Không thể quên anh chương 40 | Phá đám
Vẫn giữ nụ cười sau lớp mặt nạ, một giọng nói từ phía bên kia nhanh chóng trả lời:
Em đang ở bệnh viện. Lúc nãy ở phòng cấp cứu, giờ mới qua đây ạ!
Nụ cười đỏ mọng trên đôi môi lại nhếch lên:
Tiếp tục theo dõi! Ai biết đâu mười ngày nữa nó lại khỏe mạnh, tung tăng ra phá đám? Chúng ta còn phải đối mặt với một khối lượng công việc khổng lồ trong mười ba ngày tới, phải tìm cách xử lý nó một cách triệt để!
Người bên kia tiếp tục:
Thân thế của cô ấy không đơn giản, gia đình cô có võ công siêu phàm, ngoại trừ cô chị dâu ra thì ai cũng có võ công mạnh mẽ. Vào thời điểm này, cả nhà đều đang canh chừng. Cô chị dâu đang có con nhỏ nên không thể đến đây, việc hạ thủ cô ta trong bệnh viện khá phức tạp ạ! Bên cạnh đó, bệnh tình của cô ta cũng không nhẹ, mười ngày đầu được coi như cấp cứu. Nếu tiếp tục diễn biến như vậy, có thể cô sẽ phải nằm viện cả tháng ạ!
Người chỉ huy gật đầu:
Được rồi! Tiếp tục theo dõi và báo cáo cho tôi về bất kỳ diễn biến mới nào! Nếu tình hình trở nên nghiêm trọng như vậy, không cần phải xử lý, chỉ cần để cô ta sống trong đau đớn sẽ thú vị hơn.
Nghe thấy âm thanh rõ ràng từ phía bên kia, cô gái với chiếc mặt nạ tắt máy và mỉm cười mãn nguyện:
Quả là may mắn!
Sáng hôm sau…
Vợ chồng ông Trọng đã đến bệnh viện từ sớm. Khi bước đến cửa phòng bệnh, ông đã nhìn thấy Hoàng Phủ ngồi trước cửa phòng của Cẩm Trang. Ông Trọng ngạc nhiên:
Hoàng Phú, sao lại ngồi đây?
Hoàng Phú đứng dậy, cúi chào vợ chồng ông Trọng và nói:
Dạ, đêm qua con có việc nhờ đến em Sonic và mới nghe em ấy nói là Cẩm Trang bị ốm, phải nhập viện. Thế nên sáng nay con định qua xem tình hình em thế nào, nhưng con sợ Trang giận vì chuyện chiều hôm qua, khi con đã yêu cầu em ra khỏi Ban chuyên án. Vì vậy, con ngồi đây để chờ xem ai đến thăm em thì sẽ hỏi thăm, may mắn gặp hai bác.
Ông Trọng cười:
Đó là điều bình thường mà, cấp trên đến thăm cấp dưới. Sao lại sợ? Quyết định của con cũng là vì lo cho sức khỏe của Trang, không có gì phải lo lắng cả. Trang không phải là người giận dữ, đừng lo!
Hoàng Phú nhẹ nhàng nói:
Hy vọng hai bác sẽ hiểu cho con. Trong vị trí của con, phải nghĩ cho lợi ích chung trước, không thể vì tình cảm cá nhân mà đưa ra những quyết định không phù hợp. Trang giỏi lắm, nhưng sự việc hôm qua gây ồn ào. Con chỉ muốn Ban chuyên án yên tâm làm việc để nhanh chóng bắt được tội phạm, không muốn sự việc hôm qua trở thành tâm điểm chú ý, nên tạm thời để Trang im lặng.
Bà Linh cười:
Không sao đâu con ạ! Bắp hiểu mà!
Ông Trọng bổ sung:
Hai bác cũng nghĩ rằng nên để Trang nghỉ ngơi. Sức khỏe và tinh thần ổn định là quan trọng. Khi tinh thần thoải mái, bệnh cũng sẽ cải thiện. Không sao cả đâu!
Hoàng Phú cười:
Dạ, nếu hai bác nghĩ như vậy thì con cũng yên tâm rồi ạ. Giờ hãy để Cẩm Trang nghỉ ngơi đi, vì lúc này không tham gia vào chuyên án nào cả, cũng không phải lo lắng về công việc, thời gian của Trang ở bệnh viện cũng là lựa chọn phù hợp ạ!
Ông Trọng vỗ vai Hoàng Phú:
Đúng vậy, con có muốn vào thăm em không?
Hoàng Phú lắc đầu và nở nụ cười:
Thôi bác ạ. Con chỉ muốn hai bác chuyển lời chúc sớm khỏe của con cho Trang thôi ạ!
Đội trưởng còn gửi một giỏ hoa quả cho ông Trọng:
Đây là ít trái cây con gửi cho Trang. Chúc em nhanh khỏe nhé ông!
Ông Trọng và bà Linh cảm ơn Hoàng Phú trước khi tạm biệt anh chàng đội trưởng và gõ cửa phòng bệnh. Bá Tùng ra mở cửa, nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt, khiến bà Linh nhăn mày:
Hai anh em con làm gì mà mặt mày hớn hở thế này hả Bơ? Em cấp cứu cả đêm qua đấy, không phải đi nghỉ dưỡng đâu mà đùa giỡn!
Bá Tùng cười rạng rỡ:
Con đâu dám chọc cảnh sát đâu mẹ? Tối hôm qua, công chúa của bố mẹ ngủ một giấc sau khi nhắn tin chát chít với ai đó. Chắc là vừa lừa được thằng trai dại nào rồi. Sau đó, nó ngủ say, sáng dậy còn chọc cho con cười. Bố mẹ yên tâm chưa? Con không chỉ chăm sóc em về thể chất mà cả tinh thần đều rất tốt, bố mẹ không cần lo!
Vợ chồng ông Bá Trọng bước vào. Bà Linh lo lắng:
Bắp, con cảm thấy thế nào? Bà vú hầm cháo cho con đây, chắc là anh đã ổn rồi phải không?
Ông Trọng nói:
Con ăn được rồi em ạ, cháo loãng là đủ. Con có tự ăn được không?
Cẩm Trang nở nụ cười:
Con khỏe re mà bố mẹ, con tự ăn được ạ. Bố mẹ và anh hai đi ăn đi ạ!
Ông Trọng nói:
Bố mẹ đã ăn rồi. Hôm nay bố mẹ ở lại với con để anh Bơ về lo công việc của tập đoàn nữa!
Bá Tùng nói:
Cô cứ nằm đây chơi, tối anh lại vào, không được nhõng nhẽo với bố mẹ đâu đấy. Không phải là nằm viện rồi mè nheo đâu đấy, nghe chưa?
Cẩm Trang xịu mặt:
Em biết rồi. Anh cứ lo công việc đi, tối mà bận thì không cần vào đâu, em vẫn đi lại bình thường mà!
Bà Linh đặt giỏ trái cây lên bàn:
À, lúc nãy bố mẹ gặp Hoàng Phú ở ngoài, cậu ấy ngại, sợ con giận nên không dám vào, gửi bố mẹ trái cây và chúc con nhanh khỏe!
Cẩm Trang nhăn mặt:
Đã loại con ra khỏi Ban chuyên án thì tới đây thăm làm gì chứ? Xem con sống hay chết ư? Ai báo tin cho anh ta vậy?
Ông Trọng xoa dịu con gái:
Hoàng Phú nói tối qua có việc nhờ đến Sonic nên mới biết tin. Chắc là nhóm anh em loan tin cho nhau rồi Sonic lỡ nói với Phú. Mà con đừng giận nó, Phú là đội trưởng, mọi việc nó làm đều vì lợi ích chung, cứ để mọi người tiếp tục điều tra. Đằng nào giờ con cũng chưa khỏe, điều tra làm sao được? Con cứ nghỉ ngơi, xong vụ này con quay lại sẽ ổn thôi!
Cẩm Trang nói:
Nếu không phải anh ta loại con ra thì chắc gì con đã ra nông nỗi này!
Bá Tùng nghiêm mặt:
Bắp, em bị như thế này là do em ăn uống, sinh hoạt thất thường, hôm qua lại còn dám uống rượu nữa, chứ liên quan gì đến Hoàng Phú? Vớ vẩn!
Trang lại xịu mặt xuống:
Cả nhà ai cũng bênh anh trai hết vậy à?
Bà Linh vuốt tóc con gái:
Thôi, anh em trong một đội, vào sinh ra tử với nhau bao nhiêu lần rồi, phải thông cảm cho nhau chứ! Con cứ vui vẻ đi! Đừng cau có như thế, xấu gái lắm!
Cẩm Trang gật đầu:
Dạ, con nói vậy thôi chứ trách anh Phú thì được cái gì đâu! Chỉ thêm mệt, thôi kệ anh ta!
Bá Tùng ngồi lại một lát rồi đi ăn sáng và tới tập đoàn. Anh chàng chủ tịch Trương Thị còn không quên gọi video về cho vợ con và hôn Tú Uyên qua màn hình nữa.
Trong khi đó, tại thành phố E…
Đêm hôm qua, Cảnh Khang và Minh Luân tới nơi đã hơn mười giờ đêm. Luân nói:
Anh Khang, để em bảo mấy anh em làm gì cho anh ăn nhé. Anh đã ăn tối đâu!
Cảnh Khang vẫn đang mải mê nghĩ về Cẩm Trang nên vội mở điện thoại. Đọc tin nhắn của cô, lòng anh có chút ấm áp. Anh nhắn tin qua lại với cô mà không để ý câu hỏi của Minh Luân. Tới khi người anh em lay lay tay anh:
Anh Khang, Anh Khang!
Cảnh Khang giật mình nhìn lên:
Hả? Có chuyện gì sao?
Minh Luân giả vờ thở dài:
Vâng, có chuyện ạ, c.h.á.y nhà rồi!
Khang dạo mắt xung quanh:
Đâu? Nhà nào c.h.á.y?
Luân cười:
Cái đầu anh c.h.á.y! Em bảo anh ăn uống đi kẻo ốm ra mà anh cứ dán mắt vào cái điện thoại!
Khang cười:
À, không cần đâu, ta đến quán bar Sun trước rồi tới quán Moon sau!
Luân nói:
Em không hiểu tình yêu là cái gì mà khiến người ta không ăn vẫn no nhỉ? Nó có mài ra thành cơm hay bào ngư, vi cá mập được không?
Khang đánh vào vai Luân:
Tào lao! Đi thôi!
Hai anh em đến quán Bar Sun. Đây là một trong hai quán Bar lớn nhất thành phố E. Vừa thấy Khang, quản lý quán Bar Sun Thái Quốc nói:
Anh Khang! Anh vừa tới ạ!
Khang gật đầu:
Ừ, anh vừa xuống máy bay, em báo cáo tình hình anh nghe xem nào!
Quốc nói nhanh:
Dạ, hai hôm nay có nhóm bạn trẻ cứ khoảng mười một rưỡi đêm sẽ tới quán. Dĩ nhiên là anh đã quy định độ tuổi nên em kiểm tra và họ đúng quy định của quán. Họ đều ở phòng VIP nhưng khoảng ba mươi phút sau bắt đầu giở trò gây chuyện. Lúc đầu thì chê hoa quả bị t.h.ố.i, sau lại chê phục vụ quán không tôn trọng khách, sau đó đem gậy gộc ở đâu ra và phá khiến khách khứa bỏ chạy. Hai đêm liền cùng bài đó cả, nhưng hai nhóm người khác nhau. Tuy nhiên, em nghĩ là chúng cùng một hội vì cách thức gây sự giống nhau anh ạ.
Cảnh Khang nói:
Anh hiểu rồi, em nói họ ở phòng VIP đúng không?
Quốc cúi đầu nói:
Dạ, nhưng phòng VIP không có camera nên rất khó kiểm chứng cách phục vụ của các nhân viên anh ạ. Vả lại nhân viên quán mình có bị ai chê bao giờ đâu anh.
Khang gật đầu:
À, anh hiểu, chúng ta tiến hành công việc thôi. Anh có cách rồi!
Đúng như lời Quốc nói, khoảng mười một giờ rưỡi, có một nhóm năm, sáu bạn trẻ ăn mặc bụi bặm đi vào. Họ chọn phòng VIP số một như hai hôm trước và bắt đầu gọi đồ uống. Nhân viên trong quán rất nhiệt tình và nhẹ nhàng, tránh va chạm. Khoảng ba mươi phút sau, Cảnh Khang nghe ồn ào liền bước ra. Trước mặt anh, mấy cô cậu ban nãy đang cãi tay đôi với nhân viên:
Các người phục vụ như thế hả? Gọi chủ quán ra đây!
Cảnh Khang từ tốn đáp:
Tôi là chủ quán, cho hỏi các cô cậu có vấn đề gì? Cứ bình tĩnh trình bày, tôi sẽ giải quyết hết!
Một người trong nhóm thanh niên nhìn Khang một cách cẩn trọng rồi nói:
Vậy ông giải quyết sao với đống đồ uống giả được dùng trong quán của ông hả?
Cảnh Khang cau mày lại:
Sao cơ? Đồ uống giả?
Người lúc nãy lên tiếng:
Lại chả không hả? Phục vụ thì hống hách, đồ uống giả, cái này ở quê tôi đầy, muốn dán nhãn loại nào cũng có! Ông cầm mà xem!
Cảnh Khang lắc đầu:
Đồ uống ở quán tôi, tôi biết, không cần cầm xem!
Khang quan sát chai rượu mà anh bạn trẻ này vừa nói vừa đưa lên. Thoạt nhìn thoáng qua, nó y chang chai rượu thật, nhưng nhìn kỹ mới thấy chai rượu trong tay anh bạn kia không có mã vạch, chữ trên nhãn hơi nhòe mờ. Quốc đứng bên cạnh phân trần:
Anh Khang, em kiểm tra rất nghiêm ngặt quy trình nhập hàng, không bao giờ có chuyện vì lợi ích cá nhân mà làm hại đến khách hàng đâu ạ!
Cảnh Khang lên tiếng:
Tôi sẽ điều tra!
Mấy bạn trẻ kia nhao nhao:
Gọi ban vệ sinh an toàn thực phẩm tới đây xem họ giải quyết như thế nào!
Một kẻ khác lên tiếng:
Gọi cảnh sát thành phố tới dẹp quán luôn, loại làm ăn thất đức. Uống mấy chai này vào chắc c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn nhỉ? Nếu không nói rõ thì đập n.á.t quán cho xong!
Trong khi cả bọn nhao nhao tỏ ra rõ sự hung hăng đến gay gắt, Cảnh Khang nói lớn:
Được! Gọi hết tất cả cơ quan chức năng đến đây, tôi giải quyết cả! Để tôi xem ai mới là người bị liên lụy!