Không thể quên anh chương 28 | Một gia đình trọn vẹn
Thấy Cảnh Khang trầm ngâm, Cẩm Trang lay nhẹ tay anh:
Anh yêu, sao vậy? Bảo ủng hộ em mà mặt mày không vui thế kia? Em cảm thấy lo lắng lắm đấy, không biết phải làm sao nữa.
Khang mỉm:
À, không, anh chỉ đang nghĩ tới chuyện hôm qua thôi, không có gì đâu. Anh vẫn luôn ủng hộ em mà!
Sau đó, anh lấy khăn giấy lau vết đồ ăn trên khóe miệng cô và nói:
Ăn thêm đi em!
Cẩm Trang nhăn mặt, xoa xoa bụng:
Em đã no rồi đấy. Ăn nữa thì em sẽ no quá!
Rồi cô nàng lém lỉnh:
Giờ đến lượt em bóc tôm cho anh ăn nhé!
Cảnh Khang bỏ thêm rau vào nồi lẩu và nói:
Không cần đâu, anh tự làm được. Với lại, dạo này anh cũng tập luyện thêm nên anh sẽ ăn nhiều rau xanh!
Cẩm Trang cũng nhúng rau vào nồi cùng anh. Xong xuôi, anh nói:
Dĩ nhiên là công việc của em nên anh không can thiệp, nhưng thực sự anh rất lo cho em, đã mấy lần rồi…
Mặc dù Khang nói về vấn đề nghiêm trọng, nhưng Cẩm Trang vẫn cười:
Không sao đâu. Em đã quen rồi. Anh đừng lo, với nghề của em, việc bị vu oan, bị hãm hại là chuyện thường. Em luôn phải cảnh giác. Nhưng em chỉ sợ những người thân của em bị ảnh hưởng, chứ bản thân em thì không sao!
Nghe những lời của Trang, Cảnh Khang thấy thương cô gái của mình. Nhưng đó là lựa chọn của cô, chọn hy sinh bản thân vì người khác. Đó là điều cao quý nhưng cũng khiến anh lo sợ cho cô. Sự kiên định của cô khiến anh chỉ biết động viên:
Em phải biết tự bảo vệ, bảo vệ cho mình và gia đình!
Cẩm Trang gật đầu:
Thực ra, bố mẹ em rất giỏi võ và anh em chúng em đều được học võ rất bài bản. Chị dâu là người không học võ nhưng em đã dạy chị ấy vài đường cơ bản để tự vệ. Chị ấy là một người rất mạnh mẽ, quyết đoán, là một hình mẫu để em theo đuổi.
Cảnh Khang cười:
Liệu có khi nào em dùng võ đánh chồng không?
Cẩm Trang liếc anh:
Ban đầu bố mẹ cho chúng em học võ để tăng cường sức khỏe và tự vệ, không lường trước được em sẽ làm cảnh sát. Nhưng chắc chồng em cũng không dám đánh em đâu. Với anh cũng vậy thôi…
Cảnh Khang nháy mắt:
Vậy thì chúng ta cùng thỉnh thoảng tập võ nhé!
Trang lắc đầu:
Em không dại nhé. Với anh, em chả dám ra đòn mạnh. Còn anh cũng chả dám đánh em đau. Cuộc tỉ thí này chắc không thể thành công được.
Cảnh Khang ôm eo cô:
Thế thì chúng ta cùng thực hiện kế hoạch khác!
Trang nhíu mày:
Kế hoạch gì?
Hai từ “kiểu này” vừa thoáng qua miệng Cảnh Khang, với chất giọng khàn khàn đầy quyến rũ, anh đã cúi xuống và ngậm môi Cẩm Trang. Va chạm đầu tiên ấy khiến Trang vừa bất ngờ vừa run rẩy. Mắt cô mở to trước hành động của anh, cô không biết phải làm gì, người cứ cứng đờ ra. Tay anh đặt ở eo cô, cảm giác rất lạ. Anh đã ôm cô nhiều lần trước đó, thơm lên má, tóc, và trán cô mỗi khi tạm biệt. Nhưng cảm giác lúc này khác biệt, như một dòng điện chạy dọc cơ thể Cẩm Trang, lan tỏa từng nơ-ron thần kinh. Anh kéo cô gần hơn, đưa lưỡi vào khoang miệng cô. Lưỡi anh chạm nhẹ lưỡi cô, từng chút một như sự thưởng thức một thứ rượu quý, trân trọng hương vị của nó. Anh chạm nhẹ vào lưỡi cô, khiêu khích, lôi kéo, khiến Cẩm Trang hiểu ý và đồng hành cùng anh trong hành trình này, từ khoang miệng của cô đến khoang miệng của anh. Cảm giác này làm cho cô đắm chìm. Cô di chuyển tay ra sau lưng rộng của anh, một tấm lưng đã là điều bảo vệ cô và cô tin rằng nó sẽ là bầu trời ôm ấp cô suốt đời. Không gian phòng VIP yên bình, mọi ồn ào dường như dừng lại ở ngoài cánh cửa. Cảnh Khang ôm chặt Cẩm Trang và hôn. Nụ hôn kéo dài, gần như khiến họ khó thở. Cô bất ngờ, sau đó là hào hứng, say mê nhận lấy nụ hôn như một thứ dư vị mới lạ – là dư vị của tình yêu chân thành…
Một lúc sau, cảm nhận cơ thể Cẩm Trang trong vòng tay anh thay đổi, Cảnh Khang rời môi cô. Lúc này, cô mới dần thoát khỏi sự đê mê. Cô vùi mặt vào ngực anh, đỏ ửng:
Anh chơi xấu!
Cảnh Khang siết chặt cô:
Em chịu thua chưa?
Cẩm Trang đánh anh:
Phải báo trước để người ta chuẩn bị chứ, ai giống anh đâu!
Cảnh Khang bật cười:
Ok, lần sau anh sẽ báo trước, đồng ý không?
Nhớ ra điều gì đó, Cẩm Trang ngồi dậy và hỏi:
Anh à, sao lần đầu gặp em ở trụ sở, anh lại nhận ra em ngay thế? Có phải vì em xinh không?
Cảnh Khang vuốt nhẹ tóc cô:
Đó chỉ là lần đầu nói chuyện, còn nhìn thấy em lần đầu là khi em bắt cướp trên phố, anh đã biết rồi mà!
Cẩm Trang cau mày:
Vậy là anh chỉ nhìn gái xinh à?
Cảnh Khang nháy mắt:
Đúng, có gì sai mà không nhìn?
Cẩm Trang véo anh một cái:
Anh nói như vậy nghe được à?
Khang cười:
Đùa đấy, anh đâu phải loại người như vậy. Ban đầu anh chỉ muốn đuổi theo kẻ gian đó thôi, nhưng khi thấy một cô gái chạy theo, anh quyết định theo dõi. Lúc đó anh không biết em là cảnh sát, chỉ thấy lạ là tại sao Cảnh sát giao thông không ra hiệu cho em dừng xe khi em vượt đèn đỏ. Ban đầu anh nghĩ họ tạo điều kiện cho em bắt cướp, nhưng sau đó anh mới biết người anh yêu quá nổi tiếng.
Cẩm Trang nhìn anh hoài nghi:
Có chắc không?
Cảnh Khang lay tay cô:
Tin anh đi, đừng giận anh nữa. Anh mới về thành phố C, không biết gì đâu. Đừng giận nữa, nhé!
Cẩm Trang hôn anh:
Đừng lo, em không giận đâu!
Cảnh Khang kéo Cẩm Trang lại gần:
Em dám thách thức anh à?
Trang lắc đầu trong vòng tay của anh:
Không, em không dám đâu ạ!
Cô cười khúc khích, Cảnh Khang cũng mỉm cười. Có lẽ từ khi yêu cô, anh cũng trở nên hồn nhiên hơn. Dù Cẩm Trang không còn là một cô bé nữa, nhưng ngoài sự kiên cường của một cảnh sát, cô vẫn giữ được sự trong sáng. Cảnh Khang nói âu yếm:
Không dám mà em vẫn thèm ăn anh à?
Cẩm Trang lắc đầu:
Em sai rồi ạ! Mà anh yêu này, ta ở phòng VIP lâu như vậy, anh không muốn người khác vào ăn à?
Cảnh Khang nói:
Anh đã thông báo với nhân viên rồi. Anh nói rằng cần giữ phòng này cả đêm để làm lành với người yêu.
Cẩm Trang ngồi dậy:
Anh nói thế hả? Họ không cười chứ?
Cảnh Khang búng mũi:
Cười gì, họ còn ủng hộ nữa chứ!
Anh hỏi:
Hôm nay em rảnh, gia đình em có ở nhà không?
Cẩm Trang lắc đầu:
Không, bố mẹ em và anh chị đi thăm ông bà nội ở thành phố A.
Cảnh Khang nhăn mày:
Có chuyện gì với gia đình em không?
Cẩm Trang cười:
Không, họ chỉ đi thăm thôi ạ. Mỗi tháng, cả nhà lại về thành phố A một lần. Mẹ kể bà nội thương mẹ lắm. Bà nội đã chăm sóc mẹ hơn cả bà ngoại. Mẹ cũng rất thương bà.
Cảnh Khang nói khẩn trương:
Em không thể đi cùng họ sao?
Cẩm Trang nói:
Không, công việc em bận, không thể rời khỏi. Em sẽ gọi điện cho họ. Hai người đã già, nhưng vẫn khỏe mạnh, chỉ là đi lại khó khăn. Và, em và Minh Luân không thể rời khỏi thành phố C. Anh biết đấy?
Cảnh Khang thở dài:
Xin lỗi em, anh yêu em nhưng không thể cho em một gia đình trọn vẹn. Nếu sau này chúng ta có con, anh sẽ nhờ bà vú chứ không thể…
Anh dừng lại. Cẩm Trang nắm chặt tay anh:
Em xin lỗi, em có phần vô duyên. Em chỉ kể cho vui thôi, không có ý gì. Chúng ta không nên nghĩ về những điều đó nữa, em hiểu hết và gia đình em cũng sẽ hiểu và ủng hộ, anh đừng lo.
Cảnh Khang ôm cô vào:
Từ nay, chúng ta không nên nhắc đến nữa. Em hiểu và gia đình em cũng sẽ hiểu, anh yên tâm.
Anh hôn lên trán cô:
Giờ em muốn đi dạo không?
Cẩm Trang gật đầu:
Có ạ!
Trước khi ra khỏi phòng, anh chàng điển trai kéo cô người yêu lại, nhấn nhá môi một lúc nữa trước khi cùng Cẩm Trang ra ngoài. Họ đến chiếc cầu mới khánh thành, là cầu lớn nhất trong thành phố. Đêm xuống, những nhịp cầu được chiếu sáng rực rỡ. Anh đi sau cô, chụp những bức ảnh của cô rồi lưu lại. Khi anh định chụp, Khang để ý một cô gái mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, dáng đi cứng rắn, cầm một vật nhỏ trong tay. Dưới ánh đèn, vật đó to hơn một chút so với bút. Cô gái đi nhanh, quyết định. Khi đến gần Cẩm Trang, cô ta vội giơ vật nhỏ lên. Cảnh Khang lao lên đạp vào bàn tay của cô ta và hét:
Trang, cẩn thận!
Một dòng chất lỏng bắn ra khỏi vật đó rồi hắt xuống đường. Cảnh Khang nhận ra ngay:
Axit!
Anh lập tức đẩy cô ta nằm xuống đất. Cô gái loạng choạng rồi ngã. Cảnh Khang lao đến, giữ tay cô và đưa tay cô vào miệng cô ta:
Tao xem mày có dám cắn lưỡi không!
Cẩm Trang nhanh chóng bước lại, rút chiếc còng số tám khóa tay cô ta và nói:
Cô đã bị bắt vì gây rối trật tự và cố ý gây thương tích!