Không thể quên anh chương 22 | Tâm đầu ý hợp
Đến trung tâm pháp y, do Cẩm Trang đã thông báo trước, mọi thủ tục diễn ra nhanh chóng hơn. Dù t.h.i t.h.ể Mỹ Duyên bị biến dạng nhưng nhóm “Áo Đen” vẫn dễ nhận ra cô bé nhút nhát ngày nào. Cuộc sống có thay đổi, con người cũng thay đổi, nhưng có những điều không thể đổi. Mỹ Duyên đã thực sự lột xác thành một người khác, một con người mà xã hội không yêu mến, nhưng khi đến nhận cô, những người anh em tốt của quá khứ vẫn không kìm được nước mắt. Điều này chứng tỏ tình nghĩa chân thành là thứ khó đổi thay nhất. Các thành viên trong hội “Áo Đen” tiếc cho số phận của cô gái. Một người phụ nữ mặc dù lớn lên với một nhân cách khác, giờ đây phải chọn cái c.h.ế.t tự trầm. u, đó là số phận mà Duyên đã chọn và phải trả giá.
Khu vực lò t.h.i.ê.u khá xa thành phố, vì vậy Khang quyết định Văn Bình sẽ trở về quán bar Hi Vọng để tiếp tục công việc. Bốn anh em còn lại sẽ chờ lấy tro cốt của Mỹ Duyên và đưa lên chùa gửi. Trưa nay, sau khi gặp Cẩm Trang, Cảnh Khang đã liên hệ với nhà chùa. Vị sư trụ trì biết anh từ lâu vì anh thường xuyên có những chuyến từ thiện cho chùa. Khi nghe anh kể về Mỹ Duyên, nhà sư đã đồng ý và hứa trong buổi chiều sẽ chuẩn bị chu đáo mọi thứ, khi Cảnh Khang đem tro cốt của Mỹ Duyên về chùa sẽ làm lễ cho cô.
Mọi thứ đã xong xuôi khiến giờ đã chín giờ tối. Vị sư trụ trì nhìn Cảnh Khang và nói:
Mô Phật! Thí chủ yên tâm nhé, cô ấy đã bình yên về với cõi Phật!
Cảnh Khang nhìn hình ảnh của Mỹ Duyên. Cô gái nhút nhát ngày nào đã trở về với cát bụi. Một kiếp người đã kết thúc. Anh nghĩ, mỗi con người sinh ra là một món quà của tạo hóa. Ai rồi cũng sẽ đi hết vòng đời của mình. Chúng ta chỉ cần sống thật lòng, ý nghĩa, để khi kết thúc, chúng ta có thể bình thản mỉm cười và để lại dấu ấn cho thế hệ sau. Đừng nuối tiếc với hai từ “giá như”. Nếu Mỹ Duyên biết điều này, có lẽ cô ấy sẽ không bước vào con đường sai trái. Nhưng giờ đây, bốn chàng trai cao lớn lặng lẽ cúi đầu vái lạy trước hương linh của cô gái trẻ như một lời từ biệt…
Cả bốn người về đến quán Bar Hi Vọng đã chín giờ tối. Cảnh Khang tắm rửa xong rồi vào phòng làm việc của mình để xem sổ sách. Nhưng công việc đầu tiên là anh quyết định gọi cho Cẩm Trang. Tuy nhiên, sau một lúc, Khang lại chọn cách nhắn tin:
Em đã ngủ chưa?
Sau một khoảnh khắc, anh nhận được một bức ảnh từ Trang. Đó là ảnh của phòng điều tra. Căn phòng trống trải, có vẻ chỉ còn một mình cô làm việc. Trang nhắn tin:
Em đang xem hồ sơ ạ. Người yêu không định gọi cho em à?
Cảnh Khang mỉm cười và nhấn gọi video. Ngay lập tức, Cẩm Trang trả lời. Cô nở một nụ cười và hỏi:
Anh về lâu chưa?
Cảnh Khang nhìn cô và nói:
Anh về được một lúc rồi. Anh nhắn tin để xem em có ngủ sớm không hoặc có đang bận không thôi!
Cẩm Trang nói:
Em không giận đâu, em chỉ đang xem xét hồ sơ thôi. Mọi việc của anh đã xong chưa?
Cảnh Khang gật đầu:
Ừ, bốn anh em lo chu đáo trọn vẹn cho Mỹ Duyên rồi mới về đây!
Trang nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì:
Năm anh em chứ!
Khang giải thích:
À không, anh bảo Văn Bình về quán Bar trước để lo công việc, vì anh nghĩ xong việc chắc cũng tối muộn, lỡ quán có vấn đề gì lại phải đi giải thích với cảnh sát thì nguy!
Cẩm Trang lườm anh:
Gớm, sợ cảnh sát thế à? Vậy thì phải thật nghiêm túc, rõ chưa?
Cảnh Khang ngả người ra ghế, nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ cưng chiều:
Vâng, thưa đồng chí cảnh sát. Anh nào dám làm gì sai trái đâu ạ!
Cẩm Trang cười thích thú:
Ngoan. Nếu ho he thì cảnh sát luôn sẵn còng số tám nhé!
Cảnh Khang luôn thấy thú vị mỗi khi trò chuyện với cô gái mình yêu:
Cảnh sát cứ còng anh lại trong tim của em là được anh luôn sẵn sàng!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cả hai cùng đồng thanh:
Em ăn chưa?/ Anh ăn chưa?
Hai người phì cười. Khang nói:
Lúc chiều ngồi chờ lấy tro cốt, anh có bảo họ ship đồ ăn cho mấy anh em ăn rồi, nhưng sợ người yêu ham việc nên quên ăn.
Cẩm Trang lắc đầu:
Không ạ. Người yêu của anh rất ngoan và nghe lời nhé! Em ăn ở căng tin với đồng nghiệp rồi chứ!
Khang tiếp tục:
Vậy khi nào em xong việc?
Cẩm Trang nhìn anh, thấy tóc vẫn ướt, cô biết vậy là anh mới tắm rửa và cũng về chưa lâu. Cô nói:
Khoảng ba mươi phút nữa ạ. Vì em xem lại các hồ sơ, nhiều vụ án có sự liên quan giữa các đối tượng nên em đang xem một số hồ sơ cũ, nhân tiện kiểm tra xem có sai sót gì không ạ. Anh hôm nay về muộn nên tắm trễ. Nhưng lần sau không được tắm muộn nghe chưa?
Cảnh Khang mỉm cười:
Vẫn nhận ra anh mới tắm cơ à? Tinh mắt thế! Thảo nào phá án giỏi. Ừ, hôm nay anh về muộn nên tắm muộn thôi mà. Vậy là tối nay người yêu được nghỉ sớm đúng không?
Cẩm Trang gật đầu:
Dạ lát nữa về em sẽ nhắn tin cho anh nhé. Dĩ nhiên nếu anh chưa ngủ thì em sẽ gọi!
Cảnh Khang nhất trí:
OK người yêu! Em làm việc đi. Nhớ là ba mươi phút nữa phải về kẻo đường khuya nguy hiểm đấy!
Cẩm Trang ra dấu OK rồi tiếp tục công việc. Ba mươi phút sau, cô rời trụ sở. Xe vừa ra khỏi cổng, Trang đã nhìn thấy ô tô của Cảnh Khang đứng ngay chỗ ban chiều. Dĩ nhiên là bóng dáng cao lớn của anh đứng bên cạnh đang vẫy tay khi thấy cô đi ra. Trang di chuyển xe lại phía anh, hạ kính xuống, cô nói:
Sao anh lại đứng đây giờ này?
Cảnh Khang cúi xuống:
Nhớ người yêu nên đến đây chờ. May mà em ra đúng giờ đấy!
Cẩm Trang liếc anh:
Người ta nghiêm túc mà. Đứng đây mà không nói với em một tiếng!
Cảnh Khang đưa tay véo mũi cô:
Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà! Đói không? Anh đưa em đi ăn!
Quả là hôm nay cô ăn hơi sớm với mọi người nên bụng cũng hơi đói. Trang nghĩ chắc anh cũng mệt, anh bảo lúc chiều ship đồ ăn, vậy chắc là cũng ăn qua loa thôi. Thế nên, Cẩm Trang gật đầu:
Dạ được! Nhưng …chúng mình ăn quán vỉa hè được không? Em thích vừa ăn vừa ngắm phố xá chứ không thích vào nhà hàng đâu!
Cảnh Khang cười:
Được! Miễn em thích là được. Nhưng em dẫn đường nhé, vì anh không rành mấy quán ăn cho lắm!
Cẩm Trang ra dấu OK và nói:
Dạ, em biết một quán cháo vỉa hè ngon lắm, đi theo em!
Cảnh Khang gật đầu và đi lại xe của mình. Anh lái xe theo cô tới một quán cháo đêm ở vỉa hè. Ngay khi tới, mùi thơm từ cháo lan tỏa khắp không gian, và hầu hết khách đến đây là người lao động. Cảnh Khang ngạc nhiên khi thấy Cẩm Trang thích những quán ăn đơn giản như thế này. Họ chọn một bàn sạch sẽ và bắt đầu đặt món. Bà chủ quán vui vẻ chào đón họ:
Ồ, cô cảnh sát xinh đẹp lại ghé quán của bà à? Lâu rồi mới thấy cô đấy!
Cẩm Trang cười:
Dạ, hôm nay con được nghỉ sớm nên nhớ đến quán của bà!
Bà chủ lúc này mới chú ý đến Cảnh Khang. Bà nói đùa:
Chắc có tin vui gì đây khi đi cùng anh chàng đẹp trai này nhỉ?
Cẩm Trang gật đầu:
Đúng vậy ạ!
Sau khi nhận món, Cảnh Khang đưa thìa cháo cho Cẩm Trang và chào bà chủ:
Con là Cảnh Khang, người yêu của cô cảnh sát này. Chúng mình mời bác ăn nhé!
Bà chủ vui vẻ đáp:
Ăn đi hai đứa. Cô bé này ngoan đáo lắm, cậu nhớ phải yêu thương nó đấy nhé!
Cảnh Khang đồng ý và sau đó hỏi:
Em đã buồn ngủ chưa?
Trang trả lời không:
Em chưa anh! Sao thế?
Khang đưa áo khoác cho Cẩm Trang và nói:
Anh muốn đưa em đến đường hoa trên phố X, họ vừa khai trương đấy! Nghe nói có nhiều loài hoa đẹp lắm!
Cẩm Trang hồi hộp:
Đúng ý em luôn. Nhưng em nghĩ anh mệt nên không dám nói. Em muốn đến nhưng chưa có cơ hội. Và cũng vì phải có người yêu đi cùng mới vui!
Cảnh Khang vuốt nhẹ tóc của cô:
Anh luôn theo ý em mà. Mình đi xe đến đó ngắm hoa nhé!
Hai người đi tới con đường hoa tươi mới khánh thành. Đây là một con phố đi bộ, và giờ đây đã trở thành con đường hoa đẹp mắt. Cảnh tượng mười hai con giáp được tạo hình từ hoa và cây cảnh chạy dọc lối đi. Ngoài ra còn có các gian hàng bày bán hoa truyền thống và hoa nhập khẩu. Cảnh tượng đẹp mắt khiến Cẩm Trang vô cùng háo hức, trong khi Cảnh Khang thích thú chụp ảnh cho cô. Khi tới gian hàng sen đá, anh reo lên:
Đây rồi đấy!
Cẩm Trang quay lại nhìn Cảnh Khang và hỏi:
Gì thế anh?
Cảnh Khang nâng lên một chậu sen đá và nói:
Anh tìm loại sen này mãi mới thấy được. May quá!
Cẩm Trang nhìn chậu sen đá trên tay anh, với những lá sen mọc đều hai bên ghép lại tạo thành hình trái tim. Đây có lẽ là loại hoa cô yêu thích nhất. Trang nói khẽ:
Em cũng đang tìm đây!
Cảnh Khang ngạc nhiên:
Em cũng thích sen đá à?
Trang gật đầu, không rời mắt khỏi chậu sen đá:
Dạ, vì đây là loài hoa mạnh mẽ, kiên cường. Nhưng bộ sưu tập của em còn thiếu sen đá trái tim và sen đã kim cương.
Cảnh Khang trao chậu hoa cho Trang:
Tặng em này! Mỗi người trồng một chậu sen đá trái tim này nhé. Còn sen đá kim cương thật hiếm, anh sẽ tìm cho em!
Cẩm Trang mỉm cười, cảm thấy như họ là một đôi đã được định trước. Từ sách đến hoa, mọi thứ đều giống như bản sao của nhau. Cô hy vọng tình yêu của họ sẽ mãi mãi được như vậy…