Không thể quên anh chương 29 | Có gián điệp

11/04/2024 Tác giả: An Yên 413

Còng số tám đã trói chặt vào tay cô ta, nhưng cô vẫn cố cắn lưỡi. Cảnh Khang cảm thấy xót xa khi tội ác lại đổ vào cánh tay của mình. Vào lúc này, vẫn còn sáng sủa, đường phố vẫn đông đúc. Mọi người xung quanh chỉ trỏ và nói xấu:

Đứa này gan thật, có ý định hại cảnh sát à?
Nhiều người nhận ra Cẩm Trang:

Trời ơi, cô ấy là vị vua phá án. Đứa này chắc chết rồi!

Kẻ đó thật tội lỗi…

Cảnh Khang nhanh chóng giật chiếc mũ trên đầu cô gái, để lộ khuôn mặt xinh đẹp và không hề tổn thương. Anh dùng cánh tay còn lại đẩy mũ lưỡi trai vào miệng cô ta và rút tay ra. Hành động nhanh nhạy của Khang khiến cô ta không kịp phản kháng. Cẩm Trang vội vã hỏi:

Anh có sao không?
Khang lắc đầu:

Không sao đâu! Chẳng bằng cả gạch, răng của kẻ này sao chứng minh được?
Cẩm Trang kéo cô ta lên, nhưng Khang vẫn chú ý đến chiếc mũ trong miệng cô ta, để phòng tránh những vụ việc không lường trước. Tuy nhiên, sau khi Khang nhét mũ vào miệng, cô ta dường như thay đổi thái độ, trở nên lặng lẽ và không phản kháng. Khuôn mặt trầm buồn, ngơ ngác nhìn người đi đường chỉ trỏ mình. Có vẻ như cô ta đã tỉnh lại sau giấc mê. Sau cuộc gọi của Cẩm Trang, Hoàng Phú và Quốc Trường đã đến dẫn giải kẻ có ý định tấn công Cẩm Trang về trụ sở cảnh sát. Cảnh Khang cảnh báo Phú:

Đội trưởng, cẩn thận kẻ này có thể cắn lưỡi tự sát như những trường hợp trước đã gây thương tích cho Cẩm Trang!
Phú quan sát cánh tay của Khang:

Tay cậu sao vậy?
Khang cười:

Không sao đâu! Anh chỉ để tay cho nó cắn, tránh trường hợp tự tử thôi!
Hoàng Phú vỗ vỗ vai Khang:

Cậu đã làm rất tốt. Khi Cẩm Trang gặp nguy hiểm, cậu luôn ở bên cô. Thực sự, cậu là người hùng của cô bé!
Sau khi nói với Khang, đội trưởng quay lại nhìn Cẩm Trang:

Mặc dù em có giận anh, nhưng không thể phủ nhận Khang đã giúp đỡ em. Nếu không có Khang, tôi không biết phải nói gì với bố mẹ em!
Cẩm Trang nói:

Thôi, đội trưởng tiếp tục công việc của mình đi. Ngày mai còn phải bóc mẽ đồng nghiệp, không cần quá vội vã!
Hoàng Phú nói:

Hai người về trụ sở viết báo cáo ngay. Cô liên quan đến quá nhiều đối tượng, em nên giữ thấp phong độ và để đồng đội khác phụ trách. Em vẫn tham gia nhưng chỉ dưới vai trò cố vấn thôi, có được không? Cô bé đã gặp nhiều nguy hiểm và tôi không yên tâm. May mắn là có Khang, nếu không tôi không biết phải làm thế nào!
Cẩm Trang gật đầu rồi cùng Khang về trụ sở cảnh sát. Mọi chuyện đã trôi qua, và bây giờ là khuya rồi:

Để anh đưa em về, giờ này quá muộn!

Trang từ chối:

Không, xe của em đang ở trụ sở.
Cảnh Khang không chịu từ bỏ:

Không sao, xe em ở đây. Sáng mai anh đưa em đi làm. Nhưng em tự lái về thì sao nếu có chuyện?
Khi đó, họ thấy Hoàng Phú đi ra từ phòng, khuôn mặt ông trầm ngâm. Cẩm Trang hỏi ngay:

Đội trưởng, có chuyện gì vậy?
Hoàng Phú giải thích:

Đối tượng này lạ lùng, khi hỏi cung, cô ta tỏ ra không biết gì, đặt ra câu hỏi tại sao lại ở đây. Tôi không biết nó giả vờ hay có chuyện gì. Tên tuổi thì nó nhớ, nhưng những kẻ có ý định hại em đều có độ tuổi ngang nhau, nhưng mục tiêu chỉ hướng vào em. Hành động của chúng đều có mục đích duy nhất là tiêu diệt em. Nếu không thể làm điều đó, chúng sẽ tự tử. Nếu không có Cảnh Khang, chúng ta đã mất em rồi!
Cảnh Khang lắng nghe và sau khi Hoàng Phú kết thúc, anh đưa ra ý kiến:

Đội trưởng, tôi có ý kiến. Tôi nhớ rằng sau khi nhét mũ vào miệng cô ta, cô ta thay đổi thái độ, trở nên ngây ngô và ngoan ngoãn đi theo chúng tôi.
Hoàng Phú nghi ngờ:

Ý cậu là cô ta thật sự thay đổi?
Cảnh Khang xác nhận:

Đúng, tôi nghĩ vấn đề nằm ở cái mũ. Khi tôi nhàu mũ vào miệng cô ta, tôi nghe thấy một tiếng “tách” như cái gì đó vỡ!
Cẩm Trang tập trung lắng nghe và hỏi:

Anh nghĩ là cái mũ có vấn đề phải không?
Cảnh Khang giải thích:

Đúng vậy, tôi từng đọc sách về các tổ chức bí mật nước ngoài. Họ thường cài một con chip như chip định vị vào người thực thi nhiệm vụ hoặc quần áo. Và con chip đó sẽ điều khiển hành vi của họ, kể cả việc không hoàn thành nhiệm vụ thì tự tử. Họ làm mọi việc một cách vô thức!
Hoàng Phú nhanh chóng nhận ra:

Vậy con chip trong mũ, khi bị nhàu vỡ, không còn hoạt động nữa. Kẻ thù sẽ quay trở lại trạng thái bình thường và không nhớ gì về nhiệm vụ. Họ không còn nhớ nhiệm vụ được giao.
Cảnh Khang đồng ý:

Đúng, họ như bị thôi miên. Phương pháp này rất hữu ích, vì nếu kẻ thù tự tử, chúng ta sẽ rất khó xác định kẻ chủ mưu. Nhưng nếu con chip bị hỏng, chúng quay lại trạng thái ban đầu và không nhớ gì. Kẻ chủ mưu vẫn an toàn.
Cẩm Trang hiểu ra:

Tất cả những kẻ tấn công em đều để tóc dài và đội mũ lưỡi trai. Từ người ăn xin đến cô gái trước đó đều vậy. Có vẻ như chúng ta đang đối diện với một tổ chức ngầm mạnh mẽ. Nhưng liệu công ty DH có đủ sức mạnh để làm điều đó không?

Khi nghe Cẩm Trang nói, Cảnh Khang nhận ra rằng mọi dự đoán của anh không sai. Cô đang tiến hành điều tra công ty của bố mẹ Khánh Huyền, suy luận này dựa trên thái độ lạnh lùng của ông Dương khi nói về Huyền và việc ông ta nói Huyền không phù hợp với gia đình ông ta. Liệu Huyền đang ở đâu?

Tiếng Hoàng Phú đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Khang:

Trước hết, chúng ta cần kiểm tra chiếc mũ để xác nhận nhận định của Cảnh Khang có đúng không!
Cẩm Trang đồng tình:

Đúng, anh nên kiểm tra luôn ạ!
Cả ba cùng quay trở lại phòng hỏi cung. Chiếc mũ vẫn đặt trên bàn. Hoàng Phú phát đoạn ghi âm từ trước để Cảnh Khang và Cẩm Trang nghe. Cô gái đã thật sự khai rõ từ tên tuổi và không nhớ gì về nhiệm vụ.

Phú tắt máy ghi âm và nói:

Trong lúc hỏi cung, chiếc mũ được để trên bàn và cô ta không có dấu hiệu tự tử, cũng không có gì đặt vào miệng. Liệu mục tiêu của chúng đã thay đổi so với trước không?
Cảnh Khang nhấn mạnh:

Hãy kiểm tra chiếc mũ đi!
Hoàng Phú đeo bao tay và lấy chiếc mũ. Nhưng khi mở ra, chỉ thấy một chiếc mũ bình thường, không có dấu vết của thiết bị điện tử nào. Cảnh Khang nhìn chăm chú vào chiếc mũ trên tay Phú và nói:

Thật khó hiểu!
Cẩm Trang đề xuất:

Sếp, hãy kiểm tra trên đầu của cô ta xem có gì không? Nếu có thiết bị gắn vào mũ, khi Cảnh Khang giật mũ ra khỏi đầu, có thể kéo theo tóc hoặc là da đầu bị tổn thương. Có thể thiết bị được gắn vào trực tiếp vào đầu của cô ta. Khi bị giật mũ đi, có thể kéo theo Chip định vị, gây tổn thương cho da đầu!
Hoàng Phú đồng ý:

Ý kiến hợp lý! Tôi sẽ kiểm tra ngay. Hy vọng dự đoán của chúng ta đúng, nếu đúng, sẽ dễ dàng rà soát các tổ chức hơn.
Cả ba tiến vào khu vực tạm giam, để Cảnh Khang và Cẩm Trang đợi ngoài. Hoàng Phú cùng hai đồng nghiệp khác tiến hành kiểm tra. Đội trưởng tiến vào, cô gái ngồi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm tối. Trông cô ấy thực sự bình thản. Hoàng Phú h cleared his throat, làm cô ta quay lại và nhìn anh ta với ánh mắt ngơ ngác. Anh nói:

Cô đã nhớ ra gì chưa?
Cô gái lặng lẽ lắc đầu:

Tôi đã nói hết mọi thứ tôi nhớ. Tôi không biết gì về bất cứ nhiệm vụ gì mà anh nói. Tôi không nhớ và không hiểu gì cả! Thậm chí còn không nhớ quê hương của mình!
Phú gật đầu và nói:

Xin lỗi, tôi sẽ điều tra kỹ hơn. Nhưng trước tiên, tôi cần kiểm tra da đầu của cô một chút!
Cô gái đồng ý im lặng và đôi cảnh sát nữ kiểm tra phần đầu của cô. Quốc Trường chụp hình. Khi Hoàng Phú nhìn vào những bức ảnh, cô gái cũng nhìn theo. Như Cẩm Trang nói, da đầu phía trên bị tổn thương, trầy xước. Nhưng không có thiết bị điện tử nào.

Hoàng Phú rời khỏi phòng và đưa hình ảnh cho Cẩm Trang và Cảnh Khang xem. Trong khi Cẩm Trang gặp khó hiểu thì Cảnh Khang nói một cách nhỏ nhẹ đến đủ cho hai người nghe:

Tôi nghĩ chiếc mũ đã bị đánh đổi!

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan