Không thể quên anh chương 23 | Giáp mặt
Hai người cầm hai chậu sen đá nhỏ xinh và tiếp tục đi ngắm phố hoa. Trong lúc đó, họ sôi nổi trò chuyện về sen đá và những loại hoa họ đã sưu tập được. Sự đồng điệu giữa họ đến mức kỳ lạ, khiến cả hai đều cảm thấy thú vị.
Khi đã đến mười một giờ đêm, Cảnh Khang kéo tay Cẩm Trang:
Mình về thôi, khuya rồi! Em về kẻo bố mẹ lo lắng!
Trang gật đầu đồng ý:
Và hôm nay anh cũng nhiều việc rồi, giờ về lại tiếp tục công việc đúng không?
Khang xoa đầu cô:
Anh không sao, chỉ sợ người yêu mệt thôi!
Cả hai đi đến bãi gửi xe. Cẩm Trang nói:
Anh đi về hướng này, còn em sẽ đi hướng kia!
Bất ngờ, Cảnh Khang kéo cô vào lòng:
Anh đưa em về đã. Lát sau anh mới về!
Cẩm Trang cười:
Hai xe mà anh đưa em về làm gì phí thời gian?
Cảnh Khang ôm cô chặt hơn:
Không sao đâu! Anh đi sau em, mỗi khi em quay lại là thấy anh ở đây, chịu không?
Cẩm Trang nở một nụ cười ngọt:
Anh thực sự lo lắng à? Ai dám đến gần em chứ?
Cảnh Khang nhún vai:
Không biết đâu. Người yêu của anh vừa xinh vừa giỏi, ai có thể bỏ qua? Anh sẽ luôn ở đây theo dõi em!
Cẩm Trang thấy an ấm trong vòng tay của anh. Giờ cô mới hiểu tại sao những người đàn ông lạnh lùng như Trương Bá Tùng hay Hoàng Gia Khiêm cuối cùng cũng nghe theo lời chị dâu Tú Uyên và cô gái tiệm hoa Dạ Quỳnh. Tình yêu là nhớ nhung khi không gặp, thậm chí là khi ngồi bên cạnh vẫn lo sợ sẽ chia xa. Yêu là hạnh phúc khi gặp người ấy, là tiếc nuối khi phải rời xa sau mỗi cuộc hẹn. Yêu là mong muốn được gặp gỡ, được nắm tay người ấy, được chìm đắm trong tình yêu. Dù tình yêu của họ còn mới, nhưng Cẩm Trang cảm thấy trái tim mình đã được chiếu sáng bởi nhiều tia nắng ấm áp và diệu kỳ…
Sau một lát, Cẩm Trang rời khỏi vòng tay ấm của anh:
Sao anh ôm em suốt đêm vậy?
Cảnh Khang búng mũi cô:
Không phải suốt đêm mà là suốt đời!
Trang vùi khuôn mặt vào ngực anh:
Lời nói đẹp đấy!
Cảnh Khang vỗ nhẹ lưng cô:
Đẹp nhưng chỉ đối với một mình em thôi à? Mình về thôi!
Cẩm Trang gật đầu đồng ý. Cô lái xe đi trước, anh đi sau một đoạn đường. Khi gần nhà cô, Cẩm Trang dừng lại cố ý. Cảnh Khang hiểu ý và tiến sát xe của cô. Trang hạ kính xe và vẫy tay nói với anh:
Em về nhé!
Cô trao cho anh một nụ hôn gió trước khi vào nhà. Cảnh Khang đi qua nhà cô và một lát sau, anh quay lại và rẽ sang con ngõ phía sau nhà. Đúng như anh nghĩ, có một chiếc xe từ từ lướt qua nhà Cẩm Trang.
Khi đến cổng, chiếc xe đi rất chậm, dường như đang quan sát hoặc ghi nhớ vị trí ngôi biệt thự. Sau đó, xe lại tăng tốc và đi xa. Cảnh Khang nhận ra và rượt theo. Khi đến một đoạn đường vắng, chiếc xe dừng lại. Khang cũng dừng và tiến lại gần. Một cô gái bước ra từ xe. Khuôn mặt cô gái không ai khác ngoài Khánh Huyền. Cô cười:
Khang, đã lâu không gặp. Anh có ngạc nhiên không?
Cảnh Khang lắc đầu:
Không đâu!
Khánh Huyền nhíu mày, ánh mắt phát ra những điều ngạc nhiên:
Tại sao?
Cảnh Khang nhếch môi:
Nếu bạn không muốn trở thành Mỹ Duyên thứ hai thì nên biết giữ khoảng cách.
Khánh Huyền cười vang:
Cô ta chết vì bản thân mình, không thể làm một việc nhỏ như vậy thì còn muốn làm cái trò trống gì nữa? Khi không thể đạt được mục tiêu tốt nhất, tốt nhất là tìm cách thoát khỏi bản thân, đôi khi là tự tử, để nhường cho những người thông minh hơn mình làm, sống không hẹp hòi!
Cảnh Khang nắm chặt tay mình:
Làm sao bạn biết việc nhỏ như vậy? Bạn đã ép cô ấy tự tử!
Khánh Huyền lắc đầu:
Anh nực cười thật! Cô ta tự lao đầu xuống sông, giờ lại nói là do tôi ép sao?
Khang nói:
Nhưng người giao nhiệm vụ cho Mỹ Duyên là ai? Có phải bạn giao, bạn đặt ra quy tắc, không thực hiện được thì tự tự sát để kết thúc không? Người đã thành tro rồi, hỏi làm chi nữa!
Khánh Huyền nhếch môi:
Cũng không phải việc của anh. Bởi vì tình cảm, anh đã lo lắng cho nó đầy đủ rồi chứ còn gì? Hay bây giờ anh hối tiếc? Lâu ngày không gặp lại mà anh cũng không nói được một câu gì sao?
Cảnh Khang bật cười:
Liệu bạn muốn tôi phải vui vẻ với một người đẩy người khác vào việc ác, một kẻ chạy theo để giết chết như bạn sao?
Huyền cau mày:
Anh nói những gì thế? Tôi đang trên đường, anh đuổi theo tôi làm gì? Anh đuổi theo thì tôi phải chạy à? Đứa con gái đi đêm thì nguy hiểm lắm.
Cảnh Khang hỏi to:
Vậy lúc trước anh thấy bộn bề trước nhà Cẩm Trang làm gì? Chỉ có kẻ làm việc đen thui mới làm thế.
Khánh Huyền nhìn chằm chằm Cảnh Khang rồi nói:
Ừ, vì tôi thấy căn nhà đó đẹp nên tôi đi chậm để nhìn kỹ thôi. Anh nghi ngờ quá đấy!
Cảnh Khang mỉa mai:
Làm như vậy, giữa nửa đêm đi ngắm nhà! Đúng là kỳ cục!
Huyền nhìn Khang:
Do tôi bận nên mới đi vào giờ này! Nhưng tại sao anh lại lo lắng thế nhỉ? Tôi đã làm gì cô ta chưa!
Cảnh Khang bình tĩnh nói:
Tôi không lo lắng. Tôi chỉ sợ bạn sẽ gặp cùng số phận như Mỹ Duyên. Làm việc không lành mạnh, sẽ có hậu quả sớm muộn!
Huyền cười hò hẹn:
Anh nhầm rồi! Khánh Huyền này đã quyết tâm, không bao giờ thất bại. Từ nhỏ ở trại mồ côi cho đến giờ, mọi thứ mà tôi muốn, không thể tránh khỏi. Tôi chưa thực hiện nhưng không có nghĩa là tôi thất bại. Tôi nhắc lại, chỉ cần tôi muốn, mọi thứ, cả anh …
Cảnh Khang lắc đầu:
Bạn nhầm rồi, tôi là tôi! Tôi không phải một món hàng để bạn đặt giá, và nói muốn là có! Bạn tự tin quá đáng. Nhưng tôi cảnh báo bạn, đừng có đụng chạm vào cô ấy. Chỉ cần bạn làm điều đó, thì đừng thách tôi!
Huyền vỗ nhẹ vào ngực Cảnh Khang:
Ngực này cũng thuộc về tôi. Anh biết không?
Khang nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc:
Đừng có mơ! Tôi là tôi, không phải như những kẻ dễ bị lừa dối như Mỹ Duyên để bạn muốn làm gì thì làm, cuối cùng cũng chết oan uổng!
Huyền nhìn Cảnh Khang với ánh mắt lạnh lùng:
Anh sai rồi, đừng dại dột đưa ra nhận định không căn cứ như vậy. Bởi vì không có bằng chứng nào cho thấy tôi đã làm sai với bé Duyên, nên anh không được phép kết luận vô căn cứ như vậy. Tôi nói bé ấy tự tử, thì chính là tự tử, vì tôi đã thấy bài báo kể về việc bé ấy nhảy cầu, khi nhìn vào hình ảnh do cảnh sát phục chế, tôi đã nhận ra bé ấy. Và chỉ những kẻ ngu ngốc mới chọn cách tự tử khi còn trẻ, khi mọi dự định còn dang dở… em chưa tiếp xúc với bé ấy nhưng không có nghĩa là em đã làm sai gì phải không?
Cảnh Khang suy nghĩ, càng ngày Khánh Huyền càng thể hiện mình không đơn giản. Sau bao năm không gặp, Huyền trở nên sang trọng hơn, có vẻ giàu có hơn. Tuy nhiên, tính cách kiêu ngạo, tự tin của cô không chỉ không thay đổi mà còn trở nên rõ ràng hơn. Huyền dường như biết mọi đường đi của anh và Cẩm Trang, thậm chí cô ta còn hiểu rõ tâm lý của họ. Có lẽ mọi hành động của họ đều nằm trong tầm mắt của Huyền. Vì hiểu biết sâu sắc về tâm lý, mọi lời nói của Huyền đều chặt chẽ, không có lỗ hỏng để đối phương nghi ngờ. Ngay cả hành động của Duyên, không tự nhiên và sau khi thất bại, Duyên không suy tính, chỉ nhảy xuống cầu như một con robot được lập trình sẵn. Thế lực nào lại mạnh mẽ đến vậy có thể chi phối cả con người và trao cho họ quyền phục vụ tuyệt đối như vậy?
Thấy Cảnh Khang trầm ngâm, Khánh Huyền cười nhẹ:
Anh lo lắng cho cô cảnh sát à? Cũng đúng thôi, vì em sẽ không bao giờ dễ đoán. Tiêu chí của em là càng bất ngờ càng thành công, càng chiến thắng lớn. Vậy nên, anh bảo cô cảnh sát cẩn thận cũng được, không cẩn thận cũng chẳng sao, vì em chắc chắn nhìn thấy cô ấy rõ hơn cô ta nhìn thấy em. Em là người của bóng đêm!
Cảnh Khang nói:
Cô quả là tự tin quá!
Huyền gật đầu:
Tất nhiên rồi, em rất tự tin và em nghĩ không có gì sai cả!
Cảnh Khang đứng đó, lưng tựa vào thành xe:
Tự tin không có gì sai, nhưng quá tự tin sẽ dẫn đến tính ích kỷ, kiêu ngạo không xem trọng người khác. Kết quả của những người như vậy thường là thất bại!
Có vẻ như đòn công kích về mặt tâm lý của Cảnh Khang có hiệu quả. Huyền cười gượng gạo nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết:
Anh cứ nói đi! Muốn nói gì thì nói và hãy tận hưởng những ngày hạnh phúc bên cô cảnh sát đi. Vì em nhắc lại, dù anh có muốn hay không thì mọi chuyện vẫn diễn ra theo cách em đã sắp đặt. Em đi đây! Và anh đừng có dại dột theo em vì chỉ làm lãng phí thời gian của anh. Anh sẽ không tìm thấy nơi ẩn náu của em đâu. Đối với em, biển là nhà, dù ở đâu đi nữa, em vẫn tồn tại.
Cảnh Khang không nói gì mà lặng lẽ quay vào trong xe. Khánh Huyền cũng lên xe và rồi khởi hành. Khang biết chắc rằng không thể để Khánh Huyền tự do như thế này, nhưng nếu cô ta nói vậy thì chắc chắn lúc này cô ta sẽ không trở về nơi ẩn náu cuối cùng. Anh chưa biết cô ta sẽ gây ra điều gì, nhưng cần phải đề phòng.
Khi về đến quán Bar, Cảnh Khang họp anh em trong hội “áo đen” và thông báo tình hình. Đặng Toàn ngạc nhiên:
Con bé này đáng sợ đến vậy à?
Huy Khánh nói:
Với tình hình như này, chị dâu của tôi đang trong tình thế nguy hiểm.
Khang gật đầu:
Đúng vậy. Vấn đề là chúng ta chưa hiểu rõ đối phương, hành động của cô ta sẽ thế nào và tại sao cô ta lại nhắm vào Cẩm Trang. Huyền tự tin lắm. Cẩm Trang có võ nhưng Huyền lại ẩn trong bóng tối.
Luân nói:
Có thể là do cô ta không minh bạch trong kinh doanh nên muốn hại chị dâu, cũng có thể là vì tình cảm với anh Khang. Nhưng tôi nghĩ lúc này chúng ta lo cũng chẳng giải quyết được gì cả. Có lẽ nên để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nếu chị Trang biết chắc sẽ không tốt vì chị ấy sẽ lo lắng.
Cảnh Khang cũng đồng ý:
Anh hiểu rồi, chúng ta chỉ biết và bảo vệ cô ấy mà thôi.
Đặng Toàn ngồi im lặng một lúc rồi nói:
Tôi nghĩ việc Khánh Huyền xuất hiện là dấu hiệu cho thấy cô ta chuẩn bị làm điều gì đó, không phải bất ngờ để Cảnh Khang phát hiện và kịp thời ngăn chặn. Chỉ là chúng ta không biết chính xác kế hoạch của cô ta.
Khang nhắm mắt và nói:
Cô ta xuất hiện để cảnh báo tôi. Nhưng cô ta nhầm rồi, nếu Huyền dám làm gì đó với Cẩm Trang, tôi chắc chắn sẽ không để cô ta sống bằng cách c.h.ế.t.