Không thể quên anh chương 30 | Sự bình yên cho em

11/04/2024 Tác giả: An Yên 550

Nghe Cảnh Khang nói, Hoàng Phú nhíu mày:

Ý em là…
Cẩm Trang cũng nhăn mày:

Không lẽ… liệu một cảnh sát bị biến chất lần trước chưa đủ để răn đe hay sao?
Khang quay sang cô:

Lòng tham con người không đáy đâu.
Hoàng Phú nhỏ giọng:

Thôi, ở đây không phù hợp, hai đứa về đi đã, ta sẽ bàn sau. Anh ở lại nghiên cứu thêm.
Cảm thấy đồng ý, Cẩm Trang và Cảnh Khang xin phép rời đi. Cẩm Trang không quên về việc chị dâu Tú Uyên. Đồng chí Sơn đã che giấu thông tin về việc chị Uyên mất tích, khiến việc tìm kiếm bị trì hoãn. Đáng lẽ ra, đồng chí ấy không nên giết người trong phòng tạm giam. Nếu không có sự tháo vác mạnh mẽ từ Cẩm Trang, việc tóm gọn kẻ biến chất trong trang phục cảnh sát sẽ khó khăn hơn. Cũng may là chị Tú Uyên gặp được sự giúp đỡ từ một người đầy lòng tốt. Nhưng liệu hình phạt với những kẻ tham lam và biến chất đã đủ để răn đe những người khác chưa? Cảnh Khang đã đúng, lòng tham của con người không có hồi kết. Vì tiền bạc, vì quyền lực, có những người sẵn lòng vi phạm mọi quy tắc, thậm chí cả pháp luật và lòng hiếu thảo.

Ra ngoài, thấy Cẩm Trang vẫn trầm ngâm, Cảnh Khang cài dây an toàn cho cô rồi nói:

Chúng ta sẽ thảo luận sau này, đừng lo lắng quá. Đó chỉ là dự đoán của tôi mà thôi.
Cẩm Trang nhìn anh:

Không, nghi ngờ của anh có lý. Trước đây đã có một trường hợp như vậy, và lần này hành động của công ty DH cũng rất bí ẩn. Nhưng mỗi khi tôi hành động quyết liệt thì mọi thứ đều sáng sủa hơn. Tôi đã nghi ngờ có tay trong. Thực sự, tốt nhất là đừng để tôi bắt gặp, vì nếu tôi bắt được, hậu quả sẽ không dừng lại ở đó. Tôi không chấp nhận sự phản bội!
Cảnh Khang bật cười:

Haha, liệu có khi nào em sẽ nổi giận đánh chồng không nhỉ?
Trang liếc anh:

Dù là chồng, nếu làm em tức giận cũng không ngoại lệ đâu!
Mặc dù cười, nhưng thực tế, trong lòng Cảnh Khang rối bời với nhiều suy nghĩ. Huyền đã biết đến nhà của Trang. Mỗi khi Trang gặp rắc rối, đối phương thường là phụ nữ và họ thường rất chuyên nghiệp, trung thành và được điều khiển đến mức mù quáng. Điều này khiến Cảnh Khang nghĩ rằng đây có thể là công việc của Huyền. Mặc dù chỉ là cảm giác, vì đã lâu anh không tiếp xúc với Huyền nên anh không biết rõ hành động của cô ta. Nếu cảm giác đó đúng, Huyền phải thuộc một tổ chức xuyên quốc gia, đào tạo kẻ sát thủ chuyên nghiệp. Nếu đúng như vậy, Cẩm Trang của anh sẽ phải đối mặt với những kẻ đó. Cẩm Trang đang điều tra công ty DH và là người yêu của anh – cả hai điều này Huyền đều không thích. Mặc dù bố nuôi của Huyền phủ nhận cô, nhưng Cảnh Khang vẫn không tin vào điều đó. Vậy nên, anh cần phải điều tra kỹ lưỡng về hành động của bố con Huyền.

Thấy Cảnh Khang trầm ngâm, thẫn thờ, Cẩm Trang lay nhẹ tay anh:

Sao anh trầm ngâm vậy? Có gì đang suy nghĩ không?
Khang giật mình, nhớ ra anh đang đi cùng cô. Anh nói:

Suy nghĩ về điều gì đây?
Trang nở nụ cười:

Suy nghĩ liệu nên tiếp tục yêu em hay không.
Cảnh Khang cười to:

Em thật đáng yêu! Sau bao nhiêu lần cưa cẩm mà giờ mới suy nghĩ lại à? Nếu anh sai, bị em đánh cũng không sao đâu!
Cẩm Trang nói:

Được! Anh là một chàng trai tốt đấy!
Cảnh Khang mạnh mẽ:

Anh nhớ đấy! Trừ khi anh mất trí! Nhưng giờ anh hỏi, tối nay bố mẹ không có nhà, một mình em với mấy bác giúp việc thực sự anh không yên tâm. Hoặc… em có muốn về nhà anh không? Anh đảm bảo em sẽ được trở về như thế nào thì vẫn nguyên vẹn!
Cẩm Trang ngạc nhiên:

Về nhà anh? Nhưng nếu giờ em vào đó… Anh nghĩ người ta sẽ nghĩ sao?
Ừ, Cảnh Khang chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô mà không nghĩ rằng Cẩm Trang là một cảnh sát. Một cảnh sát không nên ở lại quán bar qua đêm nếu không có lệnh nhiệm vụ.

Dường như Trang đoán được suy nghĩ của anh, cô nói:

Anh lo cho sự an toàn của em đúng không? Sau mỗi lần không thành công, chúng sẽ tạm thời ngưng hoạt động, không ra tay ngay lập tức đâu! Chẳng ai dại dột đụng đến cảnh sát khi đồng bọn của chúng đang bị bắt giữ. Nếu đây là một tổ chức tội phạm được che giấu dưới vỏ bọc của công ty DH và có sự tham gia của cảnh sát, thì chúng đã biết rõ tình hình là cảnh sát đã bắt giữ và lấy chip theo dõi. Mặc dù khi chip bị gỡ ra, cô ta sẽ không nhớ gì về nhiệm vụ, nhưng kẻ chủ mưu sẽ không dám hành động, tránh rủi ro không cần thiết.
Phán đoán của Cẩm Trang không sai. Vì các sự kiện xảy ra không liên tục, nên có thể chúng sẽ không hành động ngay lập tức. Chính vì vậy, có thể khi lần này họ sẽ không hành động ngay, vì khi chip theo dõi bị vô hiệu, người bị tình trạng thôi miên cũng sẽ không nhớ gì. Điều này sẽ làm cho kẻ chủ mưu cảm thấy an toàn hơn, không cần phải gây chuyện ngay. Cảnh Khang lo lắng vì tình yêu của mình dành cho cô quá lớn, khiến anh nghĩ linh tinh. Anh luôn lo lắng về việc không kịp thời khi cô gặp rắc rối. Vì những kẻ cầm đầu của các tổ chức tội phạm không hề đơn giản, chúng không chỉ thông minh mà còn rất tàn ác và tinh vi, đủ trí để đối phó chứ không chỉ dựa vào sức mạnh vật lý. Trên thế giới này, không phải ai thông minh cũng là người lương thiện. Một người có trí tuệ như Hitler cuối cùng cũng đã là người gây ra một cuộc chiến tranh toàn cầu. Vậy nên, những kẻ cầm đầu luôn có tầm nhìn và trí tuệ. Cẩm Trang lanh lẹ, hoạt bát, thông minh, nhưng khi đối diện với một đối thủ mạnh mẽ, họ lại ẩn trong bóng tối, trong khi Cẩm Trang là người ở ngoài ánh sáng. Liệu cô có an toàn không? Những suy nghĩ này vẫn không rời khỏi đầu của Cảnh Khang, làm cho anh trầm ngâm. Cẩm Trang lại lay tay anh:

Dừng xe đi, đây là nhà em rồi!
Khang mới nhận ra mình đã đến gần ngã tư quen thuộc, gần nhà cô. Cẩm Trang nói:

Cảnh Khang, công việc của em thường đối mặt với nguy hiểm, nên sự phán đoán và cảm giác luôn có sẵn như một bản năng. Em không chỉ bảo vệ bản thân mình mà còn sẽ bảo vệ gia đình. Vì vậy, nhà em luôn là nơi an toàn, anh hiểu chứ?

Cảnh Khang nhận ra rằng anh có thể đã quá lo lắng. Một gia đình có kỹ thuật võ thuật như Cẩm Trang nói thì chắc chắn đã phải đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm. Có thể là do công việc của Cẩm Trang, hoặc cũng có thể là do sự bảo vệ của bố mẹ cô. Điều này có nghĩa là ngôi nhà của cô sẽ được bảo vệ bởi các thiết bị hiện đại, không chỉ phụ thuộc vào khả năng võ công của con người. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và nói:

Được. Vậy anh sẽ chở em đến cổng luôn. Em vào nhà an toàn thì anh sẽ về!
Biết rằng Cảnh Khang vẫn lo cho mình, Trang gật đầu:

Được, nhưng anh đừng lo lắng quá. Em không sao cả. Ngôi nhà của em như một pháo đài và bố em là một người lãnh đạo, ông đã làm mọi cách để biệt thự này trở thành nơi an toàn nhất cho mọi người.
Đúng như suy nghĩ của Cảnh Khang. Chắc chắn bố của Cẩm Trang đã làm tất cả để bảo vệ ngôi biệt thự. Anh cũng gật đầu:

Ừ, có lẽ chuyện trước đây đã khiến anh không yên tâm!
Xe dừng trước cổng biệt thự. Cảnh Khang tháo dây an toàn cho Trang nhưng lại kéo cô vào lòng:

Thật ra, anh đã lo lắng quá rồi, giờ muốn cân bằng cảm xúc một chút!
Cẩm Trang mỉm cười và tự nhiên ôm anh:

Đừng lo, em sẽ ổn thôi!
Và cách Cảnh Khang cân bằng cảm xúc cũng khá độc đáo. Khang ngồi thẳng và nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trang, nói:

Vậy thì em phải nhắm mắt lại đấy!
Sau khi mắt Cẩm Trang nhắm lại, Cảnh Khang không chậm trễ một khoảnh khắc nào, cả hai hoà quyện trong cảm xúc yêu thương. Cách hôn của Cảnh Khang khiến Cẩm Trang cảm thấy được trân trọng và tin tưởng, cho phép anh thể hiện tình cảm trong khoảnh khắc đó. Chỉ khi nhiệt độ trong xe tăng lên và họ mất đi sự kiểm soát, Cẩm Trang mới đẩy anh ra và nói lộn xộn:

Anh… anh chỉ đùa thôi… cân bằng cảm xúc là gì chứ?
Cảnh Khang ôm cô chặt:

Thật đấy, anh chỉ muốn gạt hết lo toan cho em, chỉ muốn em yên bình!
Nụ cười xinh đẹp nở trên môi của Trang, cô gật đầu:

Cảnh Khang, cảm ơn anh đã mang lại sự yên bình cho em.
Cảnh Khang vuốt nhẹ tóc cô:

Đừng lo, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Em là người mang lại sự yên bình cho mọi người, còn anh sẽ là người mang lại sự yên bình cho em!
Cẩm Trang đưa ngón tay út và nói:

Hứa đấy! Chắc chắn, không được phản bội lời hứa đấy nhé!
Cảnh Khang cười trước cái dáng trẻ con của cô. Anh đưa ngón út vào và nói:

Chắc chắn, không bao giờ phản bội lời hứa!
Cô định mở cửa sau khi nói lời “Tạm biệt, em vào nhà đây!”, nhưng anh lại rất cẩn thận:

Đợi đã, để anh mở cửa!
Cẩm Trang yên lặng chờ anh mở cửa xe rồi mới xuống. Cảnh Khang xếp lại áo ngoài cho cô và nói:

Giờ vào nhà ngủ thôi! Đừng thức khuya quá!
Trang nói:

Chờ anh về quán Bar, gọi cho em sau rồi em sẽ ngủ!
Cảnh Khang gật đầu:

Được, nhưng anh sẽ nhắn tin thôi, vì gọi điện thoại lại làm em mất ngủ!
Cẩm Trang hiểu, những cuộc trò chuyện giữa họ không dễ kết thúc, và Cảnh Khang đang có suy nghĩ khác…

Cẩm Trang đột ngột hôn lên môi Cảnh Khang rồi chạy vào bên trong sau khi bấm nút điều khiển cổng mà cô mang theo. Vì thường xuyên về khuya, cô lo sợ bác giúp việc sẽ tỉnh giấc và mở cửa, nên Trang luôn mang theo chìa khóa điều khiển. Cảnh Khang đưa tay lên môi và nở một nụ cười thú vị…

Cửa đóng lại, Cảnh Khang lên xe. Vì anh không đậu xe ngay trước cổng mà cách xa một đoạn dưới bóng cây lớn, nên từ trong nhà Cẩm Trang không thể nhìn thấy xe của anh. Cảnh Khang ngồi trong xe nhìn ra con đường vắng vẻ không một bóng người…

Khoảng mười lăm phút sau, anh nhận cuộc gọi video từ Cẩm Trang. Anh đoán cô đã chờ một thời gian đủ lâu để anh về tới quán bar trước khi gọi, nhưng Cảnh Khang tắt máy và gửi tin nhắn:

Anh đã về đến quán bar, đang đi kiểm tra một vòng nên hơi ồn, không nghe máy được. Em yêu, ngủ ngon nhé. Anh yêu em!
Cẩm Trang nhắn tin trả lời:

Dạ, anh nhớ ngủ sớm nhé!
Khang gửi một hình ảnh trái tim cho cô rồi nhắn:

Anh sẽ đi ngủ sớm, sáng mai anh tới đưa em đi ăn sáng nhé!
Nhận được sự đồng ý từ cô, anh tắt máy và bước ra khỏi xe, nhìn lên tầng hai của biệt thự, chờ đợi cho đến khi ánh đèn phòng tắt đi trước khi anh khởi động xe và đi một vòng quanh biệt thự, rồi dừng lại ở nơi cũ. Đêm đó, một cô gái đã bước vào giấc ngủ sâu, không hề hay biết rằng dưới bóng cây lớn, một chàng trai tựa vào ghế lái, ánh mắt không rời khỏi ngôi biệt thự của cô cho đến khi bình minh…

Đánh giá post

Bài viết liên quan