Không thể quên anh chương 4 | Cuộc gặp gỡ tình cờ

09/04/2024 Tác giả: An Yên 353

Sáng hôm sau, ở thành phố E…

Cảnh Khang thức dậy sớm, tập thể dục, sau đó tắm rửa và nấu mì cho mình. Căn hộ nhỏ của anh ở thành phố E đủ đầy và gọn gàng. Khi bát mì vừa được đặt lên bàn, anh nghe tiếng phát thanh viên trên TV báo tin tức:

Tối hôm qua, Cảnh sát thành phố C đã bất ngờ kiểm tra một số quán bar trên địa bàn và phát hiện một số trong số đó sử dụng h.à.ng c.ấ.m, đặc biệt là quán Bar Hi Vọng mới khai trương được vài tuần.
Cảnh Khang dừng lại, ngạc nhiên. Quán của anh sử dụng h.à.ng c.ấ.m sao? Không thể tin được! Khang nhìn lên màn hình TV, nhận ra Văn Bình dù mặt đã được làm mờ. Khang nhớ rằng cô cảnh sát chỉ huy tối qua có vẻ quen thuộc, có lẽ anh đã gặp ở đâu đó. Nhưng điều này không quan trọng, vấn đề quan trọng là quán của anh. Dù bản tin chỉ kéo dài vài phút nhưng đủ để đầy đủ suy nghĩ hiện lên trong đầu anh. Khang định gọi cho Văn Bình nhưng nhận ra rằng cô ấy chắc đang ở trụ sở cảnh sát. Sau vài phút suy nghĩ, anh ăn vội và quyết định trở về thành phố C.

Trước khi trở về thành phố C, Cảnh Khang liên lạc với nhóm bạn thân của mình. Họ đã cùng nhau lớn lên từ trại mồ côi và trải qua nhiều khó khăn. Thực ra, người được đăng ký là chủ quán bar trên giấy tờ là Văn Bình. Vì vậy, bây giờ Khang còn phải ngồi đây xử lý tình hình. Anh không muốn dính líu vào các thủ tục phức tạp, trừ những tài sản anh sở hữu như biệt thự hay đất đai mà Khang giữ tên, còn lại, các quán bar, điểm giải trí, nhà hàng anh chỉ đạo nhưng không giữ tên. Điều này không phải là sợ trách nhiệm, vì Khang luôn kiểm soát mọi hoạt động kinh doanh mà anh mở ra và sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu có vấn đề nào xảy ra. Tuy nhiên, dưới sự quản lý của anh, chưa bao giờ có bất kỳ vấn đề pháp lý nào xảy ra. Văn Bình lại là người rất cẩn thận. Việc vi phạm có thể xảy ra ở nhiều quán bar, nhưng không thể xảy ra ở quán của Cảnh Khang. Nghĩ về điều đó, anh chắc chắn rằng chỉ có thể là một âm mưu hại quán của anh.

Chiều hôm đó, ở thành phố C…

Khang vừa đặt chân tới thành phố đã quay về biệt thự sau cuộc họp với Đặng Toàn, Minh Luân và Huy Khánh. Đó là nhóm “Áo Đen” mà anh thành lập, những người anh tin tưởng nhất, nhưng thiếu Văn Bình. Điều này làm Cảnh Khang tức giận. Ai cũng đã biết về tình hình, Luân nói:

Anh Khang, có lẽ là bọn “Sắt” đang làm việc này, không ai khác đâu!

Khánh bày tỏ:

Lúc khai trương, nó đã đến và đe dọa rồi. Nó đang ép anh phải sử dụng dịch vụ bảo kê đấy!
Đặng Toàn, một bác sĩ ẩn danh, là người đã cứu sống Tú Uyên bằng phương pháp thuốc dân tộc và đưa cô đến bệnh viện Thiên Vĩ. Anh không làm việc tại bệnh viện, chỉ có một phòng khám tư ở nhà, không chấp nhận bệnh nhân không theo khung giờ, trừ trường hợp khẩn cấp và luôn miễn phí cho người nghèo. Vì vậy, Toàn được người nghèo biết đến nhiều, những người giàu cũng biết, nhưng khó tiếp cận vì anh không bao giờ làm việc vì tiền. Nghe hai người kia nói, Toàn lên tiếng suy tư:

Đúng vậy, Khang. Tôi nghĩ là Hoàng “đá” đã làm. Trước đây, nó ở thành phố E, họ khó chiếm đoạt vì không phức tạp như ở thành phố C. Bây giờ khi về đây, mới và không quen biết, lại là nơi phức tạp, chúng mới hành động.
Cảnh Khang gật đầu:

Tôi hiểu. Vấn đề là tôi không thể để Văn Bình chịu đựng ở trụ sở cảnh sát. Dù tên trên giấy tờ là của cậu ấy, nhưng tôi là người điều hành quán bar.
Luân lo lắng:

Nhưng giờ anh đến không có tác dụng, vì cảnh sát dựa vào bằng chứng từ giấy tờ. Và nếu họ biết anh, không lẽ anh không phải chịu trách nhiệm?
Cảnh Khang nhìn trước mặt rồi nói:

Tôi thà chịu trách nhiệm không thể để mọi người gánh vác vì tôi. Nhưng bây giờ, chúng ta cần kiểm tra lại camera, chắc chắn sẽ có cách giả mạo để đưa ma túy và cấm vận vào quán. Mọi người tập trung vào camera trong quán, chắc chắn chưa ai để ý đến camera hành lang và xung quanh quán. Luân và Khánh sẽ xử lý camera. Nếu có bất kỳ sự cố nào, khôi phục càng nhanh càng tốt cho tôi. Trong hôm nay, chúng ta phải đảm bảo Văn Bình an toàn trở về trong sự minh bạch!
Luân và Khánh là hai người anh em được Khang dạy kỹ về công nghệ thông tin. Họ đều sinh ra ở trại trẻ mồ côi, làm việc chung và hiểu biết lẫn nhau nên xem nhau như người thân. Họ đã chia sẻ mọi thứ từ thời thơ ấu, kể cả từng mẩu bánh mì, từng đồng tiền kiếm được từ kinh doanh. Do đó, khi một trong số họ gặp vấn đề, cả nhóm đều quan tâm. Khang không thể yên tâm khi biết Văn Bình ở trụ sở cảnh sát, dù chỉ là hỏi cung. Anh nghĩ rằng “Sắt” đang bày trò nào đó để ép anh. Anh quyết tìm ra bằng chứng để đưa cho cảnh sát và giải cứu đàn em một cách công bằng.

Huy Khánh tự nói:

Nếu em lên tiếng, thằng Hoàng đó nhất định sẽ trả thù em!
Khang lắc đầu:

Không được. Chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc, không tham gia vào những hành động bẩn thỉu. Chúng ta cần báo cho cảnh sát và tìm ra bằng chứng cụ thể để họ xử lý. Đừng để tay vào việc không trong sạch!
Toàn gật đầu:

Đúng vậy, Khang nói đúng. Mọi người hãy làm theo như vậy. Tôi cũng nghĩ Hoàng “đá” đang chơi trò.

Cả nhóm quay trở lại quán Bar và bắt đầu làm việc. Cảnh Khang và Toàn đi một vòng xung quanh ngoại vi quán. Với quán Bar đã tạm thời bị niêm phong và đóng cửa, họ phải đi ra ngoài để kiểm tra. Trong khi đó, Luân và Khánh ngồi trong xe ô tô và làm việc trên laptop. Sau một thời gian, vào khoảng bốn giờ chiều, Luân gọi điện cho Khang:

Anh Khang, vào xe đi, em đã tìm ra nguyên nhân rồi.
Khang cũng trả lời nhanh:

Đúng vậy, anh cũng đã biết hàng được tuồn vào từ đâu.
Khang và Toàn quay lại xe. Khi họ ngồi vào, Khang nói:

Chúng ta tuồn qua cửa sổ phòng VIP cuối cùng, chắc chắn một nhóm bên trong đã mở cửa sổ để cho kẻ bên ngoài đưa ma túy và cấm vận vào. Chỉ có cách đó, vì tôi đã thấy cửa sổ phòng VIP cuối cùng, cạnh nhà kho có rơi vương vãi một số bao zip loại nhỏ, cái này chắc là để đưa thuốc vào và vứt bao ra đó. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi! Nếu chúng để thuốc trong bao zip thì khả năng cao trên người chúng hoặc ngay trong phòng VIP đó vẫn còn thuốc, chúng sẽ nhét vào đâu đó để minh chứng rằng quán của chúng ta tàng trữ ma túy, chứ không dại gì để trong người.
Luân gật đầu, thao tác mở camera trên laptop và nói:

Đúng vậy! Anh tài thật, không ngạc nhiên bọn kia săn đón anh. Hai anh nhìn này, nhóm tóc xanh đỏ kia khi đầu tiên bước vào quán, tóc vẫn còn đen đấy! Ăn mặc lịch sự, điềm đạm khi đi qua cửa của chúng ta một cách tự nhiên. Phòng VIP không có camera, nhưng tôi nghĩ chúng mặc áo gió to để lợi dụng thời tiết lạnh vào buổi tối, chúng sẽ giấu tóc giả bên trong, trong phòng cũng mặc bộ trang phục khác.
Sau đó, Luân tiếp tục:

Khi vào phòng VIP, chúng sẽ thay đổi trang phục, đội tóc giả và mở cửa sổ. Có lẽ sẽ có người ở bên ngoài đưa ma túy và cấm vận qua cửa sổ, sau đó mang đi quần áo ban đầu của chúng, phải không?
Khánh bổ sung:

Nhưng họ cùng một nhóm, vì họ quên rằng camera giám sát đầy đủ. Đồng thời, dây chuyền của họ không trùng khớp, họ đeo những sợi dây lớn như thế này. Và hơn nữa, họ thay đổi quần áo và tóc tai, nhưng quên thay đổi giày nên không khó để nhận ra ở góc quay này.
Khang gật đầu:

Chính xác! Họ thay đổi trang phục, đội tóc giả và mở cửa sổ. Giờ chúng ta chỉ còn việc đến trụ sở cảnh sát, giải cứu Văn Bình!
Chiếc xe đi vào dòng người trên con đường sầm uất của thành phố vào buổi chiều. Khi xe dừng trước trụ sở cảnh sát của thành phố, Khang nói:

Anh và Luân vào trong, ở lại đây cũng không an toàn lắm đâu!
Toàn vỗ nhẹ vào vai Khang:

Hãy cẩn thận nhé!
Đây là câu Toàn thường nói với Khang mỗi khi anh bắt đầu tham gia vào một nhiệm vụ. Khang cười:

Đừng lo lắng!
Anh và Luân bước vào phòng trực ban, chào hỏi nhân viên cảnh sát ngồi trước mặt rồi nói:

Xin chào, tôi là Nguyễn Cảnh Khang. Tôi muốn gặp người điều tra vụ việc tại quán Bar Hi Vọng tối qua. Tôi có một số bằng chứng để chứng minh quán Bar đã bị tổn thất.
Nhân viên cảnh sát gật đầu và nói:

Để tôi gọi xem đồng chí Trang có ở đây không, vì cô ấy là phó phòng điều tra nên có thể bận lắm.
Minh Luân nhấn mạnh:

Có phải là cảnh sát Trương Cẩm Trang không?
Nhân viên cảnh sát lại gật đầu:

Đúng vậy, cô ấy rất nổi tiếng đấy!
Minh Luân cười nhẹ:

Rất nổi tiếng với vẻ đẹp và tài năng!
Nhân viên cảnh sát gật đầu một lần nữa và gọi điện thoại:

Đồng chí Trang, cô ấy có ở đây không? Tôi mới chuyển ca nên không rõ. Có người muốn gặp đồng chí để thảo luận về vụ việc tại quán Bar Hi Vọng tối qua!
Sau khi nghe câu trả lời từ Cẩm Trang, nhân viên cảnh sát nhìn Cảnh Khang:

Đồng chí ấy đang ở phòng điều tra, hai anh vào theo tôi.
Khang cảm ơn rồi cùng Minh Luân bước theo nhân viên cảnh sát, với hy vọng lớn sẽ giải thoát được người bạn thân thiết Văn Bình…

Đánh giá post

Bài viết liên quan