Không thể quên anh chương 38 | Cách bảo vệ của Hoàng Phú
Người chỉ huy nhếch môi cười một cách kín đáo rồi lẩm bẩm:
Tụi mày nghĩ đưa gã Hòa ấy đi thì tao hết cách hay sao? Tao chưa bao giờ biết lùi bước hay dừng lại. Cuộc đời tao chỉ có tiến lên và Chiến Thắng thôi. Với tao, những con tốt được đưa ra, chúng có chết hay thất bại cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi không có thành công nào mà chẳng đổ máu cả.
Đôi mắt sắc sảo vẫn theo dõi cuộc họp tại phòng điều tra của trụ sở cảnh sát thành phố C. Tiếng Hoàng Phú vang lên:
Quả thật, đây là một vụ án cực kỳ nghiêm trọng và chúng ta đang thực sự bế tắc. Về hình thức, mọi mặt của công ty DH đều ổn, những nghi ngờ phán đoán của chúng ta chưa có căn cứ rõ ràng. Tuy nhiên, trong quá trình điều tra, có quá nhiều điều xảy ra với đồng chí Cẩm Trang, khiến chúng ta ngộ nhận đó là những đòn của đối phương muốn ngăn cản đồng chí Trang thực thi nhiệm vụ của mình. Thực sự tôi cũng rất khó xử…
Cẩm Trang quả quyết:
Dạ không sao ạ. Đó là chuyện bình thường mà sếp, chỉ là vụ này tôi bị để ý hơi nhiều, bị hãm hại
nhiều lần hơn thôi. Tôi xin lỗi vì khiến mọi người lưu tâm, nhưng tôi vẫn rất ổn ạ!
Phú lắc đầu:
Đồng chí thấy ổn nhưng tôi và một số người khác thì không. Như sự việc lúc nãy đấy thôi, nó gây ồn ào, mất trật tự, ảnh hưởng đến cả giao thông lẫn bộ mặt của cảnh sát nói chung. Cũng may đồng chí tinh ý và có sự giúp sức của mọi người, nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hãy tưởng tượng có kẻ đến làm ầm ĩ ở trụ sở cảnh sát để đánh ghen và đội phó đội điều tra bị gọi là tiểu tam?
Cẩm Trang phân trần:
Sếp à, tôi bị oan rõ ràng, mọi người đều thấy mà!
Hoàng Phú giọng nghiêm khắc:
Nếu bị hãm hại bằng hung khí thì có thể nói đồng chí đã hy sinh cho nhân dân, còn ở đây, sự việc ban nãy dù có oan ức nhưng lại gây ồn ào không đáng có. Đồng chí cần kiểm điểm bản thân mình!
Mọi người trong tổ chuyên án rất hiểu tính Hoàng Phú – một khi sếp Phú đã lên tiếng thì anh sẽ đủ lập luận để bảo vệ ý kiến của mình. Những kết luận của anh đều có cơ sở và có thể lúc nói ra khiến nhiều người không hiểu hoặc hiểu nhầm, nhưng sau đó thì ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Vì thế, nghe âm thanh dõng dạc từ anh, mọi người đều im lặng. Đến một người hoạt ngôn như Cẩm Trang cũng không nói lại thì đâu ai dám nói gì nữa. Một lúc sau, đồng chí Hiếu lên tiếng:
Thưa sếp, vậy kế hoạch bây giờ của chúng ta cụ thể như thế nào ạ?
Phú gật đầu:
Tôi vào vấn đề chính luôn đây! Chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng hình thức kiểm tra bất ngờ đối với công ty DH dù khả năng phát hiện điều bất thường là rất thấp. Mặt khác, chúng ta sẽ cài cắm người vào công ty DH để tìm hiểu thông tin và đánh úp chúng. Tất cả rõ chưa?
Một tiếng “ rõ “ vang lên rành rọt. Phú tiếp tục nói:
Còn một vấn đề nữa, tôi quyết định đồng chí Cẩm Trang sẽ dừng việc điều tra vụ này tại đây! Trước đây đồng chí Hòa có nói và tôi đã không chấp nhận vì lúc đó chỉ là những vụ hãm hại mang tính chất cá nhân. Tuy nhiên lần này, sự ồn ào ảnh hưởng đến cả tập thể, đến bộ mặt cảnh sát nói chung nên tôi nghĩ đồng chí Trang nên tạm nghỉ một thời gian, cùng đồng chí Phương phụ trách công việc sổ sách giấy tờ. Những ồn ào như vừa rồi có thể ngăn cản quá trình điều tra của chúng ta.
Cẩm Trang đứng bật dậy:
Sếp Phú, anh có biết mình vừa nói gì không đấy?
Phú gật đầu:
Dĩ nhiên là tôi biết!
Trang cau mày nói:
Anh biết mà vẫn nói được à? Tôi theo vụ này từ đầu, đã luôn nỗ lực và không sai phạm gì cả. Việc tôi bị hãm hại là ngoài ý muốn. Tại sao đồng chí lại có thể bắt tôi dừng được?
Hoàng Phú vẫn điềm tĩnh:
Chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, đồng chí phải tuân thủ lệnh của cấp trên!
Cẩm Trang lắc đầu:
Tôi không phục!
Phú dõng dạc:
Không phục cũng phải phục! Giải tán!
Mọi người không nói gì nữa, tản đi làm công việc của mình. Đồng chí Hiếu bước lại vỗ vai Cẩm Trang:
Thôi! Anh Phú đang nóng vì chuyện ban nãy cũng ồn ào thật, chờ anh ấy nguôi dần rồi em nói chuyện lại xem sao!
Cẩm Trang gật đầu:
Dạ em cảm ơn anh ạ!
Trang nói xong thì thu dọn mấy giấy tờ trên bàn rồi ra ngoài.
Ngồi trước màn hình lớn, cô gái đeo mặt nạ mỉm cười nhẹ nhàng. Cô ta với lấy chiếc điện thoại và bấm gọi:
Theo dõi Trương Cẩm Trang 24/24 cho tôi, không được có sơ suất!
Vừa ra lệnh xong, điện thoại cô ta cũng reo lên – là Hòa. Cô ta đưa máy lên nghe:
Chào đồng chí cảnh sát! Đồng chí có tin gì cho tôi không?
Hòa nói:
Chắc cô cũng biết tin này rồi đúng không? Cái gai của cô đã được nhổ rồi đấy! Khi Hoàng Phú và Cẩm Trang không phối hợp với nhau thì cô tha hồ mà vùng vẫy nhé. Quả là đàn em của cô rất được việc, làm náo loạn cả trụ sở cảnh sát, dù đánh ghen không thành công nhưng lại đạt được mục đích ngoài dự kiến, đuổi được Trương Cẩm Trang ra khỏi Ban chuyên án.
Cô gái vẫn im lặng một thoáng rồi mới nói:
Tôi cần bằng chứng xác thực là cô ta hoàn toàn không tham gia vào chuyên án. Lỡ chúng đóng kịch với nhau thì sao?
Hòa ôn tồn nói:
Vậy là cô không hiểu tính sếp Phú rồi. Một khi anh ta đã đưa ra quyết định thì không thay đổi được. Hoàng Phú không có tính cả giận mất khôn đâu, nói cái gì tức là nghĩ kỹ rồi mới nói đấy. Lần này thì không ai bênh nổi con nhỏ đó nữa. Thực ra tôi cũng chẳng ưa gì nó, cái mặt kênh kiệu thấy ghét. Nhưng là cấp dưới của nó, mình cũng phải chịu nhún nhường thôi.
Cô gái đeo mặt nạ cười lớn rồi bảo:
Nhún nhường hay là mê nó?
Hòa lắc đầu:
Dĩ nhiên là không mê rồi. Loại phụ nữ ấy dễ làm mình tổn thọ lắm.
Cùng lúc đó, Hòa nghe tiếng nói vang lên sau lưng mình:
Anh gọi điện thoại cho bà xã à? Sao không gọi video như trước ?
Hòa vội tắt máy rồi quay lại nói với Trường:
Anh có chút việc thôi, chú xong rồi hả? Đi ăn thôi!
Trong khi đó, Cẩm Trang rời khỏi trụ sở cảnh sát và về nhà. Bà Trúc Linh cùng ông Bá Trọng dĩ nhiên đã biết vụ việc chiều nay. Thế nên, thấy Cẩm Trang trở về sớm, họ cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hai người cũng không nhắc gì đến vụ việc ồn ào đó mà chỉ giục cô tắm rửa và ăn cơm. Bà Linh cười:
Bắp à, hôm nay bà vú nấu nhiều món ngon con thích đấy. Ăn nhiều vào!
Ông Trọng từ tốn nói:
Tối nay có việc gì ở đội không hả Bắp? Có ở nhà chơi với bố mẹ một tối không?
Cẩm Trang thừa hiểu bố mẹ đang tỏ ra chẳng có chuyện gì quan trọng để cô thoải mái, không suy nghĩ. Cô cười:
Dạ tối nay bố con mình đánh cờ nhé!
Nhìn bữa cơm ngon, ánh mắt lấp lánh của bố mẹ, Cẩm Trang hiểu rõ hơn điều cô luôn tin – không gì bằng nhà mình. Nhà là nơi ấm áp, là nguồn động viên và là điểm dừng chân sau những cuộc phiêu lưu. Cửa nhà là nơi khởi đầu cho những ước mơ và cũng là nơi cuối cùng chào đón ta trở về sau mỗi chuyến đi. Dù bên ngoài có bất kỳ sóng gió nào, sau cánh cửa nhà, mọi thứ luôn yên bình. Cô vui vẻ tham gia bữa cơm, sau đó dành thời gian tranh rửa bát với bà và sau đó làm vài ván cờ với ông bố. Ông Trọng, sau khi thấy con gái liên tục đi những nước cờ không hay, lên tiếng:
Tâm không an nên nước cờ đi không hay!
Cẩm Trang nhìn ông. Cô luôn bị ông bố này phát hiện, chẳng có gì qua mắt ông. Thấy con gái lúng túng, ông Trọng nhẹ nhàng nói:
Chiếu tướng!
Cẩm Trang cười:
Con thua!
Ông Trọng bình thản nói:
Trong cuộc sống, nếu chúng ta lơ là một chút, có thể mất đi những điều quan trọng. Trong cờ cũng vậy, cần tập trung vào mỗi bước đi của mình!
Rồi ông cất bàn cờ và hỏi:
Sao, con có vấn đề gì không?
Cẩm Trang cúi đầu nói:
Bố ơi, nếu mình cố gắng hết sức cho một điều gì đó, nhưng lại gặp phải những trở ngại không đáng có, rồi lại không được công nhận, bị đẩy ra ngoài, bố sẽ làm gì ạ?
Ông Trọng bật cười:
Bố sẽ không làm gì cả, bố sẽ dành thời gian đó để nghỉ ngơi, dạo chơi cùng gia đình. Cuộc đời này rất đẹp. Khi một cánh cửa đóng lại, nghĩa là sắp có một cánh cửa khác mở ra, và có thể đó mới là lựa chọn đúng đắn. Khi thất bại, thay vì than vãn, chúng ta nên nhìn ngắm xung quanh, hát hò và tận hưởng cuộc sống. Có thể ta sẽ thấy cuộc đời này còn nhiều điều đáng sống và khám phá. Tâm An thì Vạn Sự An.
Cẩm Trang nở nụ cười:
Con hiểu rồi ạ! Con cảm ơn bố!
Ông Trọng luôn khuyến khích con tự mình tìm ra câu trả lời, không kiểm soát quá mức. Chuyện chiều nay không chỉ bố mẹ cô, mà còn nhiều người khác biết. Tất cả đều ngưỡng mộ cô bé Bắp, nhưng những gì sau đó, kể cả những gì cô vừa chia sẻ, cũng khiến ông hiểu đôi phận quyết định của Hoàng Phú – một vị đội trưởng tài ba và đáng kính trọng. Ông nhìn con gái rồi nói:
Con định khi nào lấy chồng? Nhìn mắt con, bố có cảm giác là công chúa của bố đang yêu.
Cẩm Trang thoáng đỏ mặt:
Khi nào phù hợp, con sẽ thông báo cho gia đình, bởi lúc này không phải thời điểm thích hợp lắm ạ!
Ông Bá Trọng gật đầu:
Ừ, bố sẽ chờ, nhưng đừng kéo dài quá lâu! Vậy bây giờ con định làm gì? Có muốn đi dạo không?
Cẩm Trang trả lời:
Dạ, con muốn dạo chút, cảm nhận không khí buổi tối của thành phố, cảm nhận sự yên bình khi không còn cuộc sống hối hả nữa ạ!
Ông Bá Trọng vỗ vỗ lưng con gái:
Được! Nhớ về sớm!
Cẩm Trang gật đầu, rồi lái xe ra ngoài. Tối nay, Cảnh Khang bận việc nên cô quyết định ghé qua quán Bar S của Hoàng Gia Khiêm. Với trang phục phổ thông, cô nhanh chóng đến quầy pha chế. Nhân viên quán Bar S không lạ gì cô, nên tiếp đón cô rất niềm nở:
Chị Trang, hôm nay chị rảnh rỗi à? Hay chỉ ghé qua kiểm tra chúng tôi thôi?
Cẩm Trang cười:
Không, chị chỉ đến chơi thôi! Chivas hôm nay có ở đây không?
Nhân viên quán nhanh chóng trả lời:
Dạ, anh Khiêm hôm nay không đến chị ạ. Con trai nhỏ nên anh ấy dành thời gian cho gia đình. Cuối tuần, khi quán đông khách hơn, anh Khiêm mới ghé qua. Chị uống gì, để em pha?
Cẩm Trang đang thản nhiên đứng ở quầy pha chế, cười vui:
Cho em một chai vang nhé!
Trong khi đó, ở căn phòng thép, một cô gái đeo mặt nạ cầm điện thoại lên và hỏi:
Có gì mới không?
Âm thanh từ bên kia trả lời:
Dạ, thưa chỉ huy, có vẻ như cô ấy đã bị đuổi thật. Hôm nay cô ấy chỉ về nhà và giờ đang uống rượu tại quán Bar S ạ!