Không thể quên anh chương 2 I Tuổi thơ của Cảnh Khang

09/04/2024 Tác giả: An Yên 405

Trong khi đang mỉm cười kín đáo, Cảnh Khang bất ngờ nghe một giọng nói:

Anh Khang, việc trang trí quán Bar đã hoàn thành, danh sách khách mời cũng đã được lên, anh có thể xem qua không ạ!
Người nói là Văn Bình – một đàn em thân tín của Khang từ những ngày còn ở trại trẻ mồ côi. Bình đặt laptop trước mặt Khang và mở ra những hình ảnh về quán Bar chuẩn bị khai trương cùng danh sách khách mời. Giọng Bình đều đều:

Trong danh sách khách mời, có một người đặc biệt là Hoàng Gia Khiêm. Anh ta không chỉ là chủ tịch của tập đoàn Hoàng Gia mà còn là chủ của quán Bar S lớn nhất thành phố C. Chúng ta cần thiết lập mối quan hệ với anh ấy, đặc biệt là với Quán Bar S, nơi được biết đến với sự sạch sẽ và uy tín.
Khang chăm chú nghe Bình nói và nhìn vào hồ sơ của Hoàng Gia Khiêm mà đàn em vừa giới thiệu. Đúng là một người trẻ tuổi có khí chất đặc biệt, một tấm gương đáng để học hỏi. Khang nhìn qua hồ sơ của Khiêm – một người sinh ra trong gia đình có vị thế và có nền tảng giáo dục tốt. Dù không cùng đẳng cấp với họ, nhưng họ là những người đáng kính trọng. Khang gật đầu:

Tôi đã hiểu. Chúng ta cần mời anh ta một cách đúng đắn để tạo ấn tượng tốt. Hy vọng anh ấy sẽ tham dự lễ khai trương.
Cảnh Khang trao đổi thêm một số công việc với Văn Bình trước khi rời đi về nhà. Ngôi biệt thự màu trắng ấy là nơi Khang xây dựng bằng những nỗ lực và gian khó. Anh là người trung thực, có thể làm mọi công việc từ nặng nhọc đến nhẹ nhàng, nhưng không tham gia vào những hoạt động bất lương. Khang là một tấm gương sáng trong thế giới ngầm đầy bóng tối. Anh không làm những việc không minh bạch, không chấp nhận tham gia vào những hành động không đạo đức. Chính vì thế, anh được người trong giới kính trọng nhưng cũng được săn đón bởi những tổ chức có quyền lực.
Biệt thự của anh chỉ có anh, bác Tám làm vườn và vú Ba. Hàng tuần, Khang thuê ba người đến dọn dẹp nhà cửa. Họ không được tiếp xúc trực tiếp với Khang mà chỉ làm việc với vú Ba. Anh muốn giữ vú Ba tách biệt để tránh gặp phải những vấn đề không mong muốn. Mỗi tuần, chỉ có ba người đó, và họ phải giữ bí mật về công việc của mình. Khang sống rất kín đáo, chỉ tiếp xúc với một số ít người thân thôi. Tuy nhiên, hơn một năm trước, anh đã cứu một cô gái và đưa cô về nhà của mình.

Sau khi đã nhờ bạn thân cứu sống cô gái đó, Cảnh Khang bảo Đặng Toàn – người bạn thân của anh đưa cô gái trở lại thành phố C và yêu cầu cô giữ bí mật về anh. Cô gái đó chính là phu nhân của chủ tịch Trương Thị. Khang đã biết về họ thông qua báo chí, nhưng anh không kinh doanh ở thành phố C, mà là ở thành phố E, cách xa. Văn Bình muốn Khang mở rộng sự nghiệp ở thành phố C, nhưng Khang sống khép kín và chỉ tập trung vào công việc. Dù làm việc trong ngành quán Bar, nhưng anh không thích ồn ào. Cảnh Khang luôn giữ vững nguyên tắc của mình, không thay đổi dù bị áp đặt. Trong thế giới ngầm, anh được cho là người không có lòng trắc ẩn, vì không bao giờ có tin đồn về mối quan hệ tình cảm hoặc có bóng hồng nào xuất hiện bên cạnh anh. Cảnh Khang chỉ thường cười khi quay lại trại trẻ mồ côi, nhưng từ khi những người nuôi anh già đi, anh ít cười hơn. Anh vẫn hỗ trợ trẻ em và không từ chối vì anh luôn biết trại trẻ mồ côi đã giúp anh lớn lên và trưởng thành. Mặc dù không phải lời nói của anh luôn được lịch sự, nhưng tâm hồn của Khang và Bình vẫn sáng sủa, biết được điều nên làm và không nên làm.

Khi thấy Cảnh Khang trở về, vú Ba vui vẻ nói:

Sao hôm nay anh lại nhớ hai thằng già này vậy?
Khang vỗ nhẹ vai vú:
Không nhớ hai vú thì nhớ ai nữa? Con đói lắm vú ạ!
Vú Ba đánh vào tay Khang:
Con trai này, già rồi mà cư xử như trẻ con, có vợ nấu cơm cho mà ăn!
Khang vui vẻ đáp:
Con đã quen ăn cơm của vú rồi mà!
Bà vú trêu chọc:
Thôi, tôi chỉ biết nấu mấy món đơn giản, ăn mãi cũng chán. Nghe nói anh về thành phố C làm việc, vú vui lắm. Có vợ mới nữa thì tốt quá!
Cảnh Khang cười:
Thôi vú, con không lấy vợ đâu, con thích tự do bay như chim, bây giờ ai chịu yêu con đây?
Bà vú trêu chọc:
Đấy, sao con không ổn định đi? Trước đây con nói không có tiền học, giờ có tiền rồi sao không học? Không phải con muốn trở thành chuyên gia pha chế và quản trị kinh doanh sao?
Khang nói:
Con vẫn kinh doanh và pha chế vú ạ! Bằng cấp không quan trọng bằng kinh nghiệm thực tế ạ. Miễn là con làm ăn chân chính, không vi phạm luật pháp thì vú có hài lòng không?

Bà Ba ngồi xuống bàn ăn và bày tỏ quan ngại:

Con làm việc trong lĩnh vực phức tạp như vậy mãi sao được? Không lấy vợ thì tôi và anh Tám phải lo lắng sao mới nhường nào được?
Cảnh Khang hiểu rằng hai người đã ở bên anh từ khi anh xây dựng ngôi biệt thự này. Họ được giới thiệu bởi một cô ở trại trẻ mồ côi, không có gia đình nên tập trung vào công việc tại biệt thự. Bây giờ người cô ở trại trẻ cũng đã ra đi, vú Ba đã gần sáu mươi tuổi, bác Tám cũng vậy, họ không có gia đình và đã ở lại với Cảnh Khang từ nhiều năm. Anh rất trân trọng hai người, nhưng trước sự bức bách đó, anh chỉ nói:
Vậy thì hai người phải giữ gìn sức khỏe để ở bên con, con cấm hai người ốm đau!
Vú Ba và bác Tám hiểu rằng Cảnh Khang luôn là người tốt, nhưng họ cũng lo lắng anh có thể bị ảnh hưởng bởi sự lãnh đạm, khi mọi người mời anh tham gia những bang phái khác nhau mà Cảnh Khang từ chối một cách thẳng thừng. Vì vậy, họ thỉnh thoảng lo lắng và gọi điện cho Cảnh Khang để đảm bảo anh ổn. Họ thường nghe anh kể về công việc kinh doanh nhưng không biết được chi tiết. Nỗi lo sợ mơ hồ khiến họ thỉnh thoảng chỉ biết thở dài. Cảnh Khang hiểu hết, anh an ủi họ:
Đừng lo, con ổn!
Dù lòng anh không bao giờ thực sự yên bình. Anh biết mình đứng giữa ranh giới của Thiện và Ác, muốn sống một cuộc sống Thiện nhưng đôi khi không thể hành động theo điều đó, chỉ sợ một sơ suất nhỏ có thể đẩy anh sang mặt tối của Ác. Anh luôn cẩn thận, ngoài Văn Bình và Đặng Toàn, cùng hai người khác trong nhóm ÁO ĐEN của anh, anh không tin tưởng vào ai trên thị trường kinh doanh. Cuộc sống thực tế chỉ còn vú Ba và bác Tám là thân thiết khi các cô ở trại trẻ đã không còn. Khang không phải là những người như Hoàng Gia Khiêm với tài năng rộng lớn, làm chủ tập đoàn lớn, kinh doanh quán Bar chỉ là phụ. Đối với Cảnh Khang, đây là sự nghiệp chính, giữa một bản nhạc rối ren không dễ dàng, không có gì là vĩnh viễn. Vì vậy, anh luôn giữ một cái đầu lạnh. Trái tim của anh chỉ còn một nửa ấm áp…

Đánh giá post

Bài viết liên quan