Không thể quên anh chương 3 I Kẻ chơi xấu
Một vài ngày sau, quán Bar Hi Vọng chính thức khai trương. Không gian đều rộn ràng vì Cảnh Khang được nhiều bang phái biết đến và muốn kết nối với anh. Mặc dù xuất thân của anh không phải là gì nổi bật, thậm chí thấp kém, nhưng với khả năng linh hoạt và danh tiếng về sự lạnh lùng đối với những kẻ không đứng đắn, chỉ riêng tính cách đó đã đủ để các bang phái săn đón anh. Điều này là cần thiết trong thế giới đen tối và sáng sủa của họ. Do đó, Khang luôn được quan tâm.
Trong buổi khai trương, Hoàng Gia Khiêm không tham dự mà gửi người quản lý của quán Bar S thay mặt. Gia Khiêm đã gửi hoa chúc mừng cũng như gửi đến các quán bar khác những lời chúc tốt đẹp trong dịp khai trương. Điều này không phải vì anh không quan trọng mà vì công việc chính của Khiêm tại tập đoàn Hoàng Gia quá bận rộn và sau khi kết hôn, anh ít khi tham gia vào những nơi ồn ào và phức tạp. Ngoài giờ làm, Khiêm thường dành thời gian cho gia đình hoặc gặp gỡ bạn bè thân thiết. Vì vậy, việc gửi người thay mặt là điều hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, Cảnh Khang cảm thấy thất vọng khi không gặp được người mà anh chờ đợi như Hoàng Gia Khiêm với những gì anh đã nghe về anh.
Buổi khai trương đã diễn ra thành công, rộng lớn và vui vẻ. Quán Bar Hi Vọng đã trở thành một địa điểm giải trí to lớn không kém Quán Bar S của Khiêm. Sau buổi lễ, Khang hỏi Văn Bình:
Tại sao Gia Khiêm không tới mà lại gửi quản lý đến thay?
Bình giải thích:
Anh ấy quá bận rộn với công việc, đó không phải là sự khinh bỉ. Anh ấy có vợ là chủ của chuỗi cửa hàng hoa Quỳnh nổi tiếng ở thành phố C. Họ là những người hiểu biết và tốt bụng. Gia Khiêm là một gương mặt có thể gọi là “sống đẹp”.
Khang hiểu và đồng ý với lời Bình sau đó nói:
Dù quán Bar của chúng ta mới khai trương, tiêu chí của tôi vẫn là kinh doanh đàng hoàng, không nên vì lợi nhuận mà bỏ qua đạo đức. Ở thành phố C, không ít quán bar lớn nhỏ, nhưng tôi muốn Hi Vọng là nơi giải trí thực sự, không phải nơi rối loạn. Bình cần phải chú ý đến điều đó hơn vì anh ở đây nhiều hơn tôi. Tôi sẽ phải đi lại giữa thành phố C và E.
Kinh doanh quán Bar là một hình thức kinh doanh hấp dẫn nhưng cũng phức tạp. Gần đây, thành phố C có nhiều biện pháp kiểm soát mạnh mẽ đối với các quán Bar, nhà hàng, khách sạn nên việc giữ vệ sinh cho quán là cực kỳ quan trọng. Cảnh Khang không muốn vướng vào những rắc rối đó. Vì vậy, anh quyết định ở lại quán này một thời gian để quan sát trước khi kiểm tra các cơ sở kinh doanh ở thành phố E. Đang nói chuyện với Bình xong, Khang định đi vào phòng của mình được đặt kín đáo ở tầng hai của quán Bar thì bỗng nghe một giọng nói vang lên:
Ah, đây chính là Nguyễn Cảnh Khang, luôn nói một làm một không chậm trễ. Buổi khai trương thật hoành tráng. Chúc mừng, chúc mừng, khai trương vui vẻ nhé!
Khang quay lại, anh và Văn Bình đều nhăn mày khi nhận ra Hoàng “đá” đang đứng sau lưng, theo sau bởi những vệ sĩ thân tín. Cảnh Khang lười biếng quay người, nhìn sâu vào Hoàng:
Cảm ơn ông Hoàng đã khen ngợi. Tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, việc ông đến thăm quán của tôi thực sự là một vinh dự.
Hoàng là một doanh nhân có ảnh hưởng với mỏ đá lớn. Trước đây, hắn nổi tiếng với vai trò là một doanh nhân thành đạt, tạo ra việc làm cho nhiều người và được nhiều người kính trọng. Biệt danh “đá” của Hoàng xuất phát từ thời đó. Tuy nhiên, lòng tham của hắn không có hồi kết. Hắn bất chấp tất cả, kể cả an toàn lao động, cho việc khai thác đá không tính toán. Rồi một ngày, do khai thác quá mức và không đảm bảo an toàn, một phần núi đá lớn đã đổ sập, khiến nhiều công nhân thiệt mạng. Hoàng phải vào tù. Sau khi ra tù, hắn liên kết với các bang phái, bảo kê các quán Bar và thậm chí mở một số quán trá hình để tiêu thụ hàng cấm. Mặc dù cảnh sát đã nhiều lần truy bắt nhưng Hoàng vẫn tránh được và có những người đại diện thay thế cho mình. Chắc chắn Hoàng có sự hỗ trợ mạnh mẽ phía sau và Cảnh Khang là một trong những người mà Hoàng muốn kết nối với bang “Sắt” của mình. Bởi vì Khang có đầy đủ phẩm chất của một lãnh đạo – giỏi võ thuật, bắn súng chính xác, ra đòn lạnh lùng, chỉ là… Khang chưa bao giờ hợp tác với các bang phái, đặc biệt là những kẻ như Hoàng. Hôm nay, việc anh mở quán Bar dĩ nhiên đã thu hút sự chú ý của Hoàng, nhưng hắn không đến vào thời điểm khai trương mà chờ đến sau khi mọi việc đã kết thúc để dễ dàng trò chuyện với Cảnh Khang.
Hai người ngồi đối diện nhau, Cảnh Khang vẫn giữ phong thái cao quý, hai chân chéo, ngả người trên ghế. Văn Bình ngồi bên cạnh. Nghe Khang nói lời cảm ơn, Hoàng nói:
Thật không ngạc nhiên khi giới giang hồ đồn đại về mấy nhà hàng, quán Bar ở thành phố E đã trở nên rất nổi tiếng, và giờ đây, bạn lại mở một quán Bar lớn như thế này ở nơi sầm uất nhất của cả nước. Nơi này phức tạp hơn rất nhiều so với thành phố E, bạn nên cẩn thận và chuẩn bị tinh thần cho những biến động. Bạn có cần sự bảo kê từ phía tôi không?
Khang nhếch môi:
Ông nghĩ rằng tôi không đủ năng lực và sự khôn ngoan để bảo vệ quán Bar của mình sao?
Nghe lời nói châm biếm của Khang, Hoàng “đá” dù khó chịu nhưng vẫn mỉm cười:
Bạn có tài, nhưng ở đây còn cần sự thông minh, môi trường lạ nước lạ cái, có rất nhiều cạm bẫy. Đó là lý do tại sao tôi muốn giúp bạn, cũng vì tôi khâm phục tài năng của bạn.
Khang cắt ngang lời Hoàng:
Trải qua những thử thách, tài năng sẽ giúp trí tuệ phát triển. Cảm ơn ông đã nhắc nhở!
Hoàng “đá” vẫn không từ bỏ ý định:
Các quán Bar lớn nhỏ ở đây hầu hết đều có sự bảo kê mạnh mẽ. Với những quán Bar không có ủy thác, chúng tôi sẽ đứng ra bảo vệ, không ai dám làm phiền. Bạn có biết về quán Bar S của Hoàng Gia Khiêm không?
Khang gật đầu:
Chắc chắn, mọi người đều biết!
Hoàng nói:
Thân thế của Hoàng Gia Khiêm không phải là đối thủ nhỏ, mà các thành viên trong gia đình đều là những người có quyền lực. Nếu không, làm sao một quán Bar lớn như thế, không có sự bảo kê mà vẫn tồn tại đến bây giờ, trước một cạnh tranh khốc liệt như ở đây?
Khang cười lạnh:
Họ làm ăn cẩn thận thì chắc không có vấn đề gì. Tôi không cần bảo kê hay sự che chở của họ. Cảm ơn đã quan tâm!
Khang nói xong, đứng dậy và nhìn Văn Bình:
Bạn tiễn khách giúp tôi!
Bình gật đầu:
Dạ, anh Khang! Anh nghỉ chút đi, hôm nay mệt rồi!
Hoàng “đá” nhăn mày, nhìn theo bóng lưng của Khang và nói:
Đừng hối hận đâu, thành phố C này rất phức tạp, mọi thứ có thể xảy ra. Đôi khi cần phải thay đổi hướng đi…
Câu nói của Hoàng, giữa sự đe dọa và nhắc nhở, khiến Khang bất giác mỉm cười. Anh nói thẳng:
Tôi vẫn thích con đường thẳng!
Sau đó, anh đi lên gác, để lại ánh mắt hằn học của Hoàng…
Trong những ngày đầu, cảnh sát phường thường xuyên kiểm tra và đưa ra các quy định cần thiết. Khang hiểu rằng đó là trách nhiệm của họ. Tuy nhiên, anh vẫn rất cẩn thận, tránh gây phiền phức. Sau hai tuần, anh cảm thấy mọi thứ đều ổn nên di chuyển đến thành phố E để kiểm tra. Mặc dù ở thành phố E, nhưng Khang vẫn tiếp tục theo dõi tình hình của quán Bar Hi Vọng. Anh thường xuyên kiểm tra qua camera và liên lạc với Văn Bình.
Vào tối hôm đó, như thường lệ, Văn Bình đến quán và kiểm tra mọi thứ. Khi thấy mọi việc vẫn ổn, Bình quay về phòng của Khang tại quán. Đến gần nửa đêm, anh nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập:
Mời vào!
Cánh cửa mở ra, một nhân viên bảo vệ lao vào, hồi hộp nói:
Anh Bình, có cảnh sát đến… và rất đông ạ!
Văn Bình cau mày. Tại sao cảnh sát lại đến vào giờ này nhỉ? Từ khi khai trương, chỉ có cảnh sát phường tới thôi, nhưng quán Bar này làm đàng hoàng có gì mà phải lo chứ? Bình nghĩ vậy nên đứng dậy và nói:
Tại sao lại nói dồn dập thế? Quán chúng ta làm việc đàng hoàng có gì phải sợ!
Nhân viên bảo vệ trả lời:
Em nghe họ nói họ từ Cảnh sát thành phố đến, và việc đột xuất như thế này thì chắc có chuyện gì đó! Thông thường, cảnh sát phường đến trước mười giờ, việc tập kích bất ngờ như này chắc chắn có điều gì đó!
Bình an ủi nhân viên bảo vệ:
Không sao đâu, hãy yên tâm! Chúng ta sẽ ra ngoài xem!
Khi bước ra ngoài, Bình ngạc nhiên khi thấy một nhóm thanh niên tóc màu đang được cảnh sát yêu cầu ngồi yên và không di chuyển khỏi quán. Bình thấy một nhóm do một nữ cảnh sát dẫn đầu đang kiểm tra các phòng, và họ còn chụp hình các phòng đó lại. Bình đi về phía họ. Tại phòng VIP cuối cùng, hàng chục chiếc vỏ b.ó.ng c.ứ.u đã được sử dụng và vứt bừa bãi dưới sàn. Bình kinh ngạc, vì khi kiểm tra trước đó, anh không thấy những điều này. Mặc dù các phòng VIP không cho phép khách tự do ra vào, nhưng trong quán Bar này chắc chắn không có hàng c.ấ.m. Họ đã vào bằng cách nào? Bình đang đặt ra những câu hỏi khi nghe tiếng nữ cảnh sát nói:
Tôi là Trương Cẩm Trang, phó phòng điều tra Cảnh sát thành phố. Xin mời quản lý quán Bar đến trụ sở cùng chúng tôi để phối hợp điều tra!
Rồi cô quay sang nhóm thanh niên và ra lệnh cho đồng đội:
Dẫn họ về trụ sở!