Không thể quên anh chương 21 | Sức mạnh của tình yêu
Đặng Toàn gật đầu, thể hiện sự đồng ý:
Tôi cũng nghĩ vậy. Liệu đó có phải là Khánh Huyền không nhỉ? Có ai đồng ý với ý kiến của tôi không?
Minh Luân nhăn mày suy nghĩ:
Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm ra nó bây giờ nhỉ? Kể từ khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, dù đôi khi nó cùng bố mẹ về thăm, nhưng khuôn mặt của nó luôn biểu lộ sự khinh thường, em không muốn nhìn. Bây giờ muốn tìm nó thì phải làm sao?
Văn Bình nói điềm tĩnh hơn:
Hoặc là chúng ta tìm đến công ty của bố mẹ nó? Tôi nghe nói bố mẹ của Huyền là giám đốc một công ty nội thất ở thành phố C đấy!
Huy Khánh lắc đầu phản đối:
Tôi nghĩ với tính cách của nó thì sẽ không ở với bố mẹ đâu. Các cô đã nuôi nó từ bé, nhưng đến khi nó ra đi, không một lời chúc từ biệt, nó cũng không quan tâm. Đối với nó, bố mẹ chỉ là nguồn tiền để nó tận dụng. Nó không yêu thương ai ngoài bản thân. Tôi nghĩ nó sẽ không ở với bố mẹ đâu, có lẽ nó đã đi học ở nước ngoài và ở đó không còn chuyện gì đâu!
Cảnh Khang suy tư một lúc trước khi nói:
Tôi không nghĩ Huyền sẽ ở nước ngoài, vì nó là loại người chỉ muốn sống thoải mái, không muốn làm việc. Nếu ở nước ngoài, bố mẹ nó cũng sẽ không thể nuôi nó mãi được, và nó sẽ phải làm việc. Nhưng nếu phải làm việc, nó không chịu, vì vậy nó sẽ trở về. Huyền thích làm lãnh đạo hơn là bị người khác ra lệnh.
Mọi người đồng tình với ý kiến của Khang. Anh tiếp tục:
Nếu bố mẹ Huyền làm trong ngành nội thất, có thể nó sẽ sử dụng nó như một bộ áo mà nó mặc để làm những công việc khác nhau. Bề ngoài này dễ đoán, nhưng bên trong, với trí thông minh của Huyền, nó có thể làm nhiều điều khác biệt.
Đặng Toàn phát biểu bình tĩnh:
Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm hiểu, mọi thứ diễn ra quá nhanh, chúng ta cần phải thu thập từng mẩu thông tin. Kín đáo thôi, đôi khi cảnh sát cũng có thể phát hiện trước chúng ta!
Minh Luân gật đầu:
Đúng đấy, tốt nhất là phải cẩn trọng. Vào lúc này, mọi người cần phải cảnh giác cao độ!
Mặt mỗi người từ căng thẳng giờ đã trở nên thoải mái và tươi cười. Khang nhìn Minh Luân:
Có nhiều chuyện thú vị!
Văn Bình nhấn mạnh:
Đúng rồi, mọi người hãy vui vẻ một chút, không có rượu uống thì chán đấy!
Minh Luân vỗ vai Bình:
Đừng lo, chúng ta sẽ có dịp chia sẻ rượu sau này. Giờ hãy hiểu thông cảm với Khang và Trang trước, không muốn làm hỏng tâm trạng của họ!
Huy Khánh nháy mắt:
Làm người văn minh lên một chút Bình nhé!
Đặng Toàn cười nhẹ:
Đừng lo, sau này tôi sẽ mời anh em đi uống rượu. Bây giờ hãy tập trung vào việc bảo vệ Trang!
Cảnh Khang nghiêng người trên ghế:
Chỉ có mỗi Văn Bình là không hiểu về tình hình!
Cả nhóm cười vang và sắp sẵn sàng đi tới trụ sở cảnh sát thành phố C.
Tại trụ sở cảnh sát, Cảnh Khang và Minh Luân tiếp tục vào phòng điều tra. Các thành viên khác đợi ngoài xe. Đồng chí trực ban tiếp nhận thông tin và dẫn hai người vào phòng điều tra. Lúc này, không chỉ có Cẩm Trang mà còn có Hoàng Phú. Đồng chí trực ban chào hai người và báo cáo:
Hai người đến gặp đội phó Cẩm Trang để trình bày về vụ việc liên quan đến cô gái nhảy cầu hôm qua ạ!
Cẩm Trang nhìn lên thấy Cảnh Khang, môi cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Tất nhiên, mọi biểu hiện của họ đều không thoả lòng của Hoàng Phú – một người rất nhạy bén và sắc bén. Anh đứng dậy và chỉ hai chiếc ghế đối diện Cẩm Trang:
Xin mời hai người ngồi!
Đồng chí trực ban cũng rời khỏi phòng. Cẩm Trang đặt trước mặt Cảnh Khang một tờ khai và nói:
Anh viết kỹ lưỡng những gì anh biết vào đây nhé!
Hoàng Phú nhếch môi nhạo bộ:
Cô này làm việc không có nguyên tắc gì cả nhỉ? Làm việc không chấp hành quy định!
Cẩm Trang nghiêng đầu:
Dạ? Ý anh là sao, đội trưởng?
Hoàng Phú thở dài một cái:
Thật lạ, khi người dân đến để trình bày vấn đề, cần phải hỏi tên, địa chỉ, và nội dung vấn đề, chứ không thể đưa tờ khai cho họ làm thế được chứ?
Cẩm Trang đỏ mặt nhận ra đã làm sai. Vì chỉ có Hoàng Phú và cô trong phòng, và Cảnh Khang quá thân quen, mọi thứ cô và anh đã bàn bạc lúc trưa. Vì vậy, cô đã bỏ qua quy trình và đưa tờ khai cho họ ngay. Cô cười:
Em xin lỗi, đội trưởng. Em nhận lỗi. Vậy bây giờ…
Cảnh Khang lo lắng cô bị phạt, nên nói:
Xin lỗi đội trưởng, vì tôi đã gặp và trao đổi với đội phó Cẩm Trang rồi, nên chắc là cô ấy làm như vậy để tiết kiệm thời gian, mong đội trưởng đừng trách phạt cô ấy!
Cẩm Trang nói:
Không sao, đó là lỗi của em, để em làm lại…
Hoàng Phú mỉm cười, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc:
Đây là trụ sở cảnh sát, không phải sân khấu. Chưa gì đã bênh vực lẫn nhau rồi. Tiếp tục đi!
Cẩm Trang nhìn lại Cảnh Khang:
Vậy anh viết tiếp đi ạ!
Hoàng Phú cầm tập hồ sơ và nói:
Mọi người hãy tự nhiên như ở nhà, anh đi một chút!
Cẩm Trang chớp mắt:
Ơ, đội trưởng không ở lại xem không ạ?
Hoàng Phú ngạc nhiên:
Xem gì? Xem biểu diễn á? Không!
Cẩm Trang càng bối rối:
Biểu diễn gì, ở đây có biểu diễn à? Đang làm việc mà đội trưởng?
Hoàng Phủ giả vờ ngây thơ:
Vậy em và Cảnh Khang đang trò chuyện không phải là cách tốt hơn sao? Anh ở đây chỉ làm việc thôi chứ không phải đứng xem kịch!
Cẩm Trang ngạc nhiên. Liệu Hoàng Phú có biết về mối quan hệ giữa cô và Khang không? Vậy là những gì anh ta nói trước đó là thật hay đùa? Cẩm Trang nói:
Đội trưởng hôm nay có gì vậy? Không giống như bình thường chút nào!
Hoàng Phú đáp:
Ăn cơm thôi, không như ai đó ăn súp tình yêu và quên luật lệ.
Minh Luân, im lặng từ trước đó, cũng bắt đầu cười:
Nói như vậy thì quả là không tôn trọng lắm!
Cảnh Khang và Cẩm Trang đều cảm thấy nhẹ nhõm. Trời ơi, Hoàng Phú mới là diễn viên giỏi nhất. Cô nhìn Hoàng Phú:
Anh đã xong chưa?
Phú nhíu mày:
Chưa, còn nhiều chuyện nữa! Em hãy giảm giọng lại chút đi!
Trước khi đội trưởng tránh ánh mắt tức giận của Cẩm Trang, Cảnh Khang nhanh chóng nói:
Được, tôi sẽ viết tiếp!
Hoàng Phú rời khỏi phòng, Minh Luân nói nhỏ:
Anh Khang, em chờ anh đây!
Cảnh Khang ngưng viết và nhìn Luân với ánh mắt lạnh lùng:
Đến lượt chú rồi à?
Minh Luân nhẹ nhàng:
Em ngồi đây không làm gì cả. Anh làm chứng cho mình là đủ!
Khang nhìn đàn em:
Ngồi đấy! Chú làm chứng cho tôi!
Minh Luân bất ngờ:
Chết rồi, ai cần mình làm chứng cho anh làm gì vậy?
Khang nhếch môi:
Ngồi đó thì cứ ngồi đi! Đừng nói nhiều!
Minh Luân phải ngồi im, không dám nói thêm gì nữa. Anh nhìn Cảnh Khang viết xong rồi lại nhìn Cẩm Trang đang đọc tài liệu, rồi lại nhìn tới hàng loạt tấm bằng khen trong phòng cảnh sát điều tra, tự trách bản thân đã sai khi đến đây, quá sai.
Cảnh Khang đưa tờ giấy về phía Cẩm Trang:
Viết xong rồi đây!
Cẩm Trang đọc tờ khai rồi nói:
OK rồi ạ! Bây giờ, vì anh nói rằng các anh sẽ nhận thi thể của Mỹ Duyên và an táng, nên em đã liên hệ với Trung tâm pháp y, các anh sẽ sang đó làm thủ tục nhận thi thể. Còn về việc an táng, tùy ý các anh quyết định, vì bên cảnh sát đã bàn giao cho gia đình. Nhưng theo ý kiến cá nhân của em, với một người như cô ấy, nên đưa lên chùa để tụng kinh hàng ngày sẽ tốt hơn!
Cảnh Khang gật đầu:
Tôi sẽ làm theo ý em!
Trong khi Cẩm Trang mỉm cười, Minh Luân lẩm bẩm:
Không nghe theo mới lạ!
Cảnh Khang cau mày, liếc đàn em:
Im lặng cũng không sao. Chú không cần phải nói!
Minh Luân nói:
Tai anh cứng quá!
Cảnh Khang nói:
Đi thôi!
Minh Luân ngạc nhiên:
Ơ, hai người không tâm sự nữa à?
Khang trừng mặt lên nhìn Luân:
Đây không phải là chỗ để tâm sự. Muốn tâm sự thì vào nhà mà nói với gián đi!
Cẩm Trang cười trước lời đe dọa của Cảnh Khang, còn Minh Luân thì liếc anh:
Đại ca dạy chúng em sống lương thiện, giờ anh nói như vậy, ai mà chơi lại đại ca!
Cảnh Khang đứng dậy:
Vậy có muốn đứng dậy làm việc không?
Minh Luân vội đứng lên:
Em đâu dám ngồi, em đứng đây!
Cảnh Khang quay sang Cẩm Trang:
Em đã liên lạc với bên pháp y rồi đúng không? Giờ chúng ta chỉ cần sang đó trình bày vấn đề là được phải không?
Cẩm Trang gật đầu:
Đúng vậy! Hãy để em cùng mọi người đi ra cổng!
Minh Luân cười:
Thật may mắn! Chúng ta đi thôi, chị!
Cô thoáng đỏ mặt vì chưa quen cách xưng hô này. Cảnh Khang nói:
Chú kiểm tra xem còn bao nhiêu cái răng? Không khéo lát nữa gãy thêm mấy cái đấy!
Cẩm Trang cười lớn:
Thôi, anh đừng dọa chú ấy nữa.
Khang nói:
Mấy đứa này bảo chưa được gặp chị, nên thái độ vậy. Công việc chưa xong, làm như chị của các cậu rảnh quá vậy. Để về anh chấn chỉnh lại mấy đứa!
Cẩm Trang xua tay:
Thôi thôi, vì công việc của em mà. Khi nào rảnh sẽ cùng mọi người đi ăn nhé!
Minh Luân cười vui vẻ:
Thấy không, chị thân thiện như vậy làm sao? Còn anh Khang, mặt cứ lạnh lùng, chán chường!
Cảnh Khang trừng mặt:
Có muốn lạnh lùng không?
Luân lắc đầu:
Tất nhiên là không rồi!
Cả ba tiếp tục trò chuyện khi đi ra xe. Ba thành viên khác của hội “Áo Đen” đang chờ đợi. Minh Luân mở cửa và lên xe. Cẩm Trang vẫy tay chào mọi người trong xe rồi nói với Cảnh Khang:
Anh hãy đi cẩn thận nhé! Khi làm xong thủ tục, chắc là tối muộn rồi. Nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé?
Cảnh Khang hơi cúi người và nói nhỏ:
Muốn ôm một cái ghê!
Cẩm Trang vỗ vào tay anh:
Lắm à? Muốn bị cảnh sát bắt không?
Khang cười:
Thật đấy, em cứ bắt anh đi! Anh sẽ tự kết án chung thân để mãi mãi ở trong trái tim em!
Thấy cô ngượng ngùng, anh nói:
Tối em có ở lại trực không, hay là về nhà?
Cẩm Trang nhìn anh:
Em chưa quyết định. Nếu có việc gì đột xuất thì sẽ đi với đội. Nếu không thì sẽ ở lại xem sổ sách rồi sau đó về nhà, văn phòng có đồng chí trực ban mà!
Khang đang chuẩn bị nói điều gì đó thì Huy Khánh kéo kính xe xuống và nhấc đầu ra ngoài:
Đại ca, bọn em qua quán cà phê đợi nhé!
Mọi người trong xe cười vui, Cảnh Khang đùa:
Có muốn phê luôn không?
Khánh nhanh chóng kéo kính xe lên. Đội trưởng Hoàng Phú, vừa dừng xe và bước lại phía cổng, hỏi Cẩm Trang:
Trang, uống trà sữa không?
Cẩm Trang nhăn mày:
Ồ, đội trưởng hôm nay hiền lành thế! Mời em trà sữa thêm lần nữa đấy!
Hoàng Phú gật đầu mỉm cười:
Ừ, uống để có sức mà đứng tâm sự!
Trong khi Cảnh Khang giả vờ hụt hẫng vì ngượng, Cẩm Trang trừng mắt lên, cô nghiến răng:
Đội trưởng, anh chán sống rồi phải không?
Hoàng Phủ nhún vai, bình thản nói:
Thế này, mấy con số lúc trưa chuyển sang anh xem nhé. Vì những người đang yêu thì toán học kém, vừa không biết làm phép trừ, phép chia, vừa làm sai tùm lum phép nhân, phép cộng, tất cả đều bằng 2!
Cẩm Trang nhăn mày:
Sếp nói linh tinh cái gì thế? Em không tính toán tệ đến thế chứ!
Hoàng Phú bình thản:
Thế sao? Yêu thì toán học chỉ biết nhân và cộng, không biết trừ và chia. Nhưng dù sao tính toán cũng bằng Hai Trái Tim Vàng. À, để lát anh cho người sửa lại cái bảng tên ở cửa phòng, thêm vào sau chữ đội phó Trương Cẩm Trang hai chữ “thoát ế” nhé.
Cẩm Trang trừng mắt:
Anh không lo cho bản thân à? Em sẽ trừng phạt anh suốt đời!
Hoàng Phú cười toe toét:
Không lo, anh chờ con của hai người lớn lên rồi lấy, gọi em làm mẹ vợ cho vui, lêu lêu!
Và như lần trước, đội trưởng thông minh đã nhanh chóng chuồn lẹ trước khi Cẩm Trang nổi giận. Cô quay sang Cảnh Khang:
Mọi người đi nhé! Cần gì cứ gọi em!
Khang gật đầu:
Anh biết rồi, nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Khi anh xong việc sẽ nhắn cho em.
Cẩm Trang nhăn mày, giọng tức giận:
Không gọi được à? Sao phải nhắn tin?
Cảnh Khang cười, vuốt nhẹ đầu cô:
Ngốc ạ. Anh lo xong việc muộn quá nên nhắn tin thôi, hiểu không?
Cẩm Trang lắc đầu:
Không. Anh cứ gọi đi!
Khang ra dấu hiệu OK. Cô vẫy tay chào anh và mọi người. Anh chờ bóng cô khuất vào trong rồi mới lên xe đi đến trung tâm pháp y…