Không thể quên anh chương 25 | Thoát nạn
Nghe ông Dương nói, Khang lắng nghe và sau đó nhấn mạnh với ý kiến ngạc nhiên:
Thế à?
Sau khi Khang trấn tĩnh lại, không chờ ông Dương trả lời, anh tiếp tục:
Em ấy không ngoan sao ạ? Từ bé Khánh Huyền đã thông minh và lanh lợi. Chúng tôi nghĩ rằng khi về với hai bác, em ấy sẽ có một tổ ấm. Vậy giờ bác có biết Khánh Huyền đang ở đâu không ạ?
Ông Dương lắc đầu:
Việc này tôi không thể nói lý do, còn hiện nay Huyền làm gì, ở đâu tôi không rõ. Nhưng nhìn chung… Huyền không hợp với gia đình tôi!
Cảnh Khang gật đầu:
Dạ vâng ạ, nếu bác không muốn nói thì thôi ạ. Chúng tôi muốn biết mọi người như thế nào, muốn đoàn kết mọi người với nhau, dù sao cũng được nuôi dưỡng và lớn lên từ trại trẻ. Giờ mỗi người một nơi, thấy xa cách quá. Chúng tôi mong anh em liên lạc để có thể giúp đỡ lẫn nhau ạ.
Ông Dương mỉm cười:
Tôi hiểu, nhưng tôi không thể giúp gì cho các cậu cả. Còn việc của trại trẻ, tôi sẽ về trực tiếp trại trẻ hay chuyển cho các cậu?
Khang trả lời:
Dạ thế nào cũng được ạ. Bác giúp đỡ là các em nhỏ biết ơn lắm rồi ạ!
Ông Dương gật đầu:
À, vậy thì sắp tới tôi có việc ở gần trại trẻ, tôi sẽ ghé luôn.
Cảnh Khang và Huy Khánh cùng đứng dậy xin phép ra về. Trên đường ra xe, Huy Khánh tỏ ra khó chịu:
Cuối cùng chúng ta chả có được thông tin gì về con bé! Đến bố mẹ nuôi nó còn không chịu nổi thì ai chịu được chứ?
Cảnh Khang im lặng. Khi lên xe, anh nói:
Anh nghĩ nếu Khánh Huyền bị từ mặt thật thì nó sẽ dựa vào ai để có một cuộc sống sang chảnh như thế được? Cho dù là học giỏi, nhưng không có ai có thể sống được một cuộc sống xa hoa như vậy một mình.
Huy Khánh nhắm mắt:
Ý anh là ông kia nói không đúng à?
Cảnh Khang gật đầu:
Có thể, vì Huyền không thể tự mình tạo ra cuộc sống đó. Vấn đề là ông Dương không muốn chúng ta biết, vậy thì thôi. Chúng ta sẽ tự tìm kiếm!
Huy Khánh đồng ý:
Đúng vậy. Mà chị Trang chưa biết chuyện này phải không anh?
Nhớ đến Trang, Cảnh Khang cảm thấy buồn:
Cô ấy giận tôi rồi!
Anh kể về sự việc từ tối qua. Huy Khánh thở dài:
Anh hãy bình tĩnh. Anh đã làm đúng rồi. Em nghĩ sau này chị Trang sẽ hiểu thôi!
Sau đó, anh nhớ ra:
À, anh có lịch đến thành phố E đấy!
Khang gật đầu:
Ừ, anh nhớ rồi! Anh nghĩ rằng việc tìm nơi ở của Huyền để giải quyết sớm, nhưng mất cả buổi chiều mà không làm được gì cả.
Cả hai quay về quán Bar Hi Vọng để thảo luận với các thành viên trong nhóm “Áo Đen”. Bác sĩ Toàn cũng đồng ý với ý kiến của Cảnh Khang:
Khang nói đúng, một cô gái như Huyền thì không thể từ bỏ cuộc sống xa hoa như vậy để tự lập được!
Minh Luân trầm ngâm:
Em cũng nghĩ như thế và nếu những lời ông kia nói là không đúng, thì có thể có nguy cơ lớn hơn!
Khang thêm:
Đúng vậy, chiều nay anh sẽ đến thành phố E ba ngày, và anh đã nhờ một người theo dõi Cẩm Trang. Anh biết rằng Trang có võ và bản lĩnh, nhưng hành động của Huyền rất khó đoán. Anh cảm thấy cô ta có mắt ở mọi nơi, và dễ bị sa bẫy!
Mọi người đồng ý. Cảnh Khang quay về phòng để chuẩn bị cho sáng hôm sau ra sân bay. Sáng sớm, khi Cẩm Trang trả lời tin nhắn của anh sau khi thức dậy, Khang cảm thấy như cô ấy có thể bận, hoặc chưa muốn nói chuyện. Anh không dám gọi vì biết công việc của Trang luôn bận rộn. Anh nhắn tin:
Sáng mai anh sẽ tới thành phố E ba ngày, em ở nhà nhớ ăn uống và ngủ nghỉ nhé, đừng bỏ bữa đấy!
Tin nhắn được gửi đi mà không thấy Cẩm Trang đọc. Khang biết cô đang bận với vụ án mới. Khoảng một tiếng sau, anh nhận được tin nhắn trả lời từ cô:
Em biết rồi! Anh đi cẩn thận!
Dù biết Cẩm Trang bận nên tin nhắn trả lời vội vã, nhưng trong lòng Khang vẫn dấy lên cảm giác buồn bã.
Nhưng anh cố gắng đẩy đi cảm giác đó. Lần này, Khang mới hiểu được cảm giác bị người yêu giận đến đâu. Cẩm Trang không ngắt hẳn liên lạc, nhưng cô trả lời tin nhắn rất ngắn gọn, không mè nheo như trước. Anh chỉ mong cô sống an nhiên, không phải lo lắng. Anh tự nhủ rằng anh sẽ là người ở sau lặng lẽ bảo vệ cô.
Trong khi đó, ở trụ sở cảnh sát thành phố, sau khi nhắn tin cho Cảnh Khang, Cẩm Trang tiếp tục làm việc với đống hồ sơ trước mặt. Cô không muốn chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, nhưng thực sự cô cảm thấy khó chịu. Biết tin anh đến thành phố E ba ngày, Trang tiếc những khoảnh khắc bên anh, nhớ anh đến ngẩn ngơ. Cô cố gắng giữ sự im lặng, nhưng mỗi lần anh gọi, Cẩm Trang luôn tắt máy, khác hoàn toàn với những lần trước chỉ muốn nghe tiếng anh. Bây giờ, khi không còn thấy anh, cô cảm thấy trống trải vô cùng.
Sáng hôm sau, Cảnh Khang lên máy bay tới thành phố E. Tới nơi, anh tiếp tục công việc của mình. Khang nghĩ rằng lao đầu vào công việc cũng là một cách để quên đi nỗi nhớ anh dành cho cô. Mặc dù vậy, anh vẫn mong công việc sớm ổn định để trở về.
Chiều hôm đó, sau khi Cảnh Khang đã đến thành phố E được hai ngày, trong hai ngày qua, anh và cô chỉ nhắn tin. Hôm nay, Cẩm Trang tan làm sớm hơn, cô lái xe rời trụ sở như mọi khi, nhưng lần này không thấy anh đợi ở đó. Hình ảnh của anh không xuất hiện… Có phải cô quá khắt khe với anh không? Trong lòng Cẩm Trang, cô quyết định giữ khoảng cách để không bị chi phối. Cô biết anh vẫn nhắn tin, vẫn gọi dù cô không nghe, và cách cô trả lời cũng sẽ khiến anh buồn. Nhưng cô không biết phải làm sao để thoát khỏi suy nghĩ đó. Có lẽ, họ đã đến với nhau là do duyên phận, và trong mối quan hệ này, yêu thương và giận dữ là những cung bậc cảm xúc mà cả hai cần trải qua. Có lẽ ba ngày này cũng là cách mà ông trời thử thách họ? Cẩm Trang nén tiếng thở dài rồi lái xe đến hiệu sách. Cô cần một vài cuốn sách về nội thất để tìm hiểu công ty mà cô đang điều tra. Cô nhớ lại những khoảnh khắc bên anh khi họ cùng đến hiệu sách, nhớ những lời nói lãng mạn mà anh dành cho cô.
Cẩm Trang ra khỏi hiệu sách, bước về phía xe của mình. Bỗng cô nhìn thấy một người ăn xin ngồi bên đường. Người đó ăn mặc rách rưới, quần áo vá chằng vá đụp, và chiếc thau nhỏ trước mặt chỉ có vài đồng tiền lẻ. Trời lạnh, mọi người đều nhanh chóng đi về tổ ấm, nhưng người ăn xin kia lại đáng thương…
Cẩm Trang tiến lại gần. Người ăn xin run rẩy, ánh mắt mong chờ từng đồng tiền lẻ để duy trì cuộc sống. Thấy cô, người đó lẩm bẩm:
Lạy ông đi qua… lạy bà đi lại… xin cho tôi một chút tiền để qua cơn đói.
Cẩm Trang rút tờ hai trăm ngàn và ngồi xuống. Cô không đặt tiền vào thau nhỏ mà đưa vào tay người ăn xin:
Cô cầm đi, mua đồ gì nóng mà ăn kẻo lạnh! À, cô ngồi đây một chút, tôi qua bên kia đường lấy cho cô cái này.
Rồi không chờ người ăn xin đồng ý, Cẩm Trang băng qua đường, mua vội một chiếc áo phao và quay lại:
Cô mặc chiếc áo này kẻo lạnh. Lát nữa sương xuống sẽ lạnh lắm đấy!
Người ăn xin run rẩy nhận lấy chiếc áo phao và mặc vội vào. Cẩm Trang chờ cô ấy mặc áo xong thì định đứng dậy rời đi. Nhưng người hành khất lại cầm lấy tay cô và đưa tờ hai trăm ngàn trở lại:
Cô ơi, cô cho tôi áo là được rồi, cô cầm tiền đi. Tôi chỉ xin tiền lẻ thôi, chứ nhiều thế này, tôi không dám nhận đâu.
Cẩm Trang vẫn đưa tờ tiền trở lại:
Cô cất đi, mua đồ gì đó mà ăn kẻo ốm ra đấy!
Nhưng người ăn xin không những ấn tờ tiền vào tay Trang, mà còn nắm chặt cổ tay của cô. Người đó siết mạnh, khiến Cẩm Trang bắt đầu cảm thấy nguy hiểm. Cô cố vùng tay ra và nói nhanh:
Cô cầm tiền đi, tôi phải về rồi!
Người đó không những nắm chặt tay cô mà còn nở một nụ cười rất lạ:
Về đâu? Về với tổ tiên hả?
Cẩm Trang sửng sốt:
Cô… cô… nói linh tinh cái gì đấy?
Người hành khất nói nhỏ:
Tôi hỏi cô cũng muốn về với tổ tiên không?
Trang nhận thấy người này không bình thường. Đầu óc linh hoạt của một cảnh sát bắt đầu hoạt động. Cô dùng tay còn lại cố thả tờ tiền vào chậu nhỏ và dùng hết sức gỡ bàn tay người đó ra. Dĩ nhiên, Cẩm Trang là người có võ công cao cường nên thường không gặp khó khăn. Tuy nhiên, cổ tay của cô dường như bị khóa chặt bởi tay người kia có một lực gồng lên rất mạnh, khiến cô khó xoay xở. Đây phải là người được rèn luyện rất bài bản. Giờ Trang mới để ý một điều kỳ lạ, đó là người hành khất này ngồi ngay phía hông nhà sách, chỗ gần xe của Trang. Thường những người ăn xin sẽ ngồi chỗ đông người, chỗ này khá vắng, vì thế cô mới chọn đỗ xe để dễ lấy ra, còn bãi xe phía trước lại đông xe, khó xoay xở. Hóa ra, chọn chỗ đậu xe vắng vẻ lại thành cơ hội cho người kia giở trò. Rõ ràng, người này cố tình tiếp cận cô. Cẩm Trang cố kéo tay không được, cô nhíu mày hỏi:
Cô là ai?
Người ăn xin cười gằn, khuôn mặt lúc này nhìn kỹ thì không đến nỗi xấu mà chỉ lem luốc thôi:
Cô không cần biết tôi là ai, nhưng tôi thì không muốn thấy cô tồn tại nữa.
Cô ta nói vừa xong thì dùng một bàn tay rút trong chiếc túi mang theo một con dao bấm. Cẩm Trang nhanh tay giật phắt tay mình ra khỏi tay cô ta khi người kia đang tập trung rút d.a.o. Trang bật dậy, đá văng con dao trên tay cô ta và nhanh chóng bẻ ngoặt hai cánh tay của người hành khất ra phía sau:
Ngồi im! Cô đã bị bắt vì tội gây rối trật tự trị an. Cô có quyền im lặng, mọi lời khai của cô sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!
Vừa lúc đó, Trang nghe tiếng của Minh Luân vang lên:
Chị dâu, chị có sao không? Em bị giữ chân ở bên kia nên sang muộn, chị thông cảm!
Cẩm Trang nhìn thấy Luân, ánh mắt đưa ra phía sau để tìm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy. Lúc này cô mới nhớ ra là Cảnh Khang đã nhắn với cô sẽ đi tới thành phố E mấy ngày. Cẩm Trang nhìn Luân:
Chị không sao, ai giữ chân em?
Luân nhìn kẻ ăn xin và trả lời:
Đồng bọn của nó, em nói sau ạ!
Cẩm Trang nói:
Để chị đưa nó về trụ sở đã!
Thế nhưng, khi cô vừa chụp chiếc còng số tám vào tay người hành khất, thì Trang nghe một tiếng “phập!”, cả thân hình người ăn xin mềm oặt đi và ngã xuống trước đôi mắt kinh hoàng của cô và Luân. Máu từ miệng cô ta chảy ra ồng ộc…