Không thể quên anh chương 36 | Gặp họa

12/04/2024 Tác giả: An Yên 592

Thành phố E…

Từ ngày hôm nay, ban ngày Hòa và Trường bận rộn với những cuộc họp, theo dõi các đối tượng đáng ngờ, và vào buổi tối lại phối hợp với cảnh sát thành phố E để kiểm tra ở các nhà hàng, khách sạn, quán bar. Đến tối nay, khi họ trở về nhà nghỉ của cảnh sát, Hòa bày tỏ:

Thành phố này không lớn lắm nhưng lại rất xô bồ, ngay cả những đứa trẻ vị thành niên cũng tham gia vào các hoạt động không lành mạnh như hút c.ỏ và thuốc lá điện tử. Có lẽ chiến dịch này sẽ kéo dài, và thật khó chịu khi thấy thế hệ trẻ tham gia những điều vớ vẩn như vậy. Quả thực là bực mình!
Trường nói:

Em cảm thấy may mắn vì được cử đi, em có thêm nhiều kinh nghiệm từ anh ạ!
Hòa nói một cách mệt mỏi:

Đó là vì em là người mới nên còn cảm thấy lạ, còn bọn anh thì đã quen với những vụ án phức tạp hơn nhiều. Nhưng điều làm em bực mình nhất là việc những đứa trẻ bắt đầu hút thuốc lá. Nếu là con của em, chắc đã bị mắng nhiều lần rồi. Loại hạng này thì làm sao mà học hành được!
Trường suy tư:

Nói vậy, càng nghĩ đến, em càng bực về những tổ chức buôn bán hàng c.ấ.m. Nếu họ không làm thì trẻ em cũng không bị dụ dỗ. Bây giờ buôn bán thuốc c.ấ.m đã trở thành một hệ thống lớn, từ cao cấp đến cơ sở, thậm chí cả trong các quán tạp hóa nhỏ gần trường học. Làm sao mà học sinh không bị ảnh hưởng, công tác điều tra lại càng trở nên phức tạp hơn. Cả một thế hệ trẻ đều bị ảnh hưởng. Nếu có một phép màu, em sẽ làm cho bọn buôn bán thuốc c.ấ.m và những kẻ tham quan cùng đưa họ xuống đ.ị.a n.g.ụ.c!
Nghe Trường nói, Hòa bất ngờ mỉm cười và bày tỏ:

Nếu có phép màu, thì anh em mình đã không phải làm việc ở đây đến giờ này!
Trường gật đầu:

Đúng là thành phố này phức tạp thật, cảnh sát cũng không kịp nữa. Mai tối lại họp đúng không anh?
Hòa mở điện thoại và đọc tin nhắn trước khi nói:

Ừ, mai tối bảy giờ họp, và xuất quân cũng sẽ vào hơn mười giờ như mọi đêm. À, chú nên nghỉ ngơi một chút đi, anh ra ngoài đi dạo chơi một tí!
Quốc Trường nhìn vào đồng hồ và thấy đã hơn mười một giờ tối. Hôm nay anh về sớm hơn, so với những đêm trước khi mấy lần còn phải làm đến hai giờ sáng mới về. Anh nói:

Ơ, muộn rồi mà anh còn đi đâu đây?
Hòa cười:

Thực ra, hôm nay về muộn nên chưa kịp gọi về cho vợ. Anh ra ngoài gọi điện cho bà xã đi, để cô ấy yên tâm. Nếu không, chị ấy lại lo lắng và không ngủ được. Gọi từ phòng này thì không tiện lắm!
Trường gật đầu và cười:

Dạ, vậy anh ra gọi cho chị rồi vào nghỉ ngơi, không lỡ có việc đột xuất nào đấy!
Hòa đồng ý và nói “OK” rồi bước ra ngoài. Trường ngồi lên giường một lát, chờ Hòa đóng cửa vài phút rồi mới đi ra. Anh thấy Hòa đang nói chuyện điện thoại ở sân nhỏ, lưng quay về phía Trường nên không biết Trường đã đi ra. Thông thường khi gọi cho vợ, Hòa thường gọi video. Nhưng hôm nay sao lại không nhỉ? Trường đi về phía sân và đứng gần Hòa. Dưới ánh đèn, anh đứng bên dưới gốc cây và lắng nghe. Dù tiếng Hòa không lớn nhưng Trường vẫn nghe rõ:

Hai tuần nữa giao hàng à? Tôi nghĩ có lẽ cần một tháng nữa mới xong công việc, tình hình ở đây đang rất lộn xộn.
Không rõ bên kia nói gì, nhưng Hòa nhăn mặt:

Tôi cũng không muốn điều đó. Bây giờ để tôi gọi cho Hải và yêu cầu nó đặt camera trong phòng điều tra để xem họ có ý định gì. Tôi cảm thấy bó tay và bực mình!
Sau khi nói chuyện với ai đó ở phía bên kia, Hòa tắt điện thoại. Anh ta tỏ ra khó chịu và bấm gọi:

Hải à, tình hình thế nào rồi? Hai tuần nữa có giao dịch ở điểm vàng, chú có thể tranh thủ vào tối nay không?

Trường nghe được cuộc gọi và hiểu được nội dung. Hòa muốn đặt camera vào tối nay trong phòng điều tra. Trường liền nhắn tin cho Hoàng Phú:

Hai tuần nữa giao dịch ở điểm vàng. Tối nay, Hải có thể đột nhập để lắp camera!
Tin nhắn gửi đi và ngay lập tức bị xóa. Trường định bước về phòng an toàn thì nghe thấy một giọng nói phía sau:

Chú đang làm gì đấy?
Quốc Trường tươi cười:

Chả có gì cả. Tối nay, tôi lỡ uống cà phê, tưởng sẽ phải đi tuần từ tối tới sáng như những lần trước, nhưng hóa ra lại về sớm. Vậy nên giờ tôi lại không ngủ được. Chả là tôi lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, sau đó lại đọc tin nhắn không có gì đặc biệt nên mới ra đây thôi. Ơ, anh đã gọi cho chị xong chưa?
Hòa nhăn mày với vẻ nghi ngờ:

Chú đứng ở đây từ lúc nào vậy?
Trường cười to:

Ôi trời ơi, tôi vừa mới đến đây thôi mà! Khi thấy anh đang cầm điện thoại, tôi tưởng anh đang gọi điện nên tôi nghĩ ra ngoài chút. Tôi chẳng biết gì cả. Tôi chưa có vợ nên ít khi nghe những cặp đôi trò chuyện!
Hòa thở phào và cười:

Đúng là lúc mới yêu thì tuyệt vời, nhưng khi có vợ con rồi thì không còn lãng mạn như thế nữa đâu! Cuộc gọi về chỉ nói về công việc và con cái có ngoan không thôi. Họ là nền tảng ổn định, còn chúng ta là tiền đồng minh mà!
Trường cười nhẹ và nói:

Vậy chúng ta đi dạo nữa không? Hay là về phòng ngủ?
Hòa nhìn lên bầu trời:

Thôi, về ngủ thôi! Thực ra, tôi vẫn quen với việc ngủ ở nhà hoặc ở trụ sở vì đã làm nhiều chuyên án, nhưng ở đây cảm giác khác lạ. Nhưng tôi vẫn cố gắng ngủ. Ngày mai lại tiếp tục, chúng ta về phòng thôi!
Anh ta đưa vai Trường và cả hai bước về phòng. Khi vào phòng, Hòa nói:

Một tháng đi công tác khiến người ta phải nghỉ chú ạ!
Hòa nói xong nhìn Trường với vẻ tò mò. Nhưng cậu ta không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào ngoại trừ sự ngạc nhiên chân thành:

Anh vẫn còn thời gian làm thêm à?
Hòa gật đầu:

Ừ, tôi mới gọi cho Hải. Cậu ấy làm ở phòng kỹ thuật hình sự, chú có biết không?
Trường gật đầu:

Dạ, tôi biết. Mặc dù mới vào chưa lâu nhưng tôi vẫn biết mọi người ở đây. Anh và Hải có việc gì làm thêm bên ngoài không? Mọi thứ ổn chứ?
Hòa đáp:

Có, cậu Hải làm thêm. Vì ngoài công việc chính, còn có lúc rảnh rỗi. Và tôi cũng muốn có việc làm bán thời gian. Mặc dù có thời gian rảnh nhưng tôi vẫn muốn làm thêm. Kể cả khi bận chuyên án như này, đôi khi vẫn thấy cô đơn. Ý của tôi là công việc gì đó có thể làm khi rảnh rỗi, ngoài công việc chính của mình. Nhiều lúc tôi cảm thấy, có lẽ do cha mẹ tôi kinh doanh nên tôi có niềm đam mê kinh doanh. Tôi muốn làm điều gì đó vừa phù hợp với công việc của mình, vừa giúp tôi kiếm thêm thu nhập!
Hòa chăm chú nghe Trường nói và sau đó bật cười:

Làm cảnh sát thì không nên suy nghĩ về kinh tế!
Trường lắc đầu:

Không, ý của tôi là quản lý một số cơ sở, chỉ cần thỉnh thoảng mới cần phải có mặt. Hoặc làm kinh doanh online, bán hàng khi rảnh, thuê người giao hàng, quảng cáo vài thứ.
Hòa cười to:

Chú thích làm kinh doanh thế thì học Kinh tế hay Quản trị kinh doanh rồi về tiếp quản công việc của cha mẹ thì có vẻ hợp lý hơn là làm cảnh sát chứ không phải sao?
Trường lắc đầu:

Không, ý tôi là quản lý một số cơ sở, chỉ cần thỉnh thoảng mới cần phải có mặt. Hoặc làm kinh doanh online, bán hàng khi rảnh, thuê người giao hàng, quảng cáo vài thứ.

Trường nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:

Thực ra, lúc nãy nghe anh bảo làm thêm nên em nói thế thôi, nhưng mục đích của em vẫn là nghề cảnh sát. Bố em đam mê kinh doanh trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Nhưng ông nội của em lại là một chuyên gia về công nghệ thông tin, một người siêu phàm. Ông em từng là mồ côi, được một người bạn đưa về và được nhận làm con nuôi. Người anh của ông sau này là cảnh sát lừng danh Đinh Vũ Phong. Vì vậy, ông nội em mong muốn con em sẽ theo ngành cảnh sát, như ông Vũ Phong, như một lời tạ ơn.
Ngừng một lát, Trường tiếc nuối:

Tiếc là bố em lại đam mê kinh doanh mảng công nghệ thông tin. Từ nhỏ em đã thần tượng ông Vũ Phong và quyết tâm theo ngành cảnh sát. Ông cha ta nói đúng “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, đến hai đứa con của ông Phong cũng chẳng ai theo ngành cảnh sát. Được làm cấp dưới của sếp Phú là một vinh dự của em rồi. Dù không có mối quan hệ huyết thống với ông Vũ Phong, nhưng được mang họ Đinh của ông, được coi là cháu của ông Phong cũng là một vinh dự lớn. Chỉ tiếc là ông nội em không sống ở thành phố C, từ nhỏ em lớn lên ở thành phố A nên ít gặp anh Thiên Vương. Chúng em mới gần nhau từ khi em về đội điều tra. Nhìn chung, đại gia đình ông Phong là thần tượng của em. Dù em biết để được như ông thì em phải nỗ lực rất nhiều nhưng em sẽ cố gắng. Dòng máu kinh doanh đôi lúc như chảy qua em nhưng em vẫn thích làm cảnh sát.
Hòa chắc chắn rằng thằng Trường ấy ban nãy không nghe được gì cả. Nhưng để chắc chắn, Hòa nhẹ nhàng nói:

Ừ, anh cũng chỉ quan tâm đến công việc của mình. Nhưng Hải thì rủ em làm thêm để kiếm tiền sữa cho con. Công việc cũng không tệ, Hải quen làm trong lĩnh vực lắp đặt camera, em cũng quen biết nhiều người nên nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho Hải. Buổi tối, Hải thường đi làm thêm, tiền thì chia đều. Nhưng dạo này nhu cầu lắp camera cao mà anh lại bận đi công tác nên bỏ lỡ nhiều. Công việc chủ yếu làm trên điện thoại, nhưng ở đây, điện thoại nhiều lúc không dám nghe.
Trường quay mặt vào trong, cố che đi một nụ cười mỉa mai. Anh ta thực sự là diễn viên tài năng. Vì sợ Trường nghe thấy cuộc điện thoại trước đó, Hòa đã che giấu bằng cách làm việc tay trái. Cùng diễn xuất xuất sắc, nhưng Quốc Trường này không ngu ngơ như mấy ngày đầu mới về đâu nhé. Anh ta nói:

Giờ mình ngủ nhé?

Hòa gật đầu:

Dạ, ngủ ngon!
Nằm xuống gối nhưng trong lòng Hòa vẫn đầy suy tính. Nếu Trường ham muốn như vậy, có lẽ có thể tận dụng. Hai người trong cùng phòng điều tra có lẽ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi kết hợp, phải không? Kẻ ham muốn kinh doanh thì không bao giờ từ chối tiền. Nghĩ về điều đó, Hòa nhếch miệng mỉm sau đó chìm vào giấc ngủ.

Chiều hôm sau…

Khi tan tầm, Cẩm Trang đang chuẩn bị lấy xe để đi tới hiệu sách một lát trước khi quay lại họp tổ chuyên án. Đây là thói quen của cô mỗi khi cảm thấy bế tắc hoặc căng thẳng. Nhưng hôm nay, cô bất ngờ bởi một phụ nữ giản dị đang đứng trước cổng trụ sở, nhìn về phía bên trong. Một nhân viên bảo vệ tiếp cận và hỏi:

Xin lỗi, cô tìm ai vậy ạ?
Người phụ nữ nhìn Trang và nói:

Xin phép gặp cô cảnh sát Cẩm Trang!
Nhân viên bảo vệ gọi Cẩm Trang và cô đến gần:

Có người muốn gặp bạn ạ!
Cẩm Trang tiến lại gần và hỏi:

Cô tìm cháu có việc gì vậy ạ?
Người phụ nữ run run nói:

Cô Trang ơi, làm ơn hãy trả chồng cho tôi…
Cẩm Trang nhăn mày, chồng? Điều này có nghĩa là gì? Cô trả lời:

Thưa cô, cháu chưa hiểu rõ ý của cô. Ý của cô là chồng của cô bị giam giữ và cô muốn gặp anh ấy phải không ạ?
Người phụ nữ nhìn Trang và nói:

Mày không hiểu hay cố ý không hiểu. Con đ.ĩ, mày xinh đẹp, có học thức, có việc làm, vậy tại sao mày lại c.ướ.p chồng tao, c.ướ.p cha của các con tao? Hôm nay tao quyết tâm đến đây nói trước trụ sở cảnh sát, trước mặt bao nhiêu người để xem mày có hống hách nữa không?

1.5/5 - (2 bình chọn)

Bài viết liên quan