Không thể quên anh chương 24 | Sự thật về Khánh Huyền

10/04/2024 Tác giả: An Yên 528

Cảnh Khang tạm biệt các anh em sau hơn mười hai giờ đêm. Anh nhận cuộc gọi nhỡ từ Cẩm Trang và cảm thấy lo lắng cho cô nên quên không nhìn điện thoại. Anh gửi tin nhắn với lời xin lỗi và chúc cô ngủ ngon. Sau khi nhắn tin, Cảnh Khang suy nghĩ về những gì Khánh Huyền đã nói để tìm ra một manh mối. Cô ta cho rằng mọi việc đã được sắp đặt và không thể thay đổi nữa. Cách nói của Huyền dù nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều nguy hiểm mà Cẩm Trang dù gan góc và thông minh cũng khó tránh khỏi. Cảnh Khang nghĩ rằng có lẽ cần phải tìm hiểu về công việc kinh doanh của gia đình Huyền. Nếu cô ta đến gần Cẩm Trang vì Trang đang điều tra về gia đình của họ thì anh phải hành động. Còn nếu vì chính Cảnh Khang thì anh sẽ phải chặn đứng ý định của cô ta.

Trong lúc suy nghĩ, điện thoại của anh rung báo tin nhắn:

Sao giờ này anh chưa ngủ?
Cảnh Khang nhíu mày, cô người yêu vẫn thức sao? Anh bấm gọi video và Cẩm Trang nghe máy, cô đang cuộn mình trong chăn trông dễ thương:

Em định chờ anh giục mới đi ngủ à? Hơn mười hai giờ rồi đấy!
Cẩm Trang phản ứng:

Không thấy anh trả lời nên em lo, em nghĩ anh không về nhà, bị ai đó bắt giữ rồi!
Cảnh Khang cười:

Anh đã bị nhốt trong tim em rồi, ai bắt giữ được. Em không ngủ được à?
Cẩm Trang cười:

Cũng nhớ anh đấy, nhưng thấy không thoải mái, khó ngủ. Anh không nghe máy nên em lo thôi.
Tâm trạng của Cẩm Trang khiến Cảnh Khang lo lắng. Liệu cô ấy cảm nhận điều gì không? Anh đảm bảo cho cô:

Sao vậy? Em hãy đi ngủ! Anh đã về quán rồi mà!
Cẩm Trang cười nhẹ:

Sao anh lại giục em thế? Anh không muốn nói chuyện với em nữa à hay có chuyện gì rồi?
Cảnh Khang cảm thấy kỳ lạ với cảm giác nhạy bén của Cẩm Trang hay là do anh quá lo lắng cho cô nên suy nghĩ quá nhiều. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng an ủi cô:

Không có gì đâu, anh vẫn an toàn mà! Hay là em đang nghĩ về vụ án nào?
Cẩm Trang thở dài:

Đúng là em đang theo dõi một vụ án kinh tế, nhưng không đến mức mất ngủ vì vụ án mới bắt đầu. Chắc là em nghĩ nhiều thôi.
Vụ án kinh tế? Liên quan tới gia đình Huyền không? Nhưng làm sao để hỏi đây? Đó là công việc của Cẩm Trang, nếu cô ta không nói thì anh không thể hỏi được. Cảnh Khang hỏi:

Họ kinh doanh gì vậy em?
Cẩm Trang trả lời:

Chủ yếu là nội thất gia đình và nội thất ô tô anh ạ.
Cảnh Khang nghĩ có điều gì lạ lùng xảy ra? Nhưng vấn đề là liệu Khánh Huyền có cùng loại kinh doanh với bố mẹ không? Và thái độ của Cảnh Khang không qua được ánh mắt tinh tế của Cẩm Trang:

Khang! Anh làm sao thế?

Cảnh Khang nhìn Cẩm Trang qua màn hình và hỏi:

Có gì không ạ?
Cẩm Trang cảm thấy hơi bối rối. Tại sao Cảnh Khang lại trầm ngâm và lo lắng như vậy? Cô chưa bao giờ thấy anh suy nghĩ quá nhiều khi nói về công việc hay các vụ án. Thông thường, anh luôn đưa ra những quan điểm khách quan, không như bây giờ. Liệu anh có biết gì về vụ án mà cô đang điều tra không? Có lẽ không. Nếu có, anh đã chia sẻ với cô từ lâu, giống như vụ của Mỹ Duyên. Cảnh Khang nhận ra không khí của cuộc trò chuyện đang trở nên căng thẳng, anh nói:

Không có gì cả. Em thấy gì vậy?
Cẩm Trang cau mày, nhăn nhó trên trán. Cô nói:

Cảnh Khang, anh có giấu em điều gì không?
Trước sự hoài nghi của cô, anh không muốn cô lo lắng thêm, vì vậy anh lắc đầu:

Anh không giấu em chuyện gì cả.
Nhưng càng phủ nhận, càng khiến người ta nghi ngờ, đặc biệt là với Trương Cẩm Trang. Khi cô đang tập trung vào vụ án, mọi thái độ lạ thường khiến cô nghi ngờ. Cảnh Khang nhận ra điều đó và hiểu, không phải cô không tin anh mà cách trả lời của anh sẽ khiến cô khó chịu. Cẩm Trang đang điều tra các đối tượng, bất kỳ dấu hiệu nào cũng có thể khiến cô nghi ngờ. Nhưng anh không thể nói về Khánh Huyền. Cảnh Khang nghĩ Cẩm Trang nhớ về Huyền qua câu chuyện vụ án Mỹ Duyên, nhưng anh không đề cập đến nội thất. Đặc biệt sau những gì Huyền nói, anh nghĩ mình nên cẩn trọng. Cẩm Trang có thể bị nguy hiểm nếu tiếp cận Huyền quá sớm. Và anh cũng không biết gia đình mà Trang đang theo dõi có phải là gia đình của Khánh Huyền không? Thành phố này có nhiều gia đình kinh doanh nội thất. Anh cũng là dân kinh doanh, mọi sự va chạm đều ảnh hưởng đến công việc. Lỡ đâu gia đình mà Cẩm Trang nói không phải là của Huyền thì cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, anh chọn im lặng. Trước thái độ của anh, Cẩm Trang nén tiếng thở dài, giọng lạnh lùng:

Thôi, chắc là em nghĩ nhiều rồi. Em ngủ đây. Anh cũng nên nghỉ sớm đi, em tắt máy nhé!
Anh không gọi lại, cũng không giải thích, vì anh nghĩ lúc này im lặng sẽ tốt hơn. Sau khi ngồi trầm ngâm mười phút, anh nhắn tin:

Cẩm Trang ngủ ngon nhé! Dù em nghĩ gì thì anh cam đoan rằng anh không bao giờ giấu em điều gì cả!
Anh nhắn tin và nghĩ chưa chắc cô đã đọc. Nhưng chỉ mấy chục giây sau, anh thấy Trang nhắn tin lại:

Em không sao cả. Anh đừng nghĩ nhiều, anh ngủ ngon!
Tin nhắn của cô làm Cảnh Khang hơi bất ngờ. Anh không nhắn tin nhiều hơn vì anh hiểu tâm trạng của cô lúc này chưa ổn. Vì vậy, anh chỉ nhắn ba từ:

Anh yêu em!
Khang hy vọng ba từ ấy sẽ giúp cô hiểu rằng anh luôn ở bên cạnh cô, không giấu cô điều gì.

!
Ngày hôm sau, Cảnh Khang và Huy Khánh quay trở lại trại trẻ mồ côi. Họ không chỉ đến để hỏi thăm các cô, mua ít đồ mùa đông cho bọn trẻ mà còn muốn tìm hiểu hồ sơ về người đã nhận nuôi Khánh Huyền năm đó. Các cô trong trại trẻ chào đón họ nồng nhiệt, mấy đứa trẻ thấy Cảnh Khang về là tíu tit chuyện trò. Sau khi hỏi han xong, Cảnh Khang nói với cô Lan – người phụ trách trại trẻ rằng muốn xem hồ sơ nhận nuôi của một số bạn trước đây:

Xin các cô cho chúng con xem hồ sơ nhận con nuôi với ạ!
Cô Lan cười:

Con thật là đứa con hiếu thảo. Luôn suy nghĩ cho các em nhỏ. Được, con vào phòng hồ sơ lưu trữ này. Trước đây, tất cả hồ sơ được để ở phòng của tôi, nhưng vừa rồi con gửi tiền về, tôi đã tăng cường cơ sở vật chất, cải thiện một số phòng và có làm thêm phòng này, cần gì tìm cho dễ.
Cảnh Khang cảm ơn cô rồi cùng Huy Khánh tìm hồ sơ của Khánh Huyền trên máy. Vì biết gần như chính xác thời điểm Huyền được nhận nuôi nên việc tìm kiếm không mất nhiều thời gian. Một lúc sau, Khánh nhẹ nhàng reo lên:

Đây rồi! Huyền được ông Nguyễn Quang Dương và bà Hồ Thúy Hằng nhận nuôi. Hai người này là giám đốc của công ty nội thất DH.
Sau khi chụp lại thông tin, hai anh em rời khỏi phòng. Khang cười:

Đã xong rồi cô ạ, nếu cần thêm điều gì cho các em nhỏ, cô cứ nói. Chúng tôi sẽ cùng cố gắng lo cho các em.
Cô Lan cười:

Quý hóa quá, con cũng định sửa mái tôn để cho các em chơi an toàn hơn. Tiền con gửi về vẫn còn, đã tiêu hết đâu.
Cảnh Khang cười:

Cô cứ lo cho các em chu đáo nhé, thiếu thì chúng tôi sẽ vận động mọi người!
Cô Lan gật đầu:

Được rồi, cô cũng không hoang phí đâu. Cô sẽ xem xét và đưa sang bên thi công để họ làm. Cảm ơn con nhé, Cảnh Khang!
Khang cười:

Không có gì đâu cô ạ. Ơn cứu mang, dưỡng dục của các cô chúng tôi không bao giờ quên cả. Chúng tôi lo cho các em rồi sau này các em lại lo cho những thế hệ sau mà cô. Giờ tôi xin phép về đây ạ!
Khang và Khánh tạm biệt các cô và các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi rồi quay trở lại thành phố. Hai anh em cũng không chậm trễ mà đi ngay tới công ty DH. Cảnh Khang trình bày với bác bảo vệ rằng muốn gặp giám đốc Quang Dương để tìm hiểu mặt hàng của công ty cho một dự án lớn. Sau một cuộc gọi, bác bảo vệ quay lại nhìn hai người:

Dạ, giám đốc đang chờ hai anh trên phòng ạ. Hai anh đi đến cầu thang máy số ba thì bấm lên tầng năm nhé.
Cảnh Khang nói lời cảm ơn rồi cùng Khánh đi lên tầng năm, tiến về phòng giám đốc công ty. Sau tiếng gõ cửa, Khang nghe tiếng nói vọng từ trong ra:

Mời vào!
Cả hai bước vào trong. Tiếp đón họ là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, ánh mắt từng trải:

Hai anh tìm tôi đúng không?
Cảnh Khang và Huy Khánh cúi chào ông Dương và nói:

Đúng ạ, chúng tôi xin lỗi vì đến đột xuất để gặp bác. Chúng tôi là anh em lớn lên cùng nhau với Khánh Huyền ở trại trẻ mồ côi ạ.
Ông Dương nhíu mày lên một chút rồi nói:

Vậy là các bạn đến đây không phải để xem nội thất?
Cảnh Khang gật đầu:

Đúng ạ, bác thật sự nhạy bén. Chúng tôi đến đây với một mục đích khác, nhưng phải nói như vậy để được gặp bác. Chúng tôi thấy rằng có một số công trình cho các em nhỏ ở trại trẻ cần được tu sửa và làm mới, vì vậy chúng tôi muốn nhờ bác hỗ trợ cho các em. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn hỏi về Khánh Huyền ạ. Từ ngày bác nhận nuôi em ấy, chỉ vài ba lần Huyền đã quay lại trại trẻ, vì vậy bọn chúng tôi muốn đoàn kết các thành viên đã lớn lên từ trại trẻ, để khi cần thiết có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Ông Dương nhìn hai chàng trai trước mặt, thấy họ trưởng thành và chín chắn, nhưng có một điều gì đó ấn tượng hơn ở Cảnh Khang. Ông nhớ rằng đã gặp anh này ở đâu đó trước đây. Thực ra, ông chỉ trò chuyện với các cô ở trại trẻ, không để ý đến các em nhỏ nhiều, ngoại trừ Huyền. Sau một lúc, ông nhớ ra tấm hình của Khánh Huyền vẫn đặt ở đầu giường – Cảnh Khang. Đó là một chàng trai có khuôn mặt sáng sủa, bức ảnh đã hơn mười năm rồi, nhưng nét mặt của anh này rất khó quên. Ông hít một hơi rồi nói với hai chàng trai:

Thứ nhất, về việc của trại trẻ, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ một chút. Thứ hai, còn việc kia thì tôi không thể…
Khang nghĩ có lẽ ông muốn giữ sự riêng tư cho Khánh Huyền. Nhưng rồi, trước ánh mắt bối rối của anh, ông Dương nói:

Vợ chồng tôi đã từ mặt Huyền từ lâu rồi!

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan