Không thể quên anh chương 39 | Đi viện
Một nụ cười lườm lườm hiện lên dưới lớp mặt nạ, sau đó đôi mắt sắc bén lại nhanh chóng phát ngôn:
Tiếp tục theo dõi! Nếu không thể loại bỏ nó, ít nhất cũng phải ngăn chặn nó trở lại vụ án. Phải đảm bảo rằng nó không thể gây ra bất kỳ vấn đề gì trong này, hiểu chưa?
Sau khi nhận được phản hồi “rõ” từ phía bên kia, cô gái đeo mặt nạ tắt điện thoại và thì thầm với chính mình:
Cẩm Trang à, không ngờ mày cũng sẽ đối mặt với ngày hôm nay. Những gì mày có, tao cũng phải có, thậm chí những gì mày không có, tao cũng phải giành được. Mày hãy tận hưởng cuộc sống của mày đi, đừng can thiệp vào công việc của tao là được.
Một tiếng cười gầm lên trong căn phòng trầm lặng. Cô tiếp tục bấm điện thoại:
Kiểm tra kỹ hàng trong kho, đóng gói đủ số lượng và cẩn thận, triển khai kế hoạch ở thành phố E.
Trong khi đó, tại quán Bar S, Cẩm Trang đã uống một lượng rượu khá lớn. Khi cô định rót thêm rượu vào ly, Thế – một nhân viên pha chế, nói:
Chị Trang, bọn em không muốn làm phiền chị, nhưng chị uống nhiều thế này không tốt cho sức khỏe đâu ạ!
Tuy nhiên, Cẩm Trang chỉ cười và nói:
Chị sẽ trả tiền, không cần lo!
Thế nhấn mạnh:
Không phải vấn đề tiền bạc chị ạ, chỉ là chú lo cho sức khỏe của chị mà thôi!
Bất ngờ, một nhân viên khác tiếp cận:
Thế, anh đi dưới phục vụ khách hỏi về rượu, để em ở lại với chị Trang nhé!
Cẩm Trang cười:
Mạnh đấy à? Sao lại đến đây?
Mạnh trả lời:
Em chỉ muốn đảm bảo chị không bị say rượu thôi ạ!
Cảnh trước mắt, Mạnh đưa ra hai chai rượu mới:
Chị uống loại này sẽ thích hợp hơn đấy!
Cẩm Trang lấy chai và mở nắp. Thay vì rót vào ly, cô tiếp tục uống từ chai. Cảm giác cay cay của rượu có vẻ sẽ giúp cô quên đi những suy nghĩ. Mạnh nhìn cô và thở dài:
Chưa bao giờ em thấy chị như vậy!
Cẩm Trang uống một hơi nửa chai rượu và nói:
Ngon thật!
Cô lại cười:
Nếu chưa từng thấy thì bây giờ đã thấy rồi đấy!
Với một chút tự tin, Cẩm Trang cầm chai rượu và uống nốc. Sau khi hết chai, cô ngã gục lên bàn. Thế đến gần và nói:
Chị Trang, tỉnh dậy đi!
Thế hỏi Mạnh:
Anh làm gì mà chị ấy lại như vậy? Anh đã cho chị ấy uống gì vậy?
Mạnh gọi điện:
Anh Chivas, chị Bắp say rồi. Em đưa chị ấy vào bệnh viện hay về nhà ạ? Em lo sợ nếu về nhà thì bác Trọng lại mắng chị ấy!
Chivas điềm tĩnh nói:
Đợi anh tới ngay!
Quỳnh, vợ của Chivas, ngạc nhiên:
Thế chị Bắp đến quán Bar uống rượu đến say à? Có lẽ có chuyện gì đó đang xảy ra, chồng ơi, anh đi nhanh đi!
Chivas vuốt nhẹ lên trán vợ và nói:
Ừ, có chút việc, nhưng bây giờ em nên đi ngủ, anh sẽ nói sau.
Thực ra, từ buổi chiều, Gia Khiêm đã biết thông tin từ trên truyền hình và hiểu rõ về việc Cẩm Trang bỏ dở chuyến đi săn đuổi đã lâu. Vì vậy, anh hiểu về lý do tại sao Trang lại đến đây. Khiêm đã nhanh chóng đến quán Bar chỉ trong vài phút sau đó. Anh thấy Mạnh đang đỡ Cẩm Trang và liền tiến lại:
Chị Bắp, chị uống thế nào vậy?
Anh chỉ mới nói đến đó thì Cẩm Trang bắt đầu nôn thốc. Vấn đề là cô nôn ra toàn máu. Gia Khiêm hoảng loạn bế Trang ra xe. Mạnh ngồi sau, Khiêm đặt Trang lên đùi Mạnh và anh lái xe vụt tới Bệnh viện Thiên Vĩ.
Trên đường đi, Gia Khiêm gọi điện cho Thiên Vương và bác sĩ Bá Trọng. Cẩm Trang được đưa vào phòng cấp cứu. Gia đình Bá Tùng, gia đình ông Trọng và bà Linh, Gia Khiêm và Mạnh ngồi đợi ở ngoài.
Trong khi đó, ở quán Bar Hi Vọng…
Cảnh Khang mới về sau một ngày làm việc tại trại trẻ mồ côi, nghe Văn Bình nói:
Anh Khang, tối nay có chuyến bay đến thành phố E. Em đã chuẩn bị hết đồ cho anh rồi, anh ăn sẵn để lát nữa ra sân bay luôn đi ạ.
Cảnh Khang gật đầu và đi tắm. Trước đó, chiều nay khi đang ở trại trẻ mồ côi, anh nghe Bình thông báo về việc các quán Bar và nhà hàng của mình ở thành phố E bị một nhóm người đến gây rối. Vì vậy, anh đã nhắn tin cho Cẩm Trang là anh bận mấy ngày không gặp được cô. Tối nay anh sẽ lên đường đến thành phố E.
Sau khi tắm xong, Cảnh Khang đang ăn nhẹ thì thấy Minh Luân chạy vào phòng:
Anh Khang, có chuyện với chị dâu rồi!
Cảnh Khang nhăn mày:
Gì vậy? Chiều nay anh nhắn tin cho Trang xong là máy hết pin. Đến giờ anh còn chưa mở máy nữa, vẫn đang sạc đấy!
Minh Luân nói ngắn gọn:
Chiều nay, bọn của Khánh Huyền đến trụ sở làm ầm lên, giả vờ đánh ghen với chị Trang. Khánh đã kể cho tụi em về vụ việc vì không liên lạc được với anh. Tưởng như đã xong, nhưng lúc nãy em gặp anh Phú ở siêu thị, anh ta nói chị dâu vì sự việc đó mà bị loại khỏi Ban chuyên án. Rồi em tới quán Bar S, thấy chị uống say. Em sợ chị gặp người xấu nên bám theo, giờ chị vào phòng cấp cứu rồi, có người nhà đến nữa em mới chạy về đây ạ!
Cảnh Khang nghe xong thì lòng thương xót không tả được. Người phụ nữ của anh, Cẩm Trang, chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà phải gánh chịu nhiều chuyện đến thế sao? Khang đẩy đĩa thức ăn sang một bên và nói:
Đưa tới bệnh viện!
Văn Bình nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn đĩa thức ăn, sau đó nói:
Anh Khang, anh chưa ăn gì cả. Và, hai tiếng nữa là máy bay cất cánh, anh tính thế nào ạ?
Cảnh Khang quyết định:
Em cầm đồ, mình ghé bệnh viện xem Trang thế nào rồi mới đi sân bay nhé!
Văn Bình và Minh Luân đồng tình bằng một cái đầu gật, sau đó lấy túi đồ của Cảnh Khang và ra xe. Khang nói tiếp:
Bình, đưa hai đứa đi sân bay và sau đó về lo quán Bar nhé. Nhắc Khánh đừng rời mắt khỏi Trang. Tớ nghĩ đó là trò của Khánh Huyền, để tách tớ ra khỏi Trang dễ dàng hơn. Nhưng giờ cứ giải quyết ở thành phố E đã, rồi tớ sẽ đối mặt với nó sau.
Xe dừng trước cửa bệnh viện Thiên Vĩ. Ba người bước tới khu vực cấp cứu. Đến ngã rẽ vào khu vực phòng chờ, Cảnh Khang thấy cửa phòng cấp cứu mở ra. Hai người lớn tuổi – có lẽ là bố mẹ của Trang, một cặp trẻ – có thể là vợ chồng anh trai của cô, và hai chàng trai trẻ khác hỏi một bác sĩ trẻ:
Kem, Bắp sao rồi?
Nhìn vào họ, Cảnh Khang có thể cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ. Anh ra hiệu cho hai đứa em dừng lại, chỉ đứng ở ngã rẽ để nghe tin tức về Trang. Bác sĩ lên tiếng giải thích:
Bắp bị xuất huyết dạ dày khá nặng, có thể do thói quen thức khuya, ăn uống không điều độ, cộng thêm việc uống rượu nhiều gây căng thẳng. Kết hợp những yếu tố đó dẫn đến tình trạng hiện tại…
Người phụ nữ lớn tuổi thốt lên:
Thương con bé quá, nếu biết trước thì con bé đừng làm công việc này…
Người đàn ông bên cạnh phản đối:
Linh à, em nói điều gì thế? Bệnh thì chữa, đừng nên trách nhiệm công việc của con. Nghề nghiệp là đam mê của nó và còn có ích cho cộng đồng, không thể trách nhiệm về việc đó.
Bác sĩ tiếp tục:
Hiện tại, Bắp cần ở lại viện để tiếp tục điều trị và kiểm tra sau mười ngày. Chú Trọng là chuyên gia ở lĩnh vực này, vì vậy cô Linh không cần lo lắng. Hãy để cho Bắp nghỉ ngơi ở đây!
Cảnh Khang nghe xong quyết định rời đi. Anh hiểu rằng việc xuất hiện của mình tại thời điểm này là không thích hợp. Anh chưa kịp giới thiệu với gia đình cô. Anh và nhóm người kia không biết gì về nhau. Cảnh Khang cảm thấy không phải lúc thích hợp để làm quen. Vì vậy, anh lấy thông tin về tình hình của Trang và sẽ gọi cho cô sau này.
Trên đường đi ra sân bay, tâm trạng của Cảnh Khang vẫn không yên bởi suy nghĩ về Trang. Anh muốn gọi điện nhiều lần nhưng lo sợ cô vẫn chưa tỉnh. Cuối cùng, anh quyết định gửi một tin nhắn:
Em yêu ơi! Anh xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em lúc này. Anh sẽ đến thành phố E và sẽ về với em sau vài ngày. Mỗi ngày anh sẽ gọi video cho em. Hãy nghỉ ngơi cho khỏe nhé. Anh yêu em!
Tin nhắn được gửi trước khi anh phải làm thủ tục và lên máy bay đến thành phố E ngay sau đó.
Tại bệnh viện Thiên Vĩ, sau khi nghe bác sĩ Kem giải thích, ông Trọng gật đầu:
Tôi hiểu rồi, bệnh này có thể chữa trị. Quan trọng là phải thay đổi lối sống. Bơ, đi làm thủ tục cho em, và tối nay bố mẹ ở lại đây chăm sóc bé.
Tú Uyên vỗ nhẹ vai:
Không cần, bố mẹ về đi. Anh Tùng ở lại với Bắp là được rồi.
Bá Tùng cũng đồng ý:
Đúng rồi, Uyên nói đúng. Hãy để Uyên đưa bố mẹ về nhà. Tớ ở lại với Bắp.
Bác sĩ Kem cười:
Mọi người cứ về đi, tôi sẽ ở đây trực hôm nay, không sao đâu! Bây giờ tôi chỉ cần truyền thuốc thôi.
Ông Bá Trọng nói:
Con trực nhưng bệnh viện còn nhiều bệnh nhân khác, nhà cháu không thiếu người. Tú Uyên, con đưa bố mẹ về, hoặc con có thể sang nhà ông bà một đêm.
Bá Tùng thêm vào:
Đúng rồi, Uyên đưa bố mẹ về nhà, cháu ở lại đây với Bắp vui vẻ một hôm. Lúc này thằng nhỏ cũng đã ngủ rồi.
Tú Uyên cười:
Dạ, đúng thế ạ. Bố mẹ cùng con về nhà đi ạ!
Bà Linh nhìn ông Trọng:
Vậy anh gọi điện về nhà để bà vú yên tâm, rồi mình sẽ sang nhà cháu một đêm.
Ông Trọng đồng ý và ngay lập tức gọi về nhà. Mọi người cùng đưa Cẩm Trang vào phòng VIP. Bà Linh vuốt mái tóc của cô:
Con bé này, hi sinh hết cho người khác mà không nghĩ cho bản thân. Giờ thì nghỉ ngơi đi con ạ.
Cẩm Trang từ từ mở mắt. Cô nhìn xung quanh rồi hỏi:
Tại sao con lại ở đây nhỉ?
Gia Khiêm ngồi bên cạnh cô mỉm cười:
Không ở đây thì ở đâu? Hay là chị muốn leo lên múa cột nữa mới thỏa mãn? Giờ thì nghỉ ngơi, ăn rồi ngủ cho khỏe, đừng để ý đến chuyện khác!
Ông Bá Trọng nói:
Tối nay Bơ ở lại với con, bố mẹ và Uyên về. Công chúa chịu được chứ?
Cẩm Trang nở nụ cười:
Dạ, không sao ạ. Con khỏe mạnh, không cần mọi người lo lắng. Mọi người về nghỉ đi!
Bá Tùng cũng nói:
Vâng, mọi người về đi, còn có con và anh Kem ở đây rồi. Uyên, em nhớ nhắc vú mai sáng hầm cháo cho Bắp nhé!
Uyên gật đầu:
Dạ, anh yên tâm, em biết rồi!
Mọi người đều an ủi Cẩm Trang và rời đi. Trang lúc này mới lấy điện thoại và thấy tin nhắn của Cảnh Khang. Cô vui vẻ nhắn lại:
Em ổn rồi. Anh cứ yên tâm làm việc của mình đi! Anh trai em ở đây với em, không sao đâu nhé! Yêu anh!
Ở một góc bệnh viện, một người đàn ông mặc áo đen lôi điện thoại ra và gọi đi:
Chỉ huy, Trương Cẩm Trang bị xuất huyết dạ dày nặng, phải cấp cứu và nhập viện ít nhất mười ngày. Còn sau đó thì… chưa biết!