Không thể quên anh chương 37 | Bày mưu tính kế

12/04/2024 Tác giả: An Yên 291

Sau một lúc ngỡ ngàng, Cẩm Trang nhìn kỹ vào người phụ nữ và nhận ra rằng những đường nét trên khuôn mặt chỉ là hóa trang cẩn thận để làm già đi, làm cho bản thân trông già hơn. Vậy là định qua mặt cô à? Cô này dù là cảnh sát nhưng cũng là một chuyên gia trang điểm giỏi trong làng mỹ phẩm, đã thử nghiệm trên vô số vai diễn, từ bà lão bán nước bên lề đường đến gái nhảy trong vũ trường. Những trò này đâu có làm khó được cô chứ! Trương Cẩm Trang trưng ra một biểu cảm ngạc nhiên:

Ôi, cô nhầm người rồi đấy nhé! Cô đến tuổi như vậy, chắc chồng của cô cũng không ít tuổi đâu, phải không?
Người phụ nữ trả lời:

Ồ, tuổi trẻ của các cô cặp kè với cả người đàn ông tuổi bố mình ấy chứ, không có gì là không thể đâu!
Cẩm Trang cười:

Nếu chồng của cô lớn tuổi mà vẫn thu hút các cô gái trẻ thì có lẽ chỉ có thể là vì ông ta giàu, rất giàu. Nhưng từ cách cô ăn mặc thì có vẻ nhà cô không giàu. Hoặc có thể chồng của cô không cho phụ nữ diện đồ đắt tiền, nhưng khuôn mặt của cô lại phản ánh một cuộc sống vất vả. Ngoài ra, nếu chồng của cô là loại người trẻ trung thuộc giới tài phiệt thì cũng không phải là gu của cháu. Vậy nên, cháu nói cô nhầm người đấy!
Người phụ nữ rút ra một tấm ảnh từ túi và trình lên. Trong bức ảnh, Cẩm Trang ôm một người đàn ông lớn tuổi không quen biết. Tay cô nắm ở eo người đàn ông, tay người đàn ông nắm ở eo cô, hai người nhìn nhau. Dường như có rất nhiều bà vợ sẽ ghen tị với cô. Nhưng một cảnh sát kỳ cựu như cô, đã được đào tạo bởi Sonic về cách chụp ảnh và chỉnh sửa ảnh để có thể check-in khi đi du lịch, thì những bức ảnh như thế này không làm gì được cô. Cẩm Trang vẫn giữ vẻ bình thản trong khi bác bảo vệ lay lay tay cô:

Đội trưởng… đúng không, đó là cô ấy… đó là chị sao?
Cẩm Trang gật đầu, lấy ảnh:

Đúng vậy! Đây là tôi. Nhưng người kia thì tôi không biết!
Người phụ nữ bỗng cào mặt và nằm lăn ra:

Ồ trời ơi, cảnh sát, đội trưởng đội điều tra cướp chồng người ta và giờ còn bào giời, còn đánh người dân nữa. Ơi làng ơi! Mọi người đến đây xem cảnh sát ức hiếp dân lành này!
Lúc này là giờ tan tầm, trụ sở cảnh sát nằm ngay trên con đường lớn, giao thông rất tấp nập, mọi người tụ tập như kiến. Cẩm Trang biết rằng đang có kẻ giả vờ, và càng đông người lại càng làm gia. Vì thế, Trang nhìn chằm chằm:

Bà có tin tôi giết bà vì tội vu khống không?
Lúc đó, một giọng nói vang lên:

Chị, có chuyện gì vậy ạ?
Thấy Huy Khánh chạy tới, Cẩm Trang chỉ vào người phụ nữ đang đóng vai Chí Phèo thời hiện đại:

Người này đưa tấm hình này và nói chị giết chồng bà ấy rồi nằm đó để ăn vạ.
Huy Khánh nhìn người phụ nữ rồi thở dài:

Đứng lên đi! Không ai tin bà đâu, chị gái tôi là một cảnh sát có danh tiếng, gia đình rất danh giá, giàu có, công việc bận rộn, không có thời gian đi săn chồng. Bà nên đi khám bệnh tâm thần, sớm chữa trị để mau khỏi, để nhẹ thân đấy!

Người phụ nữ dừng lại, nhìn lên Hòa:

Chị gái à? Tôi đã điều tra rồi nhé, cô ta chỉ có anh trai, không có em trai. Các ông vào cùng nhau để đánh lừa tôi à? Ôi trời ơi, xem cảnh sát đánh dân này. Đã làm tiểu tam này, con này to miệng này. Ồi trời ơi…
Cẩm Trang nhếch môi cười;

Bà nằm đó mà diễn nhé. Tấm ảnh này tôi sẽ giữ làm bằng chứng trước tòa. Tôi sẽ kiện bà về tội vu khống, sử dụng ảnh để bôi nhọ danh dự cảnh sát. Bà tra trên Google xem mức án như thế nào nhé. Còn giờ, tôi có việc phải đi, không rảnh ở đây cãi nhau với bà đâu.
Bà kia vẫn không ngừng cào cấu cả tay chân đến đầy vết máu:

Được, tôi sẽ chờ quyết định của tòa án để xem cảnh sát đánh dân, cũng không thèm cúi xuống xem thương tích thế nào!
Cẩm Trang chỉ vào chiếc camera ở ngay cổng trụ sở:

Đánh hay không, có mắt thần này chỉ cho mọi người xem, còn tôi không hạ mình kiểm tra vết thương đâu!
Cô chuẩn bị bước đi thì Hoàng Phú lên tiếng:

Trang, có chuyện gì vậy em?
Mọi người vẫn tụ tập lại, đông hơn. Phú nói:

Mọi người không nên tụ tập như thế này, tạo điều kiện cho kẻ xấu hoạt động, lại gây mất trật tự đường phố.
Người xem bắt đầu rời đi, một số người chỉ trỏ và kể cho người khác nghe về sự việc. Hoàng Phú nhìn xuống người phụ nữ:

Bà kêu gì vậy?
Bà ta ngồi dậy, tay giữ chiếc nón trên đầu và khóc:

Cô ta… cô ta… cưỡp chồng tôi… rồi đánh tôi. Loại gái chưa chồng mà cặp kè với đàn ông đã có vợ.
Hoàng Phủ nhướn mày:

Ồ, bà có nhầm không? Cô ấy là vợ tôi mà, sao lại chưa chồng?
Thấy người phụ nữ hơi bất ngờ, ánh mắt thẫn thờ sững lại, Hoàng Phủ nói:

Bà muốn vợ tôi xem thương tích đúng không?
Người phụ nữ gật đầu nhẹ, vẫn sụt sịt rút chiếc khăn chấm nước mắt. Nhanh như cắt, Phú lật chiếc nón lên. Một con chip điện tử gắn trên nón vướng vào tóc. Cũng lúc đó, Cẩm Trang rút ngay chiếc còng số tám, nhanh tay túm lấy tay bà ta và nhét chiếc khăn chấm nước mắt vào miệng bà. Mọi hành động nhanh chóng đến mức những người đứng xung quanh chưa kịp nhìn thấy. Hoàng Phú gỡ con chip ra khỏi tóc, còn Trang còng chặt tay bà ta và nói dứt khoát:

Bà đã bị bắt về tội vu khống, phỉ bày danh dự cảnh sát và làm mất trật tự trị an công cộng!
Người dân bất ngờ khi thấy con chip gắn vào nón của người phụ nữ. Hoàng Phú giơ cao chiếc nón và nói:

Đây là một loại tội phạm nguy hiểm được điều khiển bởi chip điện tử. Bà ta không kiểm soát hành động, chỉ làm theo mệnh lệnh. Chắc chắn trong túi bà ta có hung khí. Khi bà ấy yêu cầu cảnh sát Cẩm Trang xem thương tích, bà ta sẽ tấn công cô Trang, đó là cách chúng thực hiện kế hoạch. Nhưng lần này chúng không thành công. Chúng tôi đã phát hiện và đánh tan kế hoạch của chúng. Nhân tiện, chúng tôi cũng muốn cảnh báo người dân về loại tội phạm mới này. Khi con chip bị tháo ra, người này sẽ không nhớ gì. Nếu không kịp thời tháo chíp, hậu quả có thể rất nguy hiểm!
Để chứng minh điều này, Hoàng Phú ngồi xuống trước mặt người phụ nữ:

Chị có nhớ gì vừa xảy ra không?
Trong khi đó, Cẩm Trang đưa tay vào túi của người phụ nữ và rút ra hai con dao bấm, khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên và chính bà ấy. Bà ngơ ngác nhìn Phú rồi quay đầu xem xung quanh:

Tôi… tôi đang ở đâu vậy? Tại sao tôi lại bị bắt?

Hoàng Phú nói:

Chúng tôi sẽ mở camera để cô hiểu quá trình phạm tội của mình!
Người dân lại chỉ trỏ. Khánh hô lớn:

Thôi, muộn rồi, mọi người giải tán đi, cô cảnh sát không sao rồi!
Người dân vỗ tay rầm rộ như là một lời tán dương cho sự linh hoạt của Cẩm Trang rồi cũng tan đi.

Cẩm Trang quyết định không tới hiệu sách nữa mà quay trở vào phòng điều tra rồi sẽ cùng mọi người xuống căng tin ăn tối trước khi họp. Huy Khánh hỏi cô:

Chị dâu, chị ổn không ạ? Em xin lỗi vì chạy lại hơi muộn!
Cẩm Trang lắc đầu:

Chị không sao đâu, chị biết bọn này sẽ giở trò mà. Chúng tính làm loạn để chị mất mặt, thậm chí bị kỷ luật, đình chỉ theo vụ này…
Hoàng Phú nhớ lại lời Cảnh Khang kể trưa nay nên nói:

Thôi, chúng ta đi vào!
Nhưng cũng đúng lúc ấy, Phú như nhớ ra điều gì liền cau mày hỏi Trang:

Lúc nãy có ai ở phòng điều tra không nhỉ?
Trang lắc đầu:

Chắc là không, anh và em là những người rời phòng cuối cùng!
Vị đội trưởng chợt “à” lên một tiếng rồi nói nhanh với Trang:

Chúng ta bị trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, khả năng nãy giờ Hải đã lắp camera trong phòng. Tối qua, khi nhận được tin nhắn của Trường, anh đã lên đây ngồi cả đêm nên nó không dám, nhưng nãy giờ thì…
Anh bỏ lửng câu nói. Cẩm Trang cũng hiểu ý nên nói:

Giờ mình không thể kiểm tra được, anh thử bảo anh An kiểm tra camera của phòng điều tra sẽ rõ ngay.
Hoàng Phú gật đầu rồi bấm gọi An:

Chú về chưa?
An nói:

Dạ, hôm nay em có việc gia đình nên về sớm một chút ạ!
Phú nói nhanh:

Cậu kiểm tra giúp anh camera phòng điều tra trong ba mươi phút vừa rồi!
Sau tiếng “OK” của An, Hoàng Phú nói với Trang:

Chúng ta đứng ở đây chờ! Lỡ có việc gì còn xử lý kịp.
Cả hai đứng ở sân trụ sở. Chỉ khoảng mấy phút sau, An đã gọi lại cho anh:

Camera phòng điều tra bị nhiễu mấy phút. Lạ thật, khi em đi mọi chuyện vẫn bình thường mà.
Phú gật đầu:

Không sao đâu, Anh chỉ muốn kiểm tra thông tin thôi. Vậy là mọi chuyện đúng như phán đoán của anh.
Hải đã làm nhiễu camera. Lợi dụng lúc mọi người tập trung vào người phụ nữ trước cổng, Hải đã lắp một chiếc camera nhỏ vào phòng điều tra ngay sau khi gây nhiễu sóng hệ thống trong một thời gian rất ngắn. Chỉ có điều, lần này thì Hoàng Phú chẳng thể biết mắt thần đặt ở đâu. Tuy nhiên, một sự việc như vậy chẳng thể qua mắt được những người phát trực tiếp cả các tay săn tin. Không chỉ trên truyền hình mà trên các trang mạng xã hội, cả trên các phương tiện thông tin của làng xóm cũng lan truyền những lời cảnh giác về loại tội phạm mới này.

Trong căn phòng thép, cô gái mang mặt nạ theo dõi sự việc qua màn hình nhỏ được truyền về từ thiết bị là chiếc camera nhỏ xíu trên áo người phụ nữ vừa đến làm loạn ở trụ sở cảnh sát. Khi thấy cô ta bị bắt, vị thủ lĩnh nở một nụ cười nửa miệng:

-.Trương Cẩm Trang à, cô vẫn còn xanh lắm. Cô tưởng tôi rảnh cho người đến phá cô bằng mấy chuyện vặt vắn đó hay sao? Nhưng cũng công nhận cô bản lĩnh thật, đáp trả lại người của tôi rất rõ ràng. Giờ thì cô cứ chờ đi, màn kịch chỉ mới bắt đầu thôi … đừng nghĩ là tôi sợ hiệu ứng truyền thông, tôi chẳng quan tâm mấy lời cảnh báo đó đâu.

Người chỉ huy tiếp tục theo dõi tình hình của người phụ nữ ban nãy khi bị hỏi cung. Rõ ràng, chẳng ai khai thác được gì vì cô ta chẳng nhớ gì nữa cả. Cảnh sát cũng chưa phát hiện ra chiếc camera được gắn trên cúc áo người phụ nữ. Tuy nhiên, dẫu sao kẻ đó cũng chẳng còn đem lại lợi lộc gì cho vị chỉ huy khi chiếc chip đã được gỡ khỏi đầu. Vậy nên, cũng chẳng cần theo dõi nhiều nữa. Cô gái lại tiếp tục bật một màn hình khác để xem. Hình ảnh cô ta thấy là trong phòng điều tra vang lên tiếng của Hoàng Phú:

Họp ban chuyên án nào!

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan