Không thể quên anh chương 19 | Người quen

10/04/2024 Tác giả: An Yên 371

Cẩm Trang nhìn đi nhìn lại chiếc xe trên bức hình mà Trường gửi – đúng là nó, không thể nhầm được. Dù lúc đó cô được Cảnh Khang kéo vào người, nhưng với bản năng chuyên môn, Trang vẫn ngoái nhìn chiếc xe đã gây sự kinh hoàng. Liệu vì không tìm được mục tiêu mà người lái xe kia đã nhảy xuống sông? Phần điều tra rất khó vì người điều khiển xe lúc đó mặc bộ đồ da khá ôm sát nên khó xác định giới tính. Và mọi chuyện diễn ra rất nhanh, người đó như tay đua xe điêu luyện vậy. Tuy nhiên, nếu vì không hoàn thành nhiệm vụ mà họ đã thực hiện hành động đó, thì chỉ có thể là những sát thủ chuyên nghiệp trong một tổ chức rất cơ bản, với tinh thần sẵn sàng hy sinh khi không hoàn thành nhiệm vụ. Các vụ án gần đây, tội phạm thường là nam giới. Liệu người này có liên quan gì đến những vụ án hay có vấn đề gì mà Cẩm Trang chưa biết? Cô suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Trường:

Chị đến ngay!
Ngay lập tức, Quốc Trường gọi lại:

Chị ơi, anh Phú đang ở đây. Họ vẫn chưa vớt được người lên, nên chưa có gì mới. Anh Phú bảo em gọi nói chị ở nhà đã, sáng mai đến cũng được ạ! Vì đã quá muộn rồi!
Cẩm Trang nhìn đồng hồ – đã là mười hai giờ hai mươi phút. Khi nó vừa xảy ra, có lẽ cũng khoảng mười một giờ. Liệu có thể chiếc xe giống hệt chiếc kia không? Với việc không có biển số, rất khó để xác định. Có thể anh Phú lo sợ cô đang ở một mình vào thời điểm nguy hiểm như vậy, và vụ án cũng chưa có dấu hiệu cụ thể, việc xác định danh tính nạn nhân sẽ rất khó khăn.

Cẩm Trang nói “OK” với Quốc Trường và nằm xuống giường suy nghĩ lại để tìm nguyên nhân. Rồi cô nhớ đến Cảnh Khang. Nhưng sợ rằng giờ này anh ấy có thể đã đi ngủ hoặc đang tập trung vào công việc, nên cô không hỏi nữa. Nhưng có lẽ Cảnh Khang biết vì anh ấy đã nói mục tiêu của kẻ đó có thể là anh hoặc cô. Vậy nếu người đó không hành động chống lại cô thì có thể là đối thủ kinh doanh của Cảnh Khang. Lúc trước, Lục Văn Vinh đã thực hiện điều tương tự với Gia Khiêm, em trai của cô. Nhưng hôm nay Cảnh Khang đi cùng cô nên thực sự khó đoán mục tiêu của kẻ đó. Cô quyết định phải điều tra.

Trằn trọc mãi, Cẩm Trang cuối cùng cũng ngủ được một lát. Khoảng bốn giờ sáng, cô tỉnh dậy bởi âm báo tin nhắn. Trang vội vã bật dậy, lấy ngay điện thoại – là của Trường:

Chị Trang, em nhắn tin để chị còn nghỉ ngơi. Họ đã vớt được nạn nhân lên rồi, chuẩn bị khám nghiệm tử thi chị à. Khoảng sáu giờ chị đến trụ sở luôn cũng được. Giờ có em và anh Phú ở đây rồi. Chúng em đang ở bên Trung tâm pháp y!
Cẩm Trang nhắn tin lại ngay:

Ừ, chị biết rồi. Chị cảm ơn em!
Cô không biết giờ này Cảnh Khang đã dậy chưa, cũng không biết anh đã đi ngủ lúc nào tối qua. Vì đã mải nghĩ chuyện kia nên cô quên nhắn tin giục anh đi ngủ. Đang suy nghĩ không biết có nên nhắn tin không thì cô nhận được tin nhắn từ anh:

Em dậy chưa? Tối qua ngủ có ngon không em? Anh sợ em thức giấc nên nhắn tin chứ không dám gọi!
Ngay lập tức, Cẩm Trang gọi video cho anh. Cảnh Khang cũng nghe máy ngay:

Sao thế? Em không ngủ được hả?
Nghe giọng anh, lại nhìn thấy gương mặt lo lắng của Cảnh Khang, cô cười nhẹ:

Không đâu ạ. Em đã dậy rồi, anh ngủ có ngon không?

!
Khang thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:

Anh đã ngủ được, chỉ là nhớ bạn gái nên thấy cô đơn một chút thôi. Em dậy sớm thế nhỉ? Có việc gì không?
Cẩm Trang lại cười:

Anh nhìn ra rồi à? Vậy tối qua nhớ bạn gái giờ đã hết nhớ chưa?
Khang lắc đầu:

Không bao giờ hết, ngay cả khi ngồi bên em, anh vẫn nhớ!
Cẩm Trang tươi cười:

Đừng nói là tối qua anh đọc tiểu thuyết rồi học mấy câu đó để nói với em nhé.
Cảnh Khang đang ngồi trên giường và nói:

Không đâu, anh đọc sách nhưng không phải là tiểu thuyết. Anh nói thật đấy, hay là vì em đã chấp nhận yêu anh nên anh sử dụng ngôn từ tốt hơn nhỉ? Thực ra, kể cả khi ngồi bên em, anh vẫn lo sẽ phải chia xa nên anh mới nhớ. Giờ em nói cho anh biết có chuyện gì khiến em phải dậy sớm thế?
Cảnh Khang biết rằng những người như Cẩm Trang sẽ không tắt điện thoại bao giờ, vì họ luôn trong tư thế sẵn sàng. Khi có vụ án, chỉ cần xỏ giày và đi! Vậy nên anh nghĩ chuông báo tin nhắn khiến Trang tỉnh giấc. Nếu vậy thì anh thấy hối hận. Tuy nhiên, Cẩm Trang lắc đầu:

Không phải đâu. Đó là lý do em gọi cho anh đấy!
Cảnh Khang ngạc nhiên:

Thế sao không phải vì nhớ anh mà gọi? Haizz, anh đã hiểu nhầm rồi.
Cẩm Trang giải thích:

Không phải, em vẫn nhớ anh mà. Nhưng em có chuyện quan trọng. Tối qua em định báo với anh, nhưng đã quá muộn nên để đến sáng nay.
Những gì Cẩm Trang nói khiến Cảnh Khang nghĩ ngay đến chiếc xe phân khối lớn tối qua định lao vào cô. Anh hỏi ngay:

Có liên quan đến sự việc tối qua ở phố đêm không em?
Cô gật đầu, sau đó Cẩm Trang kể cho Cảnh Khang nghe những gì mình đã nhận được, cả những hình ảnh mà Quốc Trường đã gửi qua Zalo. Cảnh Khang vừa mở hình ảnh xem nhưng vẫn để cuộc gọi tiếp tục. Anh nói:

Đúng vậy, chính là chiếc xe đó. Anh không nghĩ có sự trùng hợp giống vậy. Làm sao có nhiều người dám lưu thông mà không gắn biển số như thế. Khi anh nhìn, chỉ thấy mặc bộ đồ da thôi, dáng dấp cũng giống phụ nữ hơn là nam, nhưng anh không hiểu vì sao cô ấy lại nhảy xuống sông? Có lẽ đó là một tổ chức bí mật và do không hoàn thành nhiệm vụ nên họ chọn cách đó phải không?
Trang đồng ý với ý kiến đó:

Em cũng nghĩ vậy. Vấn đề là phải làm rõ đối tượng mà kẻ đó hướng tới là anh hay em. Hiện tại, cô ấy đã được đưa về trung tâm pháp y để khám nghiệm. Một lúc sau, em sẽ tới trụ sở. Trưa nay, nếu anh bận thì anh đi làm, em sẽ gọi sau!
Cảnh Khang mỉm cười:

Được rồi, nhưng em nhớ ăn uống nhé! Lát nữa ăn rồi hãy đi. Hãy giữ gìn sức khỏe để có làm vợ anh nghe chưa?
Cẩm Trang thoáng đỏ mặt:

Anh cũng vậy nhé!
Cảnh Khang gửi cho cô một nụ hôn qua màn hình điện thoại rồi tạm biệt cô. Trang lại chui vào chăn nằm thêm một chút, đến năm giờ mới dậy để tập thể dục. Thời tiết hơi lạnh nên cô không muốn dậy quá sớm. Việc luyện tập mỗi sáng vẫn được Cẩm Trang cũng như ông Trọng và bà Linh duy trì. Sáng nay, bố mẹ còn chọc ghẹo về việc lấy chồng của Trang nên không khí gia đình rất vui vẻ.

Sáng sớm, Cẩm Trang xin phép bố mẹ rồi ăn nhanh một bát cháo. Bố mẹ quen với việc con gái họ ăn xong là chạy, chỉ cười và chúc cô may mắn.

Trong khi đó, Cảnh Khang cũng tỉnh dậy và tập thể dục trước khi ăn sáng cùng một số anh em. Hôm nay, chỉ có anh, Khánh và Văn Bình, vì Đặng Toàn và Minh Luân bận công việc. Anh chia sẻ suy nghĩ của mình:

Chúng ta có nhiều kẻ thù, nhưng kẻ gây tai nạn đã biến mất, việc chiếc xe lao vào Trang cũng chỉ là phỏng đoán.
Văn Bình nói:

Cảnh sát sẽ kiểm tra camera ở phố đêm và chắc chắn chị Trang sẽ làm sáng tỏ vụ việc này!
Cảnh Khang nhấn mạnh:

Nếu kẻ đó nhằm vào anh thì sẽ dễ hơn, vì chúng ta đều nằm trong vùng quyền lợi của những đối tác muốn thỏa hiệp với chúng ta. Nhưng nếu họ nhằm vào Trang thì sẽ rất khó, vì cô ấy đã phá rất nhiều vụ án, phạm vi sẽ rộng hơn.
Huy Khánh gật đầu:

Đúng vậy! Họ không nên chơi trò nguy hiểm như vậy!
Cảnh Khang suy tư:

Quan trọng là phải xác định đối tượng mà họ nhắm tới trước khi khoanh vùng được, hoặc cảnh sát sẽ dựa vào thân nhân của kẻ nhảy cầu. Nếu đó là kẻ ở phố đêm, họ sẽ tìm ra. May mà đêm qua không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Nếu họ không ra khỏi sông, Trang cũng sẽ tìm ra, nhưng sẽ mất thêm thời gian.
Ba anh em quyết định đợi tin tức từ cảnh sát, vì họ không nhìn thấy nạn nhân. Cuối cùng, vào lúc trưa, Cảnh Khang gọi điện cho Cẩm Trang:

Em bận lắm phải không? Đã ăn chưa? Anh tới đón đi ăn!
Cẩm Trang cười:

Em họp sáng và đưa ra kế hoạch điều tra vụ việc tối qua. Anh đang đợi em ăn hả? Được, anh chọn địa điểm, em sẽ đến đó vì em còn phải qua Pháp Y trước và sau đó gặp ban quản lý phố đêm để tìm hiểu thêm. Anh Khang nói:

Được, chúng ta đi ăn món dân tộc nhé.

Tất nhiên, nhà hàng này Cẩm Trang không xa lạ. Đó là tiệm ăn của chị Tuệ An, nhà Minh Nhật. Cô sắp xếp lại hồ sơ rồi lái xe đến đó cùng Cảnh Khang. Vẫn kiểu chăm sóc nhưng điều đó khiến Trang gượng đỏ mặt:

Anh không ăn sao? Em tự ăn được mà!
Khang cười:

Anh đã no rồi khi nhìn em!
Cẩm Trang nhai nốt miếng cơm trong miệng rồi nói:

Thôi, em không ăn nữa!
Cảnh Khang nói:

Đùa đấy, anh vẫn ăn mà. À, còn tin tức về thân nhân của nạn nhân chưa? Đó có phải là người cố tình lao vào em không?
Cẩm Trang lắc đầu:

Chắc chắn là đúng. Phía phố đêm đã gửi bản ghi hình từ camera, mọi dấu hiệu của xe trùng khớp. Dù không rõ mặt, nhưng dáng vẻ giống. Chỉ là sau một thời gian ngâm nước, cơ thể nạn nhân đã biến dạng một chút. Tuy nhiên, người thân của cô ta không đến nhận dạng và không có giấy tờ tùy thân. Sáng nay, kỹ thuật đã tái tạo hình ảnh để đưa lên phương tiện truyền thông, nhưng không ai đến nhận.

Cảnh Khang suy tư:

Thông thường, những người có ý định tự tử thường sẽ để lại di chúc hoặc những lời nhắn cuối cùng, đúng không nhỉ? Còn chiếc xe đó, em đã tìm ra bất kỳ dấu vết nào chưa?
Cẩm Trang lắc đầu:

Chiếc xe không hề có bất kỳ vết sứt mẻ nào, trông như mới tinh và chưa từng được đăng ký. Mọi thứ trong xe đều mới mẻ và chỉ số km cũng chứng tỏ rằng nó là xe mới.
Cảnh Khang gật đầu:

Vậy thì chúng ta nên tìm kiếm những cửa hàng bán loại xe đó. Bởi vì nếu là xe thông thường, chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy, nhưng loại xe này thì không phổ biến như vậy.
Cẩm Trang rất hứng thú:

Đúng vậy! Ý này em cũng mới nghĩ ra, quá trùng hợp đấy. Chiều nay, em sẽ yêu cầu anh Phú và Trường đi theo hướng đó.
Cảnh Khang tò mò:

Em có thể cho anh xem ảnh của cô ta không?
Cẩm Trang gật đầu, mở điện thoại và đưa ra trước mặt Khang một tấm hình:

Đây là ảnh đã được phục chế, vì nạn nhân đã ngâm nước nên khuôn mặt bị biến dạng một chút.
Cảnh Khang nhìn vào người trong ảnh. Hình ảnh một cô bé mũm mĩm, lẽo đẽo chạy theo anh trong trại trẻ mồ côi hiện ra, khiến Cảnh Khang giật mình. Anh nói mà giọng điệu có phần mơ hồ:

Trang, anh biết người này…

Đánh giá post

Bài viết liên quan