Không thể quên anh chương 26 | Tình yêu cứng nhắc
Minh Luân nổi giận hét lên:
Đám lừa đảo! Lại gặp rắc rối nữa rồi!
Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều nghe thấy một tiếng “Kítttt!” vang lên như một vụ nổ. Đối diện hiệu sách, nơi Minh Luân mới vừa băng qua, một người vô danh đã lao thẳng vào xe tải. Vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng đã khiến người này không còn tỉnh táo. Người lái xe tải hốt hoảng chạy xuống. Do đám đông người đi đường nên giao thông đang ùn tắc.
Cẩm Trang buông tay, người ăn xin từ trước vẫn đang nằm bên vỉa hè. Minh Luân cũng buông tay:
Chính người đó từ trước đã ngăn cản tôi, không để tôi qua đây. Họ thuộc cùng một nhóm!
Cẩm Trang lấy điện thoại và gọi:
Sếp ơi, anh đến ngay hiệu sách thành phố, có việc xảy ra!
Chỉ sau vài phút, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Xe cảnh sát đến để giữ trật tự và điều tra vụ tai nạn, còn xe của Hoàng Phú và cảnh sát điều tra cũng đã đến.
Phú vừa dừng xe đã nhận cuộc gọi từ Cẩm Trang:
Anh nghe đây! Em ở đâu?
Trang nói nhanh:
Anh qua bên hông nhà sách đi, em đang ở đó!
Hoàng Phú nhanh chóng tiến lại gần Cẩm Trang. Thấy tình hình trước mắt và sự xuất hiện của Minh Luân, Phú không hiểu:
Trang, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong khi đó, đám đông vẫn vây kín hai khu vực có hai người bị tai nạn. Trang bình tĩnh lấy lại và trình bày lại cho Phú nghe. Anh gật đầu rồi quay sang Luân:
Còn cậu, tại sao cậu lại ở đây?
Minh Luân giải thích:
Thưa anh, em đứng bên kia đường, thấy chị Trang ở đây với một người ăn xin nên em qua xem. Nhưng bên kia đường cũng có một người ăn xin níu em lại. Cô ấy xin tiền, em đã đưa tiền vào nón nhưng cô ta vẫn không buông. Em cố gắng nhẹ nhàng nhưng không thành. Khi thấy người ăn xin ở đây cố tình tấn công chị Trang, em đã hiểu họ là một bọn, nên em đã chạy qua đây. Nhưng không ngờ, người ăn xin ở đây cũng gặp tai nạn. Thật là tức quá!
Hoàng Phú nghe Luân giải thích, rồi như hiểu ra tình hình, anh gật đầu và nhìn Trang:
Cẩm Trang, có lẽ em không thể tham gia điều tra vụ này vì em đã trực tiếp liên quan. Đó là nguyên tắc, em hiểu chứ?
Trang thở dài và nói:
Dạ, em hiểu. Anh ạ, em không có hành động gì với cô ta cả. Em chỉ ở trong phạm vi cho phép thôi!
Hoàng Phú vỗ vai Trang và nói:
Anh không nghĩ em làm gì cô ta cả. Em đừng lo, việc em không tham gia điều tra chỉ vì em đã trực tiếp liên quan và nói chuyện với nạn nhân, không liên quan đến việc em làm gì với cô ta hay không!
Anh quay sang Luân:
Cậu cũng phải đi cùng Cẩm Trang về trụ sở để viết bản báo cáo. Tôi phải ở đây một lúc!
Cẩm Trang cũng cảm thấy xấu hổ vì Minh Luân bị dính líu vào vụ việc:
Xin lỗi em, vì chị mà em gặp phải rắc rối này.
Minh Luân bật cười:
Không, đó là nhiệm vụ của tôi và chị dâu mà, không có gì phức tạp cả. Chúng ta chỉ làm theo đúng luật pháp mà thôi.
Tuy nhiên, Luân không tiết lộ cho Cẩm Trang và Hoàng Phú biết rằng đây là một phần của nhiệm vụ mà Cảnh Khang giao cho anh. Việc bảo vệ và theo dõi Cẩm Trang một cách âm thầm liên quan đến Khánh Huyền, người hiện không ai biết rõ vị trí. Vì vậy, Luân không muốn nói ra để tránh tình hình trở nên phức tạp hơn. Thực ra, việc hai kẻ ăn xin này là một phần của kế hoạch mà Luân và Cảnh Khang đã thực hiện để giải quyết vụ việc với Mỹ Duyên. Bây giờ khi hai kẻ này chọn cách kết thúc cuộc đời sau khi không thể tiếp tục gây rối cho Cẩm Trang, tình hình trở nên giống như trước đó với Duyên. Tất cả chỉ là một cái bẫy dành cho Trang. Nếu cô rơi vào bẫy, bọn chúng sẽ thành công. Tuy nhiên, mặc dù cố gắng, Cẩm Trang vẫn giữ được sự bình yên của mình. Điều này khiến những kẻ giăng bẫy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng mãi mãi. Bọn chúng vẫn tiếp tục tung ra những con rối cảm tử với sự quyết tâm không quan trọng tới tính mạng của bản thân. Sức mạnh nào lại đáng sợ đến vậy?
Minh Luân mang theo rất nhiều câu hỏi, khiến khuôn mặt của anh trở nên căng thẳng. Cẩm Trang hỏi:
Luân, anh đến đây bằng phương tiện gì vậy?
Luân giật mình khi nghe Cẩm Trang hỏi:
Dạ, em đi bằng xe máy ạ. Vì đường đông nên em chọn cách đi chợ bằng xe máy để dễ dàng di chuyển. Em để xe ở bãi đỗ bên kia.
Trang nói:
Thôi, em để xe đó, lên xe với chị đi, chúng ta về trụ sở!
Minh Luân đồng ý và cùng Cẩm Trang lên xe của cô. Người dân vẫn đang rộn ràng trò chuyện. Hoàng Phú gọi một đội pháp y đến, còn Luân và Trang về trụ sở với Quốc Trường. Mọi thứ sắp xếp xong cũng gần đến giờ bảy tối. Minh Luân nói:
Chị Trang, chị về nhà rồi hả?
Trang trả lời:
Để chị đưa em qua quán Bar trước, sau đó chị về. Xe em cứ để đó, em đi lấy sau!
Luân đồng ý với sự sắp xếp của Trang. Cô chở anh qua quán Bar rồi nhanh chóng về nhà. Trong thời gian này, cả hai không được phép rời khỏi địa phương. Điều này cũng tạo điều kiện cho Cẩm Trang tiếp tục điều tra vụ án kinh tế đang tiếp tục.
Tối đó, như mọi khi, Cảnh Khang nhắn tin cho cô, anh không gọi điện vì lo rằng cô sẽ không nghe. Tin nhắn được trả lời với ít từ nhất có thể. Trang đang tập trung vào vụ án kinh tế, lo sợ bị chi phối nên quyết tâm nghiên cứu tài liệu. Còn Cảnh Khang, anh đã biết mọi chuyện từ Minh Luân. Mọi lo lắng của anh không hề là vô căn cứ. Cẩm Trang luôn dưới sự quan sát của kẻ xấu.
Ngày tiếp theo, Cảnh Khang đã đến thành phố C, gần trưa, anh đến trụ sở cảnh sát, đứng chờ với hi vọng sẽ gặp Cẩm Trang. Tuy nhiên, đã gần trưa mà anh vẫn không thấy cô. Với việc này, anh bắt đầu lo lắng. Không biết làm thế nào, anh nghe tiếng của Hoàng Phú:
Cảnh Khang, sao anh lại đứng ở đây?
Cảnh Khang bối rối:
Dạ, chào đội trưởng! Anh muốn hỏi, hôm nay Cẩm Trang có đi làm không ạ?
Hoàng Phú gật đầu:
Đúng vậy, cả đội đều ăn ở phòng và chiều này sẽ tiếp tục làm việc. Cậu cũng biết vụ việc chiều hôm qua rồi, và người anh em của cậu cũng đã chứng kiến. Bây giờ, Cẩm Trang và Luân đều bị hạn chế không được ra khỏi thành phố để làm nhiệm vụ điều tra, chủ yếu chỉ đóng vai trò nhân chứng vì hai người hoàn toàn vô tội. Vì vậy, người yêu của cậu chắc cũng không bận rộn lắm, tại sao cậu không gọi cho Trang?
Cảnh Khang gãi đầu gãi tai:
Dạ, Trang không nghe máy ạ. Có lẽ cô ấy đang bận!
Nhớ ra điều gì đó, Khang mở cửa xe và trao cho Hoàng Phú một túi quà:
Phiền đội trưởng đưa cho Cẩm Trang giúp tôi được không ạ!
Hoàng Phú nhìn vào trong – một cây sen đá kim cương. Anh cười:
Con bé thích cây này lắm. Mà sao thế, nó giận cậu à?
Cảnh Khang cười:
Dạ, cũng là vì mình không khéo léo nên Cẩm Trang hiểu nhầm. Nhưng cũng do Trang bận với việc phá án nữa, và tôi cũng bận tới thành phố E nên giờ mới tìm cách nói chuyện được ạ.
Hoàng Phú cau mày nói:
Cô bé này, giận với chả hờn. Được rồi, để tôi đưa cho, yên tâm nhé!
Cảnh Khang cảm ơn Hoàng Phú rồi lại lên xe về quán Bar làm việc một chút để chiều lại tới trụ sở xem có gặp được Cẩm Trang không. Hoàng Phú đi vào trong, thấy chỉ có Cẩm Trang và Quốc Trường, mọi người sau khi ăn trưa tại phòng đều đi làm việc rồi. Phú đặt chậu sen đá nhỏ nhắn trước mặt Trang. Sen đá kim cương đẹp một cách kiêu sa, thân hình nho nhỏ và xinh xắn, có nét bầu bĩnh. Những chiếc lá trong suốt được xếp đều nhau với những đường gân xanh xung quanh, tạo thành những bông hoa xinh xắn tựa như những viên ngọc trai. Khi ánh sáng chiếu qua, những bông hoa ấy sẽ tỏa sáng với màu sắc trong suốt có xanh, vàng, và thậm chí cả hồng, giống như những viên kim cương lấp lánh.
Cẩm Trang vừa nhìn thấy chậu hoa nhỏ, ánh mắt đã tỏa sáng lên như những tia vui vẻ:
Sếp, sao anh tìm được loại sen đá này vậy?
Hoàng Phú nhăn mặt:
Tôi không có thời gian đi tìm cho cô đâu! Có một gã si tình gửi nhờ tôi đưa cho cô đấy! Cô Trang này, tim của cô bằng sắt hay bằng đá mà không biết động lòng trước đây? Cô nên nhớ, với đàn ông chúng tôi, những kẻ nói dối ngọt ngào không chắc đã tốt. Khang thật thà, và tôi thấy anh ấy cũng lưu loát trong giao tiếp, đúng không?
Bị nhận một lời như một cú đánh, nhưng cũng được biết rằng Cảnh Khang tặng món quà quý này, lòng Cẩm Trang hỗn độn. Tim cô đập nhanh trong lồng ngực, nhưng trước Hoàng Phú, cô vẫn giữ thái độ:
Sếp nói nhiều quá đấy, đau đầu ghê! Dù sao, em cũng cảm ơn sếp.
Cẩm Trang hiểu được tính cách của Cảnh Khang. Anh chân thành và thẳng thắn, dù đôi khi nói những lời êm ái nhưng vẫn luôn là sự thật. Cô yêu anh bởi sự chân thành đó. Tuy nhiên, với một người luôn căng thẳng với công việc phá án, mọi sự nghi ngờ đều có lý do. Có lẽ thái độ lúng túng của anh vào thời điểm đó đã khiến cô hơi thất vọng và cho phép mình giận dỗi trong vài ngày để kiểm tra cảm xúc của mình, bất chấp việc giận dỗi một người nhạy cảm như Cảnh Khang!
Chiều hôm đó, khi tan làm, Cẩm Trang ra cổng và như dự đoán, Cảnh Khang đã đứng đợi gần chiếc xe quen thuộc. Điều đáng chú ý là trời đã mưa phùn, nhưng dường như anh chàng này không để ý. Khang vừa kết thúc cuộc điện thoại và nhìn dòng người trên phố. Trang tiến lại và nói:
Sao anh đứng đây?
Cảnh Khang nhìn sang và giật mình. Lúc này anh mới nhận ra trời đã mưa:
Trang, sao em lại ra đây? Trời mưa đấy!
Cẩm Trang nhăn mặt:
Anh biết mưa mà vẫn đứng ngoài này à? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà lại không biết trú mưa à?
Cảnh Khang nghe thấy thế liền quýnh cả lên:
Ơ… anh… anh không để ý.. anh xin lỗi. Nhưng em vào trong đi, mưa lại ốm ra đấy!
Cẩm Trang vẫn cau mày, trưng ra bộ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói mềm mại:
Hết giờ làm rồi, mọi người đều đói bụng đấy…