Không thể quên anh chương 11 | Có duyên ắt sẽ gặp

09/04/2024 Tác giả: An Yên 604

Xe dừng được quán bar Hi Vọng. Đặng Toàn quay sang Cảnh Khang:

Dù chúng ta có xuất thân thế nào thì chúng ta cũng đã luôn cố gắng sống lương thiện. Vì thế, tôi nghĩ xuất thân không nói lên điều gì và không thể quyết định được tính cách hay tương lai con người. Trong thâm tâm, tôi luôn muốn cậu hạnh phúc, tìm được một người yêu thương và bên cạnh cậu.
Cảnh Khang vỗ vỗ vai bạn:

Tôi biết rồi, với những gì tôi đã làm, tôi chẳng có gì để tự ti cả. Chỉ là nếu như cậu nghĩ lúc nãy, cô ấy là một cảnh sát, còn tôi kinh doanh trong môi trường phức tạp và nhạy cảm sẽ rất khó xử cho cô ấy. Vả lại, biết đâu người ta có người yêu rồi? Thực ra, tôi cũng chưa định hình được rõ tình cảm của mình, cô ấy là người mà tôi cảm mến với những gì cô gái đó làm thôi!
Toàn gật đầu:

Ừ, là tôi dặn cậu như thế. Cậu có nhiều thứ tốt hơn bao nhiêu người khác…
Khang cười:

Tôi biết, mỗi cá thể đều là những bông hoa, đều có thế mạnh và điểm yếu. Nhưng chuyện đó còn tùy thuộc vào nhân duyên nữa. Đi vào thôi!
Tối hôm ấy, truyền hình đưa tin về vụ cô gái trên nóc chung cư và dĩ nhiên, trong lời của cảnh sát Cẩm Trang và đội trưởng đội cứu hộ cứu nạn không thể quên nhắc tới Nguyễn Cảnh Khang – chủ của quán bar Hi Vọng, vừa được minh oan cách đó không lâu. Tên tuổi Cảnh Khang lại càng được biết đến. Quán Bar Hi Vọng lại một lần nữa được quảng bá tới mọi người – một quán bar sạch với một người chủ có cả tâm lẫn tài.

Một buổi chiều, Cẩm Trang vừa bước ra khỏi trụ sở, cô đang định đi tới hiệu sách để mua mấy cuốn về tâm lý tội phạm Đây là loại sách mà Trang rất thích. Có lẽ như vậy mà cô nắm bắt tâm lý tội phạm rất tốt . Hiệu sách gần chín giờ tối mới đóng cửa. Lúc này là năm giờ chiều, đường phố đông nghịt người. Trang dự định mua sách xong sẽ về nhà, bởi cả tuần nay cô đã không về ăn cơm với bố mẹ rồi.
Len lỏi qua những tuyến đường người đông như kiến giờ tan tầm, cuối cùng Trang cùng tới được hiệu sách. Vừa đỗ xe xong, cô liền thấy một đám đông ngay sát bên hông của hiệu sách. Cảm quan nghề nghiệp khiến cô không thể bỏ qua. Trang tiến lại gần xem có chuyện gì. Cách đám đông mấy bước, cô đã nghe tiếng chanh chua của một người phụ nữ:

Đ.á.nh c.h.ế.t nó đi. Loại đàn bà lang bạt, dám g.iậ.t chồng người khác hả?
Một giọng khác vang lên:
Loại này c.ạ.o đầu luôn đi!
Cho ít n/h/á/t trên mặt để chữa cái thói lăng loàn đi.
Rất nhiều người đứng xung quanh, nhưng chẳng ai can ngăn cả. Họ chỉ xem, chỉ trỏ và quay video này nọ thôi. Cẩm Trang nhìn vào giữa đám đông, một cô gái chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi đang nằm lê lết, tóc tai bị cắt nham nhở, mặt mũi tèm lem vừa khóc vừa van xin:
Em xin các chị, xin các chị!
Một người phụ nữ ăn mặc rất sang chảnh đứng cạnh đó, chỉ vào cô gái:
Mày còn dám xin à? Biết xin sao còn g.i.ậ.t chồng tao? Trưa nay hai đứa mày còn vào khách sạn cơ mà?
Cô gái chắp hai tay lại:
Không đâu chị ạ. Em và anh Thắng chỉ vào đó để đặt phòng cho công ty đối tác, chị hiểu nhầm rồi ạ!
Nhưng cô vợ và những người đi cùng tỏ ra không cam tâm, vẫn lao vào. Cẩm Trang hét lớn:
Dừng lại! Cảnh sát đây!
Câu nói đó rất có hiệu lực. Những người xung quanh giãn ra, những kẻ hành hung người vội dừng tay lại, mặt tái mét. Cô gái nằm trên đất ngẩng đầu lên. Trang chen vào giữa đám đông và nói:
Các cô làm gì mà náo loạn lên thế hả? Đang giờ tan tầm, các cô có biết mình vừa gây rối trật tự vừa làm ách tắc giao thông không hả?

Sau giây phút thẫn thờ, cô gái xưng là vợ anh Thắng phá lên cười:

Trời ạ! Ai thế này? Mày là đồng bọn của con c.h.ó c.á.i kia đúng không? Nãy nói to cảnh sát để dọa bọn tao hả? Cảnh sát mà ăn mặc thế này hả? Cảnh phục đâu? Thẻ đâu? Mày là cảnh sát thì tao là mẹ cảnh sát đấy! Haha!
Những người đi cùng cô ta cùng nhau cười theo. Vì Cẩm Trang không mặc cảnh phục nên họ nghĩ cô là đồng bọn đến giải vây cho cô gái kia. Trang cười:

Được! Vậy bây giờ tôi hốt hết các người về đồn xem ai cười to hơn nhé!
Nhưng có vẻ những người trước mặt cô không nghe. Cô vợ nguýt dài:

Cô có biết tôi là ai không? Cảnh sát thành phố C này tôi quen hết, từ đội trưởng đội điều tra Hoàng Phú đến đội phó Trương Cẩm Trang, tất cả đều có phải gọi tôi một tiếng “ chị”!
Cẩm Trang suýt sặc trước câu nói vừa rồi về độ khoe khoang bất chấp của cô ta. Trang bật cười thú vị rồi đỡ cô gái bị đánh dậy:

Cô có sao không?
Nhưng cô gái đó còn chưa kịp được đỡ lên thì Cẩm Trang cảm nhận một lực giáng xuống lưng mình. Cú đạp của một kẻ nào đó khiến Trang ngã dúi xuống, đè lên cả người cô gái kia. Trang quay phắt lại. Một gã đàn ông bặm trợn, đầu trọc đang trừng mắt nhìn cô:

C.ú.t! Không phải việc của mày!
Cẩm Trang vẫn tư thế chống tay xuống đất. Chân phải xoay một đường cánh cung đạp vào chân gã đó khiến hắn ngã vật ra đường. Thân hình cao lớn của gã vội bật dậy, định lao vào túm tóc Cẩm Trang thì một lần nữa, gã ngã sấp mặt xuống đất bởi một lực từ phía sau lưng. Cả khuôn mặt bặm trợn chà trên mặt đường. Gã bực tức ngồi dậy, nhìn ra phía sau. Định mở miệng chửi thề, nào ngờ nín bặt khi thấy người đó:

Ơ…ơ…anh …anh Khang!
Cảnh Khang bước chậm rãi tới trước mặt gã, một tay anh túm áo giá kéo lên, rồi anh vung tay đ.ấ.m thẳng vào mặt gã. Tên đó ngã xuống nhưng không dám ngồi dậy, đưa tay quẹt vết m.á.u trên khóe miệng rồi lẩm bẩm:

Anh …sao …sao anh lại …
Cảnh Khang lại kéo gã lên, gằn giọng:

Mày hết việc để làm hay sao lại đi đánh phụ nữ hả? Nói!
Tên đó lắp ba lắp bắp:

Anh, em …em sai rồi …em túng quá làm liều. Cô ta thuê em đi theo để… để ..đánh ghen.
Giọng Cảnh Khang lạnh hơn băng đá:

Đánh người đã là sai, nhưng đánh phụ nữ lại càng hèn hạ. Tao phải đánh cho mày tỉnh ra!
Gã kia đưa hai tay lên mặt:

Anh Khang, em sai rồi! Em xin anh!
Lúc này, Cẩm Trang đỡ cô gái kia dậy và hỏi lại câu ban nãy:

Cô có sao không?
Cô gái kia tỏ ra xấu hổ không dám ngước lên, chỉ lắc đầu nguầy nguậy:

Tôi …tôi…không sao. Thực sự, tôi không cặp kè với đàn ông đã có vợ. Ba lần bảy lượt chị ấy đã nghi ngờ, dọa nạt, giờ lại chặn đánh. Tôi…
Cảnh Khang xô ngã tên kia rồi quay sang Cẩm Trang:

Trang, cô có sao không?
Cẩm Trang lắc đầu:

À tôi không sao, cảm ơn anh!
Cảnh Khang nhìn sang gã đàn ông với ánh mắt hằn tia lửa khiến hắn co rúm lại. Cẩm Trang sợ anh lại đánh tiếp nên nói:

Cảnh Khang, đừng đánh nữa. Để tôi gọi người!.
Cô vợ nãy giờ im lặng, lúc này mới vênh váo:

Người nào? Mày bảo đừng đ.á.nh nữa mà giờ lại gọi hội tới sao? Có thằng đàn ông kia nấp váy nên mày định ra oai nhìn?

Cẩm Trang không trả lời mà đưa điện thoại ra bấm rồi nói nhanh:

Xin lỗi, có thể cho người tới hiệu sách ở đường M không? Có vụ gây rối trật tự công cộng tại đó!
Cô vợ nghe Trang gọi thì khựng lại mấy giây rồi cười phá lên:

Mày dọa tao đấy à?
Người đứng xem nãy giờ sau khi thấy Trang gọi điện thoại thì tản đi phân nửa, có lẽ họ sợ liên lụy. Cẩm Trang nhếch môi rồi rút ra tấm thẻ ngành:

Lúc nãy cô bảo quen tôi hả? Tôi là Trương Cẩm Trang – đội phó đội điều tra đây!
Người đứng trước mặt Trang há hốc miệng ngạc nhiên rồi mặt tái mét, không mở nổi miệng nói câu gì. Cô ghé sát mặt cô ta:

Sao? Có quen không?
Cô ta lắc đầu liên tục:

Tôi… tôi… nhầm…
Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát hú vang. Chiếc xe đổ xịch. Quốc Trường nhảy xuống, bước lại:

Chị Trang, em đến muộn, chị không sao chứ?
Trang cười:

Chị không sao. Nhằm nhò gì đâu, có anh Cảnh Khang cứu một lần nữa!.
Quốc Trường quay sang bắt tay Khang:

Cảm ơn anh, lại nhờ có anh mà chị Trang an toàn.
Cảnh Khang cười:

Không có gì. Đó là việc của tôi mà.
Cẩm Trang nói Trường:

Đồng chí giải tất cả về trụ sở để điều tra. Một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ có mặt để tường trình sự việc. Bây giờ cứ lấy lời khai của những người này đã.
Đám đông giãn ra rồi giải tán, ai về nhà đấy. Hội đánh g.h.en và cả nạn nhân đều bị giải lên xe thùng. Tiếng còi lại hú vang hòa vào dòng người tấp nập trên phố giờ tan tầm.

Còn lại Cẩm Trang và Cảnh Khang, cô bối rối:

Anh cứ như thần hộ mệnh, luôn có mặt lúc tôi cần.
Khang nhìn quanh rồi nói:

Tôi chỉ tình cờ đi mua sách, thấy nhốn nháo lại xem, nào ngờ chưa tới nơi thì thấy thằng Huy nó đạp phía lưng cô. Cô có đau không?
Cẩm Trang nói:

Không. Tôi không sao. Anh biết gã đó ư?
Khang gật đầu:

Ừ, nó lớn lên cùng trại trẻ mồ côi với tôi, nhưng nó đi theo một con đường khác…
Cẩm Trang tỏ ra thấu hiểu rồi nói:

À, anh đi mua sách gì vậy?
Cảnh Khang cười:

Tôi mua sách tâm lý học và một số cuốn khác.
Ánh mắt Cẩm Trang ánh lên niềm vui:

Hay thế, tôi cũng mua sách tâm lý tội phạm. Vậy chúng ta đi thôi, tôi sẽ tặng anh một cuốn sách thay lời cảm ơn nhé!.
Khang xua tay:

Không cần. Nếu cô muốn trả ơn thì để tôi mời cô bữa tối nhé!

Đánh giá post

Bài viết liên quan