cẩm Trang nói:

Vậy ư? Tôi vẫn đang tò mò về cách anh leo lên sân thượng đấy!
Cảnh Khang lên tiếng:

Tôi leo lên tầng gần nhất với sân thượng, sau đó dùng móc sắt cố định ở biển quảng cáo và leo lên thôi. Tôi nghĩ ở đó, cô gái sẽ không để ý, có thể giúp đỡ hoặc đánh lạc hướng cô ta.
Cẩm Trang gật đầu:

Tôi hiểu rồi. Anh giỏi thật đấy, cứ như lính đặc công vậy! Chắc chắn anh được đào tạo võ thuật! Một lần nữa cảm ơn anh vì mọi chuyện. Giờ tôi xin phép về đây ạ!
Khang ngăn cô khi thấy Trang có ý định mở cửa xe:

Không cần cảm ơn quá nhiều. Bây giờ để chúng tôi đưa cô về. Cô muốn về trụ sở cảnh sát hay về nhà?

Cẩm Trang đưa ánh mắt ái ngại nhìn hai người đàn ông cao lớn. Thật sự họ không chỉ cứu cô mà còn giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nữa. Nhưng giờ nếu xuống xe thì bất lịch sự quá, họ đã mở lời như vậy rồi. Trang nói:

Tôi về đội chứ, nhưng tôi có thể bắt taxi. Tôi phiền các anh nhiều quá rồi!
Khang cười – nụ cười đẹp nhưng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt anh:

Có gì đâu, cô đừng ngại. Nhưng cô vẫn quyết định không về nhà nghỉ ngơi sao?
Trang lắc đầu:

Dạ không cần, vết thương này nhằm nhò gì đâu, về nhà bố mẹ tôi lại thêm lo. Phiền anh cứ chở tôi về đội.
Cảnh Khang gật đầu rồi di chuyển xe tới trụ sở cảnh sát thành phố C. Cẩm Trang cảm ơn rối rít. Anh nói:

Trời ạ, cô đừng cảm ơn nữa, tôi ngại thật đấy. À, cô nói với cô gái lúc nãy nếu cần một công việc ở quán bar thì cứ gặp tôi. Tôi hứa quán chúng tôi chỉ có công việc lương thiện thôi nhé, đừng nghĩ quán Bar phức tạp.
Trang cười:

Anh chu đáo quá! Tôi sẽ nhắn lại với cô ấy, tạm biệt!
Cẩm Trang chào hai người đàn ông rồi xuống xe và đi vào trụ sở. Khang cũng cho xe trở về quán Bar. Lúc này, Đặng Toàn mới cất lời:

Này, tôi thấy có điều gì đó lạ nha!
Khang vẫn chuyên tâm lái xe:

Cái gì lạ cơ?
Toàn liếc Khang – người bạn thân mà anh rất hiểu:

Nguyễn Cảnh Khang mà tôi biết cũng quan tâm tới những chuyện trên mạng xã hội như thế ư?
Khang nhún vai:

Thì tôi có xem đâu, nhưng mấy cô nhân viên xem họ phát trực tiếp rồi chuyền tay nhau nên tôi mới biết chứ!
Vị bác sĩ cười:

Cảnh Khang bạn tôi luôn biết xả thân vì việc nghĩa, nhưng hôm nay thì hình như còn có lí do khác!
Khang phì cười, với Toàn, anh luôn thoải mái như vậy bởi có giấu thì anh bạn Bác sĩ cũng đoán ra thôi:

Cậu nhạy cảm quá, về thôi!
Toàn nhìn anh:

Thì về chứ đi đâu, nhưng tôi e là sự giúp đỡ vừa rồi không chỉ là công việc trượng nghĩa hay biết ơn mà còn vì cô cảnh sát kia nữa!
Khang khoát tay:

Vớ vẩn! Tôi chả dám trông mong gì ai đâu. Một người lông bông như tôi thì ai thèm để ý chứ? Thế nên, tốt nhất là không nên chú ý đến ai cả, tránh làm khổ người ta. Vả lại, cô cảnh sát đó chả phải vừa giúp quán Bar và Văn Bình sao? Mình tạ ơn cũng là bình thường mà!
Toàn nói:

Cậu toàn nói linh tinh thôi. Nếu duyên đến thì cứ nắm bắt, tội gì mà trốn tránh chứ?
Cảnh Khang không nói gì. Sự gặp gỡ Cẩm Trang hôm nay đối với anh như một cái duyên thật sự. Khi thấy cô bị thương, anh xót xa lắm. Khang không biết gọi đó là thứ tình cảm gì nữa. Lúc đầu anh cứ mặc định đó là sự hàm ơn, nhưng trong sâu thẳm trái tim lạnh lẽo kia, dường như đang xuất hiện những tia nắng ấm áp…

Đánh giá post

Bài viết liên quan