Không thể quên anh chương 16 | Sự quan tâm chân thành

10/04/2024 Tác giả: An Yên 386

Cẩm Trang cảm thấy mình ngớ người mất mấy giây trước khi nói:

Anh nói như vậy… ý anh là gì ạ?
Cảnh Khang vẫn giữ tay cô như vậy cho đến khi họ đến bãi đỗ xe, sau đó anh kéo tay cô đến xe ô tô của mình và mở cửa xe trước khi buông tay để cô bước lên. Trong suốt quãng đường đó, anh mỉm cười nhẹ nhàng làm Cẩm Trang cảm thấy bối rối hơn. Chờ khi Cảnh Khang ngồi vào ghế lái, cô mới nở nụ cười:

Thực sự cảm ơn anh, vì bữa tối bình yên và vì đã giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm!
Cảnh Khang không vội khởi động xe, thay vào đó, anh quay lại hỏi cô:

Cô có muốn nghe câu trả lời của tôi không?
Cẩm Trang nghĩ lại về câu nói ẩn ý của anh trước đó và cảm thấy không biết nên hiểu thế nào. Cô vùng vẫy áo khoác mỏng bên ngoài:

Tôi… tôi không hiểu ý anh là gì ạ!
Cảnh Khang nhìn cô:

Ý anh là, một là tôi sẽ không bao giờ để cho cô, một cảnh sát, gặp nguy hiểm nữa, và hai là tôi sẽ đồng hành với cô qua mọi nguy hiểm đó!
Cẩm Trang lắc đầu:

Nghề của tôi thế đấy. Sau khi phá một vụ án và bắt được kẻ đứng đầu, có thể có những dây mơ rễ má của kẻ đó vẫn chưa được tháo gỡ. Có những người không chấp nhận lỗi của mình và của người thân, bạn bè. Có người lại cho rằng cảnh sát điều tra chưa công bằng, rằng pháp luật đối xử quá nặng nề với họ. Nhưng họ không nghĩ đến nạn nhân đã phải chịu đựng điều gì. Do đó, chúng tôi phải luôn giữ đầu lạnh.
Cảnh Khang gật đầu:

Tôi hiểu rồi. Nhưng tại sao cô lại chọn một nghề nguy hiểm như vậy? Bố mẹ cô không lo lắng sao?
Cẩm Trang mỉm cười:

Gia đình tôi lo lắng, đương nhiên là lo. Nhưng bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của tôi. Từ nhỏ, tôi đã mơ ước được trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ. Anh em tôi được dạy cách tự vệ từ nhỏ để bảo vệ bản thân và người yếu. Lớn lên, khi nhìn thấy những người mặc trang phục cảnh sát, tôi rất ngưỡng mộ. Ban đầu, tôi thấy họ rất oai phong. Nhưng khi hiểu được công việc của họ, tôi quyết tâm sẽ trở thành một cảnh sát.
Khang nói:

Vậy là cô đã thực hiện được ước mơ của mình rồi! Chúc mừng cô.
Cẩm Trang gật đầu:

Đúng vậy. Và để có được ngày hôm nay, không chỉ là sự nỗ lực của riêng tôi, mà còn là sự hỗ trợ của gia đình và sự dạy dỗ của thầy cô. Nhưng thực tế, mọi thành công đều đi kèm với những hy sinh.
Cảnh Khang nhìn vào hàng cây lặng yên bên đường rồi nói:

Ừ, đúng là phải hy sinh nhiều thứ, nhưng cô hãy yên tâm. Từ nay, tôi sẽ chia sẻ mọi điều đó cùng với cô!
Cẩm Trang bật cười:

Anh chỉ nói linh tinh thôi. Ai mà chia sẻ sự hy sinh với nhau? Chắc chắn là không. Nhưng thực sự, tôi rất biết ơn anh. Trước đây, tôi cũng gặp một vài tình huống nguy hiểm. Ngoài người anh kết nghĩa làm bác sĩ cứu rỗi, may mắn có gia đình luôn ở bên. Bố tôi cũng là bác sĩ nên mọi vết thương của tôi đều được chăm sóc kỹ lưỡng.

Cảnh Khang nhấc mày một cái trước khi nói:

Đó thật may mắn. Gia đình luôn là nơi an toàn nhất, mỗi người đều cần biết trân trọng.
Cẩm Trang chợt nhận ra rằng cô đã nói quá nhiều về gia đình từ trước đến nay. Đối với cô, gia đình là nguồn tự hào, nhưng với Cảnh Khang, đó có thể là nỗi đau, một vết thương không thể lành lặn. Trang nhanh chóng nói:

Xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là nói theo dòng chảy của cuộc trò chuyện mà thôi…
Cảnh Khang lắc đầu:

Không có gì đâu, tôi quen rồi. Tôi cũng đã quen với những khó khăn đó. Thực ra, tôi nghĩ vấn đề không phải là xuất thân. Có thể bố mẹ tôi còn sống, cũng có thể không, nhưng dù sao họ cũng muốn tôi sống hạnh phúc và đúng đắn. Tôi cũng mong họ luôn bình an. Ngày xưa, có lẽ có lý do gì đó khiến họ phải bỏ rơi tôi, không phải bố mẹ nào cũng muốn xa lánh đứa con của mình.
Cảnh Khang thực sự là một người đàn ông đặc biệt. Qua việc quen biết Cảnh Khang, Cẩm Trang đã học được rất nhiều, từ sự bình tĩnh, nỗ lực và hiện giờ là lòng nhân ái. Cô từng bắt gặp nhiều tội phạm, và thường thấy rằng nguyên nhân khiến họ rơi vào con đường tội lỗi thường là do nền tảng gia đình. Những đứa trẻ mồ côi thường trách móc bố mẹ, và thậm chí mong muốn trả thù. Nhưng Cảnh Khang tin rằng mọi sự việc trên thế giới đều có lý do của nó. Dù trách móc hay oán trách, họ cũng không thể thay đổi số phận của mình. Vì vậy, anh không quá bận tâm đến bố mẹ mình. Anh chỉ biết cố gắng sống tốt, bởi những đứa trẻ ở trại trẻ cũng mong muốn anh sống lương thiện và thành công.

Cảnh Khang nhẹ nhàng sờ nhẹ tay cô khi thấy cô trầm ngâm:

Sao vậy? Không có gì làm tôi buồn cả, sao cô phải lo lắng vậy? Tôi từng nghe một số bạn cùng trại trẻ trách móc bố mẹ. Họ thậm chí nói rằng nếu tìm ra bố mẹ, họ sẽ “đối xử” với họ một cách tàn nhẫn, để đền đáp những ngày tháng côi cút. Nhưng tôi nghĩ, mọi sự việc trên đời đều có lý do của nó. Dù là trách móc hay mắng mỏ, chúng ta không thể thay đổi số phận của mình. Vậy nên, tôi không quá nghĩ về bố mẹ của mình. Tôi chỉ cố gắng sống tốt, vì những đứa trẻ ở trại trẻ cũng mong muốn tôi sống lương thiện và thành công. Tôi biết ơn họ.
Cẩm Trang im lặng một lúc. Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của người đàn ông này trong những năm qua đã trải qua như thế nào. Một người như Trang, người có một cuộc sống đầy đủ, mạnh mẽ, và bảo vệ, dường như chưa bao giờ phải suy nghĩ về việc nếu không có gia đình, cô sẽ ra sao. Cô lờ mờ nói:

Anh còn liên lạc với những người bạn cũ không? Nếu có dịp về thăm lại nơi ấy, và nếu tôi không bận phá án, anh có cho tôi đi cùng không?

Cảnh Khang nhìn thẳng vào Cẩm Trang và nói:

“Những người nuôi tôi trước đây đều đã không còn sống. Tuy vậy, hàng năm tôi vẫn đóng góp cho trại trẻ, ủng hộ các em trong việc học tập và cung cấp cơ sở vật chất. Vậy sao cô lại muốn đến đó?”

Cẩm Trang do dự:

“Vì… vì tôi muốn biết cuộc sống ở đó như thế nào, và xem anh đã trưởng thành như thế nào. Nhưng nếu anh có thời gian dẫn tôi đến đó, thì đừng quên báo cho người yêu của anh biết nhé. Tôi sợ cô ấy hiểu nhầm.”

Cảnh Khang bật cười:

“Đừng lo, cô ấy sẽ không hiểu nhầm đâu. Chắc chắn vậy!”

Cẩm Trang nhìn anh:

“Thế này, anh như làm người yêu cô ấy trở nên quan trọng đến vậy à? Được một người đàn ông như anh quan tâm thật tốt!”

Cảnh Khang nhìn Cẩm Trang:

“Ý tôi là cô ấy sẽ không hiểu nhầm, nhưng cô quên rằng tôi chưa tỏ tình à?”

Cẩm Trang cũng cười:

“Ừ, đúng rồi. Vậy khi nào anh mới tỏ tình? Tôi hỏi vì… vì để tôi biết mà tránh anh ra chứ!”

Cảnh Khang cảm thấy tim mình đập nhanh:

“Vậy là cô muốn tôi tỏ tình sớm hả?”

Cẩm Trang gật đầu mặc dù trong lòng cô có chút thất vọng:

“Chắc chắn. Hiện tại anh vẫn dành thời gian đi dạo với tôi. Tất nhiên là tôi phải để ý khi anh có đối tượng rồi, vì tôi sợ bị đánh ghen đấy!”

Cảnh Khang cười vui vẻ:

“Tôi đã nói rồi, đừng lo. Nếu cô ấy thật sự yêu tôi, thì chắc chắn sẽ không dám làm gì cô.”

Cẩm Trang mỉm cười:

“Thôi thôi, anh đang làm gì vậy? Tôi chỉ nói thế thôi mà. Các anh cứ thích thêm điều kiện, không chịu thay đổi chút nào cả. Khi ở bên vợ, hay người yêu thì thề non hẹn biển, rằng ‘cả đời này chỉ có mình em’. Nhưng gặp một cô gái thích hợp thì lại nói rằng ‘anh sẽ bảo vệ em đến cùng’. Rồi khi bị phát hiện thì chạy trối chết.”

Cảnh Khang cười thật to, khiến Cẩm Trang cảm thấy ngượng ngùng:

“Anh cười gì thế? Tôi nói sai à?”

Thực ra, Cảnh Khang thấy Cẩm Trang thật là thú vị. Ngoài nhóm “áo đen”, anh chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái và cười nhiều như khi ở bên cô. Bên cạnh cô, anh cảm thấy an tâm và vui vẻ, dù cô có mạnh mẽ thế nào đi nữa, anh vẫn muốn bảo vệ và chăm sóc cô. Vì vậy, khi nghe Cẩm Trang nói, anh lại cảm thấy vui vẻ. Khang nói:

“Chẳng hiểu sao, trong mắt cô, tôi trở nên hèn hạ thế nhỉ?”

Cẩm Trang nhăn mày:

“Tôi chỉ nói về đàn ông chung chung thôi mà!”

Cảnh Khang nói:

“Nhưng tôi cũng là đàn ông, cũng nằm trong nhóm đó phải không?”

Cẩm Trang bật cười:

“Là anh tự nhận đấy. Tôi không nói gì đâu!”

Nhìn thấy cô giận dỗi, Cảnh Khang thấy rất đáng yêu. Anh nói:

“Dĩ nhiên là tôi không thể phủ nhận mình là đàn ông, và nằm trong nhóm đó. Nhưng tôi nói rằng người tôi yêu sẽ không làm gì cô, bởi…”

Cẩm Trang hỏi vội:

“Bởi vì sao?”

Cảnh Khang nhìn Cẩm Trang với ánh mắt chân thành:

“Bởi… không lẽ… em lại tự đánh mình sao?”

Đánh giá post

Bài viết liên quan