Không thể quên anh chương 17 | Sự thấu hiểu

10/04/2024 Tác giả: An Yên 395

Trong khoảnh khắc đó, Cẩm Trang đắm chìm suy nghĩ mất vài giây. Anh ta nói vậy có ý gì nhỉ? Ánh mắt của Cẩm Trang trải qua sự kinh ngạc, khó hiểu, và cuối cùng là sự bối rối. Tâm trạng của cô cũng chuyển đổi theo những suy nghĩ đó. Chẳng bao lâu sau đó, cô nghe tiếng Cảnh Khang:

“Sao vậy? Em lại định hỏi anh rằng: ‘Anh nói như vậy nghĩa là sao?’ đúng không?”

Cảnh Khang thực sự hiểu rõ Cẩm Trang, như những người bạn tri kỷ lâu năm vậy. Điều đó khiến Cẩm Trang phải cười. Cảnh Khang tiếp tục:

“Tại sao lại im lặng rồi lại cười?”

Cẩm Trang trả lời:

“Tôi đã nghe, và cũng hiểu một chút…”

Khang nhìn sang cô với sự chăm chú:

“Hiểu như thế nào?”

Trang nhìn sang hai bên đường:

“Hiểu là… người anh định tỏ tình… là tôi!”

Khang bật cười:

“Quả là không sai khi gọi bạn là ‘vua phá án’. Cẩm Trang thông minh quá!”

Câu nói của anh khiến cô nhăn mày:

“Anh đang trêu tôi à? Câu đó không khó hiểu chứ, cần gì phải thông minh mới hiểu được?”

Chiếc xe vừa dừng ở ngã tư gần đường X. Cảnh Khang dừng lại. Cẩm Trang vẫn ngồi yên, chưa vội xuống xe. Cô nói:

“Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại nói như vậy?”

Cảnh Khang mỉm cười. Giọng của anh rất nhẹ nhàng:

“Có gì khó hiểu đâu. Em là một cô gái tốt, mạnh mẽ. Xung quanh em chắc chắn có rất nhiều người quan tâm. Anh yêu em, bị hấp dẫn bởi em cũng là điều bình thường thôi, không có gì lạ cả!”

Thấy Cẩm Trang suy nghĩ, Cảnh Khang tiếp tục:

“Trang, em có thể suy nghĩ, có thể trả lời vì anh chỉ muốn chia sẻ những tình cảm trong lòng, còn quyết định vẫn nằm trong tay em.”

Cẩm Trang nhìn anh:

“Anh có muốn nghe câu trả lời không? Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Cảnh Khang gật đầu:

“Thực ra, khi anh đã dám đứng trước mặt em và thẳng thắn nói ra tình cảm của mình, nghĩa là anh chấp nhận mọi thứ. Nếu em đồng ý thì đó là hạnh phúc của anh. Còn nếu em không đồng ý thì anh vẫn cảm thấy vui, vì đã thể hiện được tất cả tình cảm của mình, chứ che giấu trong lòng rất khó chịu. Hóa ra, cảm giác đơn phương một người thật kinh khủng.”

Anh nhìn Cẩm Trang đang mỉm cười và nói:

“Cười cái gì thế? Nếu không thích thì cứ nói không thích nha, đừng trêu người ta đấy! Nhưng thôi, em cứ về nghỉ ngơi đi, không cần trả lời vội đâu!”

Cẩm Trang cười rạng rỡ:

“Em chưa từng gặp ai tỏ tình như anh. Người ta thường muốn biết câu trả lời, nhưng anh lại nhắc người ta về nhà nghỉ ngơi.”

Cảnh Khang cũng cười:

“Vì tôi biết rằng…”

Cẩm Trang chen ngang lời anh:

“Biết cái gì đấy? Đừng nói những câu như ‘không phù hợp với nhau’ hay gì đó nhé! Tình yêu không có chỗ cho những lý thuyết đó.”

Cảnh Khang lắc đầu:

“Không, nếu tôi nghĩ về điều đó thì tôi sẽ không nói ra tình cảm của mình với em một cách rõ ràng như vậy. Hoặc nếu em nghĩ về điều đó, tôi cũng sẽ không dám nói. Tôi đã nói rằng xuất thân không quan trọng, chỉ cần lương thiện và chân thành. Nhưng nếu em cần thời gian để suy nghĩ, tôi sẽ không ép em. Vì vậy, tôi mới nói em về nhà nghỉ ngơi!”

Cẩm Trang hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô cúi mặt và nói:

“Vậy thì không cần chờ đợi câu trả lời nữa…”

Cảnh Khang bất ngờ nắm lấy tay của Cẩm Trang và nói:

“Vừa lúc nào đây, lại vớ vẩn như thế! Tự nhiên tỏ tình rồi lại không muốn nghe câu trả lời sao?”

Cẩm Trang nhìn anh, mặt cô đỏ ửng. Cô vừa rút tay ra và chuẩn bị mở khóa an toàn. Thấy vậy, Cảnh Khang nắm lấy và tiếp tục:

“Nếu em chưa trả lời hoặc không đồng ý, hãy để anh mở khóa an toàn cho em. Bởi vì anh muốn mình luôn là điểm an toàn cho em, dù mối quan hệ giữa chúng ta là gì đi nữa…”

Trái tim của Cẩm Trang lúc này thực sự rối bời. Sự tỉnh táo của một cảnh sát phải đối mặt với hàng trăm vụ án giờ trở nên lẫn lộn, còn trái tim cô thì đập loạn xạ. Cô không biết phải nói gì. Cuối cùng, Cảnh Khang lên tiếng:

“Vậy nên anh mới nói rằng sẽ chờ đợi, anh có thể đợi em cả đời, chỉ cần em hạnh phúc, em khỏe là được! Anh sẽ mãi là điểm tựa của em.”

Cẩm Trang hít một hơi và đáp:

“Cảnh Khang! Anh có chắc chắn muốn trở thành điểm tựa của em suốt đời không?”

Lúc này, những tia ngạc nhiên, niềm vui tỏa ra từ đôi mắt của Cảnh Khang. Từ sự ngạc nhiên đến niềm hạnh phúc, anh vẽ lên một nụ cười quý phái. Anh gật đầu:

“Dĩ nhiên, mãi mãi!”

Cẩm Trang không dám nhìn vào đôi mắt sâu kín đáo ấy, nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi cô toả sáng như một bông hồng. Cảnh Khang nắm lấy tay cô và đặt lên trái tim của mình:

“Cẩm Trang, vậy là anh đã tỏ tình thành công rồi phải không?”

Cô véo nhẹ vào tay anh:

“Vậy nếu thất bại thì sao?”

Anh nhanh chóng tháo dây an toàn cho cô và nắm chặt tay Cẩm Trang:

“Cảm ơn em, Cẩm Trang xinh đẹp. Anh tự tin vào tình cảm của mình nhưng không ngờ sẽ được đón nhận nhanh như thế! Đúng là như một giấc mơ.”

Cẩm Trang cũng không tin vào việc mình có một người yêu. Cô run rẩy và không dám nhìn Cảnh Khang. Từ việc điều tra những sai phạm trong quán bar của anh, rồi sau đó minh oan cho quán bar, cho đến bao lần anh đã cứu cô, và giờ cũng chính anh lại tỏ tình với cô. Tất cả mọi thứ dường như được sắp đặt từ trước và cả hai đều vui vẻ chấp nhận điều đó. Trang nắm chặt tay anh và nói:

“Em cũng không tin.”

Cảnh Khang đưa tay của cô lên miệng mình và hôn lên đó, sau đó nói với giọng nam tính:

“Cẩm Trang này, yêu anh, em sẽ không phải lo lắng về điều đó nữa…”

Trang đặt ngón trỏ lên môi anh:

“Không cần phải nói thêm. Em không muốn anh tự ti. Trong tình yêu, chỉ cần chân thành là đủ. Em hiểu rồi, công việc của em cũng khá căng thẳng. Vậy nên, em không muốn những suy nghĩ như vậy ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta!”

Cảnh Khang ôm cô vào lòng và nói:

“Cẩm Trang giỏi quá, biết anh nghĩ gì luôn đấy. Nhưng vẫn chưa đủ. Ý anh là anh sẽ phải đi rất nhiều, không thể luôn ở bên cạnh em. Em có hiểu không?”

Cẩm Trang đặt đầu vào ngực của Cảnh Khang và nói:

“Anh cứ như thế mà không phải đi thường xuyên, em nghĩ điều đó cũng khiến anh thiệt thòi hơn em. Nhưng chúng ta hiểu được nhau rồi đúng không?”

Cảnh Khang vuốt nhẹ mái tóc của cô và đáp:

“Giờ em về nghỉ đi, đừng để bố mẹ lo lắng. Anh chưa kịp ra chào hai người. Đừng suy nghĩ nhiều nhé. Anh cần thêm thời gian để chuẩn bị, đặc biệt là để bố mẹ yên tâm giao con gái cho anh!”

Cẩm Trang mỉm cười:

“Em hiểu rồi. Em cũng không biết tại sao mình cảm mến anh, nhưng thật sự là em thấy chúng ta có nhiều điểm chung.”

Cảnh Khang gật đầu:

“Đó có lẽ là duyên số em ạ. Nhưng anh thực sự lo cho em. Biết em là một cảnh sát giỏi, nhưng những chuyện như ban nãy…”

Ánh mắt của Cẩm Trang quyết định:

“Em sẽ điều tra ra!”

Cảnh Khang nhìn cô:

“Em có thể báo cáo với anh không? Nhưng nếu là bí mật, thì thôi. Đó là nhiệm vụ của em. Anh cũng sẽ yên tâm hơn nếu em cho anh biết. Anh chỉ nghe thấy tiếng động cơ nên kéo em vào xe thôi.”

Cẩm Trang quả quyết:

“Dù nó tấn công ai đi nữa, thì cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu nó chỉ là một con rối bị điều khiển, thì em cũng sẽ tìm ra tổ chức đứng sau. Xã hội không thể chấp nhận sự ích kỷ và bất công.”

Cảnh Khang xoa đầu cô:

“Nhưng đi đâu cũng phải cẩn thận nhé? Đừng liều lĩnh đấy! Bây giờ ngoài bố mẹ, anh em, còn có anh lo cho em!”

Cẩm Trang tươi cười:

“Em biết rồi, em luôn làm việc theo nhóm, không bao giờ một mình đâu. Thôi, em đi đây!”

Cảnh Khang hỏi:

“Em có phải sáng mai cần phải lên đội sớm không? Anh muốn mời em đi ăn sáng!”

Cẩm Trang cười:

“Hiện tại chưa có kế hoạch đột xuất. Nhưng em biết rồi, vì đội điều tra, có thể phải làm việc bất kỳ lúc nào. Nếu có gì sáng mai em sẽ báo cho anh!”

Cảnh Khang nhìn xung quanh, đường vắng ngắt. Anh nói:

“Để anh đưa em đến cổng. Sau chuyện lúc nãy, anh thấy không an toàn cho lắm.”

Cẩm Trang suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Được, vậy anh rẽ phải đi. Đây là vì anh đấy, chứ em thì không có vấn đề gì cả!”

Cảnh Khang khởi động xe và mỉm cười:

“Em đừng quá chủ quan nhé!”

Anh đưa cô gần cổng biệt thự và Cẩm Trang nói:

“Anh dừng lại đây được rồi, tránh bố mẹ thấy. Vì em chả giấu được bố mẹ điều gì đâu.”

Cảnh Khang gật đầu:

“Anh hiểu rồi. Chờ một lúc nữa anh sẽ đến thăm bố mẹ em. Chờ anh mở cửa xe!”

Khang nói xong thì xuống xe và mở cửa cho Trang. Chờ cô bấm chuông ngôi biệt thự, anh mới vẫy tay tạm biệt. Khu này có nhiều biệt thự, mỗi ngôi đẹp lung linh như một lâu đài, nên Cảnh Khang không biết Biệt Thự nhà cô tên gì. Nhưng khi Trang đi vào, anh nhìn ngắm qua rất ấn tượng bởi vườn hoa hồng thơm phức…

Trong khi đó, ở một chiếc xe bọc thép cách ngã tư một khoảng, một cô gái nhếch môi nói:

“Để xem mày còn làm vua phá án được bao lâu…”

3/5 - (2 bình chọn)

Bài viết liên quan