Không thể quên anh chương 18 | Manh mối

10/04/2024 Tác giả: An Yên 364

Cẩm Trang bước nhẹ vào cổng sau khi bác giúp việc mở cửa. Khi bước vào sân của Biệt thự, mùi hương của hoa hồng lan tỏa khắp nơi, làm tâm hồn cô thêm thư thái. Cô mở miệng hát nhỏ nhẹ, cất giày lên kệ và bước vào phòng khách. Thường thì, vào thời điểm này nếu bố mẹ biết cô đã về nhà, họ sẽ chuyển đèn phòng khách sang màu vàng. Vì lúc này bố mẹ không còn ngồi xem TV nữa, đèn sẽ được chuyển sang màu vàng nhẹ nhàng, tạo nên một không gian ấm cúng khi cửa mở ra. Trước đó, khi bố mẹ xem phim, đèn phòng khách sẽ sáng chói. Bố Trọng là người sinh hoạt rất điều độ. Lúc này, chắc chắn bố đã đi ngủ và sẽ nhờ bác giúp việc kiểm tra xem Cẩm Trang đã về chưa. Nhiều người có thể sẽ thắc mắc tại sao bố mẹ không đợi cô về mà lại nhờ người giúp việc, và sau đó lại đi ngủ sớm. Nhưng Cẩm Trang hiểu, bố mẹ cô không bao giờ kiểm soát con cái quá nhiều như vậy. Hai người luôn để con có một sự tự do nhất định, không cảm thấy bị hạn chế khi ở nhà. Điều này cũng là lý do mà anh Bá Tùng đã xây dựng một căn biệt thự riêng từ khi chưa cưới chị Uyên, vì anh sợ rằng nếu ở nhà bố mẹ thức dậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng Cẩm Trang lại khác. Mỗi khi rảnh rỗi, cô chỉ muốn ăn cơm với bố mẹ và trò chuyện với họ, nên cô không muốn xây dựng một căn nhà riêng như anh Tùng. Công việc của anh em cô thường không có giờ giấc cố định, vì vậy vừa để cho con thoải mái, vừa muốn bố mẹ được nghỉ ngơi, ông Bá Trọng đã điều chỉnh ánh sáng trong phòng khách sang màu vàng nhẹ nhàng, khiến cho cô không cảm thấy lạc lõng, dù chỉ một mình ngồi trong phòng khách cũng thấy ấm cúng vô cùng.

Tuy nhiên, vào tối nay, dù đèn phòng khách đã chuyển sang màu vàng, nhưng ông bố “soái ca” của Trang vẫn ngồi ở đó. Cô ngạc nhiên:

Bố vẫn chưa đi ngủ à? Khuya rồi, con xin lỗi đã về muộn ạ.
Ông Bá Trọng nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó từ chân lên đầu và nói mỉm cười:

Ô, vẫn nhớ đường về à?
Cẩm Trang xoa vai bố nhẹ nhàng và trả lời:

Nhớ chứ ạ, nhà là nơi để về mà bố!
Ông Trọng đứng dậy và nói:

Ừ, nơi để về. Bây giờ con đóng cửa cẩn thận nhé. Bố đi ngủ đây!
Cẩm Trang cúi đầu:

Dạ, bố nghỉ đi, muộn rồi ạ.
Ông Trọng vươn vai:

Haizz, con gái lớn rồi. Bao giờ mới có rể đây? Tôi già quá rồi.
Cẩm Trang bật cười:

Được rồi, con sẽ sớm đưa chàng rể về cho bố yêu, chịu chưa? Giờ bố nghỉ đi cho khỏe, không có bố thì mẹ ngủ không ngon đâu!
Ông Trọng nháy mắt:

Câu này được đấy! Cố kiếm được người như bố cô để nó chăm lo giấc ngủ cho nhé!
Bỗng nhiên, khi nghe giọng nói của bố có chút hàm ý, Cẩm Trang giật mình. Liệu bố có biết chuyện của mình đi cùng Cảnh Khang không? Bởi vì giấu giếm ông bố này khó lắm. Ông Trọng bước đi được một nửa cầu thang, tay cầm cốc trà hoa cúc, ngoái lại:

Được đấy!
Cẩm Trang ngạc nhiên:

Được gì ạ bố? Bố nói gì con chưa hiểu!
Ông bố “soái ca” thẳng thắn đáp:

Chưa hiểu thì tự tìm hiểu! Con gái ngủ ngon!

Sau khi ông nói xong, ông đi lên phòng cùng vợ sau khi nghe cô con gái đáp lại lời chúc ngủ ngon, để lại nụ cười nhẹ nhàng trên môi Trang. Cô rửa qua người và bước vào phòng. Vừa ngồi xuống bàn, cô nhận được cuộc gọi video từ Cảnh Khang. Trang mỉm cười, cầm điện thoại và ngồi lên giường:

Em đây. Anh đã về đến quán rồi ạ?
Cảnh Khang nhìn thấy cô trong bộ quần áo ở nhà màu hồng, anh mỉm cười:

Trông em dịu dàng quá! Anh về rồi. Nan nãy bố mẹ em còn thức không?
Cẩm Trang trả lời:

Dạ, bố còn thức. Bố càm ràm mãi chưa chịu lấy chồng. Em đã hứa với bố sẽ đưa con rể về cho bố!
Cảnh Khang gật đầu:

Ừ, chắc chắn anh sẽ sớm đến chào bố mẹ.
Khi đó, Cẩm Trang nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng Cảnh Khang và tiếng anh nói “mời vào”. Khang vẫn để cuộc gọi video như thế nên Trang có thể tường tận mọi diễn biến của cuộc trò chuyện. Cô nghe giọng Khang:

Bình, có việc gì vậy em?
Tiếp đó là giọng Văn Bình:

Anh Khang, em nói mấy bạn nhân viên gọt cho anh một ít trái cây đây, nhưng thêm một chút bánh nhé! Vì anh thức khuya nhiều nên ăn thêm vào. Cà phê của anh đây, giờ này anh toàn uống cà phê, em lo lắm. Anh có làm sao, chúng em chả biết đường nào mà lần đâu đấy!
Cảnh Khang cười:

Làm sao là làm sao? Vớ vẩn! Anh quen rồi, làm xong việc anh vẫn ngủ bình thường mà, có phải mất ngủ vì cà phê đâu mà chú lo. Ban nãy anh đi dạo cùng Cẩm Trang có ăn đồ nướng rồi. Giờ ăn thêm thì bụng nó quá tải đấy!
Văn Bình cười:

Thôi thôi, anh đi với chị Trang chắc chỉ lo ngắm chị ấy chứ chả ăn uống được gì đâu. Anh toàn thức xuyên đêm như thế thì lát nữa ăn cũng được mà.
Cảnh Khang gật đầu:

Được rồi, để đấy lát anh ăn. Mấy đứa không phải lo đâu, mà không có anh thì các chú cũng trưởng thành cả rồi, hãy tự tin lên chứ!
Văn Bình nói rất nhẹ:

Nhưng anh luôn là động lực cho bọn em, nên phải giữ sức khỏe. À, khi nào anh định tới thành phố E?
Khang chau mày suy nghĩ rồi nói:

Chắc khoảng một tuần nữa. Dạo này doanh thu của quán Bar Hi Vọng lên nên anh cần kiểm tra chặt chẽ. Chú cũng để ý rà soát camera nghiêm túc, quyết không để chuyện gì xảy ra. Hoàng “ đá “ vào t.ù không có nghĩa là chúng ta thiếu đối thủ.
Văn Bình khẽ nói “dạ” và dặn dò Cảnh Khang nhớ ăn uống trước khi xin phép ra ngoài. Chắc chắn cậu ấy không biết anh đang gọi video cho Cẩm Trang nên nói năng rất chân thành từ đáy lòng mình. Bình đi rồi, Cảnh Khang mới nhìn vào điện thoại cười:

Anh xin lỗi nhé. Anh mới về nên Bình vào trao đổi một chút.
Cẩm Khang nhìn anh đầy trách móc:

Anh toàn những thói quen tốt nhỉ? Uống cà phê lúc gần nửa đêm, thức xuyên đêm, làm việc bất chấp!
Cảnh Khang phì cười:

Em nói chuyện đúng giọng điệu của vợ anh rồi đấy! Đó chỉ là thói quen thôi, anh biết sắp xếp mà!
Cẩm Trang nói:

Có phải vì dành thời gian cho em nên giờ anh mới giải quyết nhiều công việc như vậy không?

Cảnh Khang lắc đầu:

Không phải đâu! Nhờ sự hỗ trợ của em, quán Bar của anh dạo này doanh thu tăng đáng kể. Vì quán hoạt động chủ yếu vào buổi tối, nên doanh số bán hàng vào buổi tối nhiều hơn, đặc biệt là vào khuya. Quán có kế toán, Văn Bình cũng đã học về quản trị kinh doanh, nên họ thu thập số liệu gửi cho anh và anh phải kiểm tra từng khoản từ nhỏ đến lớn, cẩn thận như vậy mới tránh được mất mát và cũng là cách để xem nhân viên có trung thành hay không. Vì ngoài anh em trong nhóm “áo đen” thì anh cũng phải quan sát những nhân viên khác.
Cẩm Trang cảm nhận được gánh nặng công việc dù giọng anh rất nhẹ nhàng. Vậy mà, khi ở bên cô, anh luôn bình tĩnh, điềm đạm và thong thả. Anh tạo cho cô cảm giác thoải mái dù có một đống việc phải làm đợi mình.

Trang định nói gì đó thì Cảnh Khang nói trước khi anh nhìn thấy bộ mặt lo lắng của cô:

Đừng nghĩ lung tung nhé. Những gì anh nói là sự thật đấy. Quán bar phải tới đêm mới đông khách, phải không? Tối nay, nếu có nhiều việc thì anh sẽ để sang sáng ngày mai, có gì phải trách móc bản thân như vậy chứ?
Quả là Cảnh Khang quá hiểu cô. Mọi suy nghĩ của cô đều bị anh đoán trước. Trang cười nhẹ:

Nhưng anh không nên thức xuyên đêm như vậy, hại sức khỏe lắm. Em nhiều lần phải đi phá án ở vùng rừng núi, đêm nào cũng căng mắt tìm tòi tội phạm. Sáng hôm sau, hai mắt cay xè. Điều tra xong là em ngủ cả ngày!
Cảnh Khang trầm giọng:

Công việc của em căng thẳng và nguy hiểm hơn nhiều so với anh. Anh chỉ ngồi trong phòng, còn cơm bưng nước rót, đâu vất vả như em. Thế nên em mới phải chú ý ăn uống, trưởng thành rồi phải lo cho bản thân, để bố mẹ yên tâm.
Càng ngày cô càng thấy ở Cảnh Khang có những điều thú vị. Nếu những chàng trai khác đều theo đuổi cô, nhắc nhở cô từng li từng tí, tìm mọi cách để lấy lòng cô, thì Cảnh Khang lại luôn truyền cho cô một thứ năng lượng tích cực để cô mạnh mẽ và tự lập hơn. Cô gật đầu cười:

Em hiểu rồi, anh đừng lo.
Cảnh Khang nhíu mày:

À, nếu em không có kế hoạch đột xuất thì nhớ sáng ngày mai đi ăn cùng anh nhé! Hoặc nếu em muốn ăn cùng bố mẹ thì anh cũng sẽ đưa em đi ăn trưa.
Cẩm Trang suy nghĩ một chút rồi nói:

Dạ, vậy trưa mai mình gặp nhau nhé anh. Sáng mai, thường hôm nào ở nhà, em sẽ ăn sáng cùng bố mẹ và người giúp việc cho vui.
Cảnh Khang “ừ” một tiếng rồi nói:

Anh cũng nghĩ như vậy, không nên để bố mẹ ăn một mình vì chúng ta không có nhiều cơ hội sum họp bên gia đình, nên trân trọng những bữa cơm gia đình.
Cẩm Trang hiểu, anh luôn khuyên cô như thế vì dù là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tâm hồn Cảnh Khang vẫn chứa những mảng ký ức về những thiệt thòi và mong ước một bữa cơm gia đình, một cuộc sống bình yên hơn là cuộc sống bận rộn như hiện tại. Thấy Trang bần thần, Cảnh Khang nói sang chuyện khác:

À, vụ ban nãy, em có nghi ngờ ai không?

Trang nói:

Hiện tại thì chưa anh ạ, chưa có manh mối. Ngày mai em sẽ báo cáo vụ này lên anh Phú rồi sẽ điều tra. Nhưng chắc hẳn chúng liên quan đến một số vụ án em đã phá. Vì trước đây cũng có một vài lần em bị theo dõi này nọ, tuy nhiên em cắt đuôi hết.
Cảnh Khang gật đầu:

Thế nên anh mới nói công việc của em nguy hiểm. Cần trích xuất camera của phố đêm vì lúc đó anh nhìn theo Chiếc xe thì nó không gắn biển số, tức là bọn chúng không muốn ta phát hiện ra nguồn gốc của chiếc xe. Mà có xem camera cũng rất khó vì mọi chuyện diễn quá nhanh.
Cẩm Trang bật cười:

Anh không làm cảnh sát điều tra thì phí thật đấy. Từ vụ tìm bằng chứng cứu Văn Bình đến giờ thì em khẳng định anh hội tụ đủ yếu tố để trở thành một cảnh sát nhân dân đấy!
Cảnh Khang lắc đầu:

Thôi, anh làm nhân dân chứ Không làm cảnh sát được đâu. Anh phỏng đoán vậy thôi chứ sự thật phải chờ đến khi cảnh sát vào cuộc chứ. Mà giờ này cô cảnh sát đã chịu đi ngủ chưa? Khuya rồi! Hôm nay nhiều việc chắc em sẽ mệt đấy!
Cẩm Trang mỉm cười trong veo:

Em không mệt nhưng em phải đi ngủ trước nhé! Lỡ tối có lệnh ạ!
Khang biết, công việc của cô có thể phải bật dậy lúc nửa đêm, thế nên anh cần giục cô tranh thủ đi ngủ. Cảnh Khang tạm biệt cô để quay lại với công việc sau khi hứa với Cẩm Trang sẽ ngủ sớm hơn thường lệ. Còn Trang, cô vừa tắt máy thì nhận được cuộc gọi của Quốc Trường. Biết là có chuyện gì đó, cô nghe máy ngay:

Chị nghe đây Trường!
Quốc Trường nói nhanh:

Chị Trang, có một cô gái đi xe phân khối lớn đến giữa cầu T thì dừng xe và nhảy xuống. Em có mặt ở đây rồi, họ đang cho thuyền chài xuống trục vớt. Em gửi ảnh cho chị xem nhé!
Cẩm Trang gật đầu. Trường tắt máy và gửi ảnh cho cô. Lúc đầu cô chú ý đến khung cảnh khá đông người, cho tới khi chiếc xe phân khối lớn hiện lên trước mắt, Cẩm Trang mới giật mình. Đây chẳng phải là chiếc xe tối nay lao vào cô hay sao?

Đánh giá post

Bài viết liên quan