Không thể quên anh chương 31 | Hòa là kẻ phản bội

11/04/2024 Tác giả: An Yên 358

Năm giờ sáng hôm sau…

Cảnh Khang rời khỏi biệt thự của nhà Cẩm Trang, trở về quán Bar. Văn Bình thấy anh có vẻ mệt mỏi, lại đi tới sáng mới về liền hỏi:

Anh Khang, có chuyện gì sao ạ? Đêm qua đông khách quá, em không kịp gọi, lại nghĩ anh đi với chị Trang nên cũng không gọi…
Khang kể về sự việc Trang suýt bị t.ạ.t a – xit và việc anh ở lại trước biệt thự cả đêm cho Văn Bình nghe. Bình lo lắng:

Vậy thì chị dâu thực sự đụng vào một thế lực lớn rồi anh nhỉ?
Khang suy tư:

Nếu đó là Khánh Huyền thì thực sự anh cảm thấy như mình là một phần nguyên nhân. Thôi, để anh tắm rửa thay đồ rồi đến đưa Cẩm Trang đi ăn sáng, như thế cô ấy mới không nghi ngờ.
Bình đồng ý:

Vâng, rồi lát nữa anh về tranh thủ chợp mắt một chút ạ, nếu cần để em nói Khánh đi theo bảo vệ chị dâu!
Khang hiểu đàn em lo lắng cho mình:

Ừ, anh biết rồi!
Sáu giờ sáng, Trang sau khi đọc tin nhắn của Cảnh Khang thì thay đồ và vui vẻ đi ra cửa. Bác giúp việc nhìn theo mỉm cười:

Con gái, có người yêu rồi hay sao mà dạo này thấy vui vẻ thế nhỉ? Khi nào thì tính cho tụi bác ăn cưới đấy?
Cẩm Trang thoáng đỏ mặt:

Bác cứ trêu con chứ khi nào con chả vui vẻ hả bác?
Bà giúp việc nói:

Cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Ông bà ngày càng già đi, các bác cũng vậy, đâu chờ con được mãi.
Cẩm Trang ôm lấy bờ vai gầy của bác:

Dạ khi nào có tin tốt lành, chắc chắn con sẽ nói với bác.
Cô tạm biệt những người trong nhà và đi ra chỗ hẹn với Cảnh Khang. Hai người cùng đi tới quán bún quen thuộc. Yêu một người có cùng sở thích thật là thú vị. Có lúc suy nghĩ đang ở trong đầu mình mà người kia đã đọc được rồi. Cái cách Cảnh Khang chiều chuộng cô nhiều lúc khiến Cẩm Trang muốn mình bé lại, để mè nheo rồi vòi vĩnh anh. Ngay cả lúc ăn xong, Cảnh Khang cũng lau miệng cho cô chứ không để Trang làm việc đó:

Anh cứ chiều em như thế, em sẽ hư đấy!
Cảnh Khang bật cười:

Ừ, em chỉ hư với mỗi mình anh thôi là được, có sao đâu, anh cho phép! Giờ anh chở em tới trụ sở nha, trưa nay em có đi ăn với người yêu được không?
Cẩm Trang nhíu mày để kiểm tra lại trong đầu những việc cần làm sáng này rồi nói:

Em cũng chưa chắc, nếu có việc đột xuất thì chắc là không anh ạ.
Cảnh Khang ghé vào tai cô:

Việc tối qua, em nên nói với anh Phú qua quán bar của anh cho an toàn. Đó là nơi ồn ào, người ta sẽ không nghĩ tới việc bàn những chuyện quan trọng, chứ chính trụ sở giờ này không an toàn đâu.
Cẩm Trang gật đầu:

Em cũng nghĩ vậy. Nơi người ta không để ý chính là nơi an toàn nhất.

Rời quán ăn sáng, Cảnh Khang chở Trang tới trụ sở cảnh sát. Vừa vào phòng, cô đã thấy Hoàng Phú ngồi trầm ngâm. Trang biết, khi đội trưởng ngồi như thế nghĩa là anh đang suy nghĩ rất tập trung và những lúc như vậy thì dù trời lòng đất lở cũng chẳng lay chuyển được Hoàng Phú. Sáng nay, ai cũng đã nhận được thông báo về một cuộc họp giao ban với nhiều nội dung quan trọng. Dĩ nhiên mọi người cũng đều đã biết vụ việc tối qua liên quan đến Cẩm Trang. Việc cô đội phó này gặp nạn trong quá trình điều tra cũng không phải ít lần, nên lần này mọi người cũng không quá ngạc nhiên, vì Cẩm Trang là con gái, có lẽ bọn tội phạm nghĩ sẽ dễ mua chuộc và đe dọa. Nhưng hết lần này đến lượt khác thất bại, chúng sẽ càng canh chừng cô nhiều hơn.

Khi mọi người đang ngồi đầy đủ thành hai hàng dài hai bên bàn họp, Hoàng Phú lúc này mới rời khỏi trạng thái trầm tư, đưa ánh mắt từng trải nhìn một lượt rồi nói:

Mọi người đều đã nắm được diễn biến của vụ việc. Đây cũng không phải lần đầu đồng chí Trương Cẩm Trang cố tình bị hại trong quá trình điều tra công ty DH. Từ những vụ án trước, có thể đồng chí ấy bị đe dọa, mua chuộc không thành rồi thôi, đằng này lại bị đánh hụt đến mấy lần. Hung thủ nếu không tự s.á.t thì cũng như người mất trí. Thế nên, tôi nghĩ chúng ta đang đối mặt với một thế lực không nhỏ, có thể là cả một hệ thống tội phạm xuyên quốc gia chứ chẳng đùa đâu. Các đồng chí cứ tự do cho ý kiến!
Ai nấy đều rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Hòa – một đồng chí trong đội điều tra lên tiếng:

Thực ra, những gì đồng chí Hoàng Phú vừa nói chỉ là phỏng đoán thôi. Mọi chuyện vẫn chưa có gì rõ ràng cả.
Hoàng Phú ngả người ra ghế:

Tất nhiên rồi, nhưng nó là những căn cứ cho quá trình điều tra chứ sao? Cũng như các bác sĩ, trước khi kết luận bệnh tình, họ sẽ đưa ra những chẩn đoán dựa trên triệu chứng do bệnh nhân cung cấp để thăm khám, rồi mới xác định bệnh chứ!
Cẩm Trang nheo nheo mắt nhìn Hòa:

Những việc này thực ra rất bình thường trong ngành nghề của chúng ta mà, có gì đâu mà đồng chí có vẻ gay gắt như vậy?
Hòa lắc đầu:

Không phải sai phạm. Đồng chí là đội phó mà sai thì còn làm gương cho ai nữa? Nhưng tôi nghĩ đồng chí không nên tiếp tục, vì sau mấy lần bị hại, tôi lo cho sự an nguy của đồng chí thôi. Là phụ nữ, không nên ham hố quá. Cả phòng điều tra chỉ có hai đồng chí nữ. Cô Phương thì lo giấy tờ sổ sách, còn đồng chí Trang lại tập trung vào công việc điều tra. Tôi sợ lỡ đồng chí ấy có mệnh hệ gì thì…
Cẩm Trang bắt đầu thấy ngứa tai ngứa mắt liền nói:

Đồng chí ăn nói kiểu gì đấy? Việc tôi bị bọn tội phạm để ý, thậm chí đe dọa hãm hại không phải lần đầu tiên. Tại sao những lần trước đồng chí không bảo tôi dừng lại? Vì sự bình yên của nhân dân, lực lượng cảnh sát dù có phải hi sinh cũng đâu nề hà chứ?

Hoàng Phú thấy thái độ của Cẩm Trang thì gõ nhẹ tay xuống bàn và nói:

Cả hai bình tĩnh lại nào! Đồng chí Cẩm Trang nói không sai, việc một chiến sĩ cảnh sát bị đe dọa, thậm chí hãm hại trong quá trình điều tra không có gì là quá ghê gớm. Chúng ta đã quá quen với điều này. Đồng chí Trang đã điều tra vụ Công ty DH từ đầu, nắm được rất nhiều bằng chứng vi phạm của chúng, mọi chuyện không thể dừng lại như thế được!
Hòa nhìn Hoàng Phú:

Rất nhiều bằng chứng ư? Tại sao đồng chí không nói rõ trong các cuộc họp ban chuyên án?
Phú cười nhẹ:

Bởi vì còn một số điều nghi ngờ nên phải chờ chắc chắn đã tôi mới thông báo một lúc luôn. Đồng chí cũng đừng quá nôn nóng!
Hòa gật đầu:

À không, tôi cũng chỉ lo cho nhân dân, chỉ mong chuyên án kết thúc, mọi chuyện rõ ràng mới yên tâm!
Hoàng Phú nói:

Được rồi, tôi nói qua như vậy thôi, chúng ta cần có những bằng chứng x.á.c thực hơn. Đồng chí Trang cũng đang tìm cách lấy những bằng chứng và điều tra rất cẩn thận. Nếu không ai có ý kiến gì nữa thì các đồng chí tiếp tục công việc, riêng đồng chí Cẩm Trang ở lại, tôi có chuyện cần bàn!
Cẩm Trang gật đầu. Mọi người đứng dậy đi làm việc của mình, chỉ có đồng chí Phương đang ngồi trước màn hình máy tính làm sổ sách. Cẩm Trang để ý mọi người rảo bước nhanh nhẹn ra khỏi phòng, duy chỉ có Hòa đi rất chậm rãi, lại còn dừng ở tủ đựng tài liệu, đầu soi soi vào cửa kính của tủ như đang soi gương vậy. Chờ mọi người ra hết, Phú nói:

Đồng chí Phương, phiền cô ra chỗ trực ban lấy giúp tôi tập giấy tờ ban nãy tôi để quên với ạ!
Chị Phương khẽ “dạ sếp“ một tiếng rồi đi. Hoàng Phú nói:

Anh nghĩ là …
Anh mới nói đến đó, Cẩm Trang lên tiếng:

Sếp, anh xem giúp em cái điện thoại. Nó bị làm sao đó, em không vào được bất kỳ danh mục nào cả!
Phú bật cười đón lấy điện thoại của Trang:

Nó kêu thay máy chứ gì?
Anh nhìn vào điện thoại Trang. Trên màn hình là một tin nhắn đã được Cẩm Trang soạn sẵn:

Em nghi ngờ Hòa lắp camera mini trong phòng này. Em không chọn cách gửi tin, vì tiếng chuông báo tin nhắn có thể khiến Hòa nghi ngờ là chúng ta đang trao đổi qua tin nhắn. Thế nên em chọn cách viết tin. Lúc nãy, anh Cảnh Khang có hẹn chúng ta tới quán Bar để bàn việc. Nơi ồn ào nhất sẽ là nơi an toàn nhất!
Phú thao tác tắt màn hình, giả vờ lướt lướt vài cái lấy lệ rồi nói:

Được rồi đấy! Máy xịn mà cũng có lúc hỏng nhỉ? Em xem đã ổn chưa?
Trang nhoẻn cười:

Cứ vào tay sếp là ổn cả!
Vừa lúc đó, chị Phương quay trở lại với tập giấy tờ trên tay:

Thưa sếp, giấy tờ của anh đây ạ!
Hoàng Phú gật đầu:

Cảm ơn đồng chí nhé! Tôi dạo này già rồi nên lẩn thẩn.
Cẩm Trang cười vui vẻ:

Đúng rồi! Với lại anh ế lâu quá nên nó thế đấy!
Cả ba cũng cười ha hả rồi Cẩm Trang xin phép đi làm công việc của mình. Hoàng Phú cũng đi lại phòng hỏi cung, tiếp tục tra hỏi đối tượng tạt a.x.i.t vào Cẩm Trang tối qua. Dĩ nhiên là anh biết trước tám mươi phần trăm sẽ không có kết quả, và sau ba mươi phút sử dụng các công tác nghiệp vụ, vị đội trưởng hiểu một trăm phần trăm là cô gái kia chả nhớ gì sất. Anh càng khẳng định những gì Cảnh Khang nói là đúng.

Trong khi đó, Cẩm Trang rẽ vào phòng kỹ thuật của cảnh sát thành phố. Cô nói nhỏ với đồng chí An:

Nhờ anh kiểm tra camera phòng điều tra giúp em với. Em để quên chìa khóa mà không nhớ mình đã để ở đâu, hỏi thì ngại với mọi người, óc em dạo này chán thật đấy!

Đồng chí An nghe Cẩm Trang nói thì cười lớn:

Em biết không, cái bệnh đãng trí này cứ lấy chồng là hết ngay. Dạo này nghe thiên hạ đồn hoa hậu của Cảnh sát thành phố C có tình yêu đẹp à?
Cẩm Trang cau có:

Thiên hạ gì chứ! Chắc là sếp Phú chứ ai! Lát nữa em mới trị cái tội tung tin đồn thất thiệt!
Đồng chí An vỗ vai Cẩm Trang:

Thất hay không thất thì chưa biết! Anh sẽ chờ xem. Còn bây giờ anh sẽ kiểm tra camera giúp em nha! Em nghĩ là để quên lúc nào?
Cẩm Trang nói:

Dạ đầu giờ sáng nay luôn ạ. Em tới trụ sở rồi chả nhớ để cái chìa khóa cổng ở đâu nữa. Không có nó thì mệt lắm!.
Đồng chí An vừa gật đầu vừa thao tác trên máy tính và một lúc sau anh thấy hình ảnh Cẩm Trang đi vào, cả phòng cùng họp. Cô nói:

Anh tua qua đoạn họp đi ạ, chắc chắn em không quên ở ghế đâu!
An tua qua cuộc họp và khi mọi người đứng lên, ra khỏi phòng, An nhíu mày nói:

Ơ, anh Hòa làm cái gì thế này?

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan