Không thể quên anh chương 42 | Chiêu trò mới

12/04/2024 Tác giả: An Yên 362

Đám thanh niên ngơ ngác:

Sao thế? Chúng tôi có làm gì đâu!
Minh Luân giọng bực dọc:

Vậy mấy người trong camera có phải tụi bay không hả? Tao nhịn nãy giờ là lâu lắm rồi đấy!
Một người trong hội thanh niên kia lên tiếng:

Các anh ơi, chúng em còn không biết vì sao lại ở đây, thật sự chúng em không nhớ gì cả!
Minh Luân nhắc lại:

Vậy đám choai choai tụi bây nhìn xem những người trong camera là ai?
Cậu ban nãy lên tiếng:

Dạ…dạ.. là tụi em ạ!
Đồng chí Nguyễn Vinh quay sang Cảnh Khang:

Thật tốt quá, quán các anh trước giờ nổi tiếng là trong sạch. Bây giờ thế này thì quả là như tin đồn, cảm ơn các anh đã hợp tác với chúng tôi trong đợt truy quét lần này!
Cảnh Khang đưa tay ra bắt tay Vinh:

Dạ không có gì ạ, trả lại sự trong sạch cho quán là niềm vui của chúng tôi rồi ạ. Phiền anh lên tiếng nói vài câu để khách của chúng tôi yên tâm!
Nguyễn Vinh cười lớn:

Dĩ nhiên rồi! Giải oan phải đàng hoàng chứ. Để tôi!
Nói rồi, vị đội trưởng đứng lên bục và cất tiếng:

Tôi xin tuyên bố quán Bar Sun hoàn toàn trong sạch, xứng đáng là điểm giải trí lành mạnh cho tất cả mọi người nhé!
Phía dưới lại vỗ tay rần rần. Đồng chí Vinh hô to:

Giải tất cả về trụ sở!
Mấy cô cậu choai choai lại nhao nhao:

Các anh ơi, tha cho chúng em, tụi em có biết gì đâu ạ!
Trong lúc nhốn nháo ít người để ý, Cảnh Khang ghé tai Vinh:

Nhờ đồng chí cứ kiểm tra xem, kiểu gì trên người chúng cũng gắn camera, loại nhỏ như cúc áo ấy. Trùm của bọn chúng sẽ điều khiển chúng qua con chip và theo dõi qua camera.
Đồng chí Vinh cười:

Yên tâm, anh Phú có nói qua với tôi rồi. Đầu óc của anh Cảnh Khang thật quá nhanh nhẹn. Không làm cảnh sát hơi phí đấy! Ai cũng như các anh thì Cảnh sát chúng tôi đỡ đi bao nhiêu.
Câu nói của Nguyễn Vinh khiến Cảnh Khang nhớ tới Cẩm Trang của anh, cô cũng đã có lần nói với anh như vậy. Đôi môi mỏng chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Cảnh Khang cảm ơn lực lượng cảnh sát một lần nữa rồi bước vào phòng, ăn nhẹ một chút đồ do Thái Quốc chuẩn bị. Luân nói:

Anh Khang, anh tài thật, may mà lúc nãy chúng ta kịp lắp camera phòng VIP. Mà cái gã Hòa kia đúng là đồ ăn hại, làm ô uế cả lực lượng cảnh sát anh nhỉ?
Cảnh Khang ôn tồn nói:

Môi trường nào rồi cũng có người tốt, kẻ xấu, có kẻ biến chất và người tử tế. Mình cứ sống lương thiện là được!
Luân nhìn Cảnh Khang:

À, anh ơi, hay là mình tranh thủ lắp luôn camera bên quán Moon đi, lỡ mai chúng nó lại giở trò.
Cảnh Khang tranh thủ nhắn tin cho Cẩm Trang rồi mới ngẩng đầu lên trả lời Luân:.

Chưa cần đâu. Sau hôm nay, chắc chắn chúng chưa thể hành động ngay được em ạ. Và nếu ít hôm nữa chúng giở trò thì sẽ thay đổi chiến thuật và chúng ta cũng thế. Không ai sử dụng một trò bẩn trong cùng một sân chơi đâu. Vì thế, anh em mình phải ở lại đây một thời gian nữa!.
Luân cười:

Anh xa chị Trang thì buồn chứ em thì vô tư, cứ đi theo anh là được!
Cảnh Khang cũng phì cười:

Tào lao! Anh vẫn nhắn tin, gọi điện cho Trang mà. Cô ấy vẫn nằm viện, có người nhà ở bên cạnh thường xuyên. Mà thôi, chú nhắc nhiều làm anh lại nhớ người yêu đấy!
Luân nói:

Thôi, em ra xem công việc thế nào, anh cũng cứ nói chuyện với chị dâu đi.
Cảnh Khang ra dấu OK rồi nhắn tin qua lại với Cẩm Trang. Anh sợ cô đang mệt nên cũng không dám gọi.

Đúng như Cảnh Khang nói, sau vài ngày, các nhà hàng, quán bar của anh ở thành phố E đều trở nên yên bình, không gặp phải bất kỳ rắc rối nào. Mặc dù vậy, anh vẫn ở lại thành phố và cùng Minh Luân thường xuyên kiểm tra các cơ sở kinh doanh của mình. Vào buổi tối, anh thường gọi video cho Cẩm Trang. Anh không biết liệu điều này là tình cờ hay có ý đồ gì đằng sau, nhưng mỗi lần gọi, cô luôn ở trong phòng bệnh một mình. Đôi khi anh trai cô chưa đến, hoặc bố mẹ cô đang bận điều gì đó. Cảnh Khang không đặt câu hỏi về quá khứ của cô, vì anh tin rằng nếu cô muốn chia sẻ, anh sẽ lắng nghe. Nếu không, thì khi nào anh và cô sống cùng nhau, mọi sự thật cũng sẽ được phơi bày. Dựa vào những gì cô đã kể, gia đình cô sẽ chẳng có gì phàn nàn về hoàn cảnh của anh. Nếu họ có ý kiến gì, thì anh tin rằng tình yêu và khả năng của anh sẽ vượt qua mọi trở ngại. Cảnh Khang tin tưởng vào tình yêu của mình và Cẩm Trang. Chỉ có điều, vụ án của cô đang rất phức tạp, và sức khỏe của Trang không được ổn định, nên cô chưa thể giới thiệu anh với gia đình. Anh và cô gặp nhau và yêu nhau là do duyên số, vì vậy Cảnh Khang không suy nghĩ nhiều.

Trong khi đó, tại bệnh viện Thiên Vĩ…

Trang vẫn chỉ được ăn thức ăn dễ tiêu, được chăm sóc đặc biệt dưới sự quan sát của bác sĩ Thiên Vương và gia đình, đặc biệt là anh trai sinh đôi Bá Tùng luôn ở bên cạnh khi cô không ở tại tập đoàn Trương Thị. Hôm nay cũng vậy, sau khi về nhà, Bá Tùng đã mang đồ ăn đến bệnh viện, cơm cho anh và cháo cho em vì anh lo lắng khi Trang ăn một mình sẽ buồn. Khi anh đến, cô em gái đang tắt điện thoại, nhưng vẫn thấy niềm vui trên khuôn mặt cô. Tùng nói:

Ôi, nằm bệnh viện được bác sĩ chăm sóc chu đáo, cơm đến nước rót, mà còn vui vẻ nói chuyện điện thoại với ai thế kia? Có lẽ tình yêu đẹp như vậy đâu phải là tin đồn không?
Cẩm Trang cười và đáp:

Anh nói nhiều thật, không cần nghe những lời đồn đại đó, khi nào mọi việc ổn định, em sẽ giới thiệu anh cho mọi người. Anh hãy hỏi em đi, còn tốt hơn là tin đồn của người khác.
Bá Tùng múc cháo và nói:

Thế à? Thật hả? Anh ấy tên gì? Ở đâu? Gia đình ra sao? Nghề nghiệp thì thế nào? Chắc chắn là đẹp trai lắm nhỉ?
Cẩm Trang nhăn mày:

Anh Bơ, anh mới hơn ba mươi tuổi thôi, sao hỏi như một cụ già vậy? Khác gì thời phong kiến. Em chắc chắn là bố mẹ cũng không hỏi nhiều như anh đâu!
Bá Tùng cười:

Đúng là em đã lớn rồi. Anh chỉ muốn biết về em rể thôi. Nhưng cũng lo sợ, không biết kẻ ngốc nghếch bị em lừa sẽ ra sao.
Cẩm Trang nhìn anh mình và nói:

Lừa gì chứ? Em chứng minh rằng em là người quyết đoán. Thôi, để em tiết lộ một số điều về anh ấy cho anh. Em rể của anh rất đẹp trai, cao ráo, tính tình thẳng thắn, thông minh. Anh ấy yêu và quý trọng em, luôn chiều chuộng em. Nghề nghiệp là kinh doanh quán Bar, nhà hàng, chủ yếu tại thành phố E, ở thành phố C chỉ có một quán Bar.
Bá Tùng nhăn mày:

Vậy là chỉ kinh doanh trong lĩnh vực đó à? Cái đó… khá phức tạp đấy!

Cẩm Trang trả lời:

Đúng vậy, mặc dù phức tạp nhưng anh ấy là người quản lý và đang có mục tiêu xây dựng quán bar theo hình thức trong sạch, giống như Chivas vậy.
Bá Tùng hỏi:

Điều đó khá khó đấy. Hai bạn quen nhau như thế nào?
Cẩm Trang tóm tắt lại câu chuyện về việc cô và anh quen biết, yêu nhau. Bá Tùng sau khi nghe xong nói một cách cân nhắc:

Anh chưa gặp cậu ấy nên chưa thể hiểu hết, theo em kể thì mọi thứ có vẻ như tình cờ. Tuy nhiên, anh cũng không chắc liệu đó có phải là cách mà những tội phạm trá hình sử dụng để gần cảnh sát không. Có nhiều tên tội phạm cố ý tạo ra những tình huống như vậy, tán tỉnh cảnh sát để lợi dụng họ cho những mục đích xấu.
Cẩm Trang lắc đầu:

Đừng lo lắng, anh. Em đã tìm hiểu rồi. Anh ấy là một người mồ côi, có ý chí và sự kiên định. Trong vụ án này, anh ấy đã giúp em rất nhiều và tên trùm cũng là một người bạn từ những ngày trẻ con mồ côi. Mọi thứ chỉ là tình cờ mà thôi, anh biết quá nhiều rồi. Khi gặp anh ấy, anh sẽ hiểu, em đảm bảo anh ấy là người tốt và với em, nhân cách của một người quan trọng hơn nghề nghiệp. Anh ấy không làm việc xấu là đủ, nghề nghiệp không quan trọng bằng anh.
Tùng nhìn em gái:

Em yên tâm, anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em. Dĩ nhiên em hiểu anh ấy nhiều hơn, nhưng anh lại khách quan hơn. Anh cũng như bố mẹ, không phân biệt giàu nghèo. Em hãy nhớ chị Uyên, dù không giàu có nhưng tốt bụng mới quan trọng. Em nói đúng, nhân cách là điều quan trọng, nhưng vì anh ấy làm việc trong ngành quán Bar. Ngoài ra, anh ấy quen với những người như em nói nên anh ta có thể khiến em tổn thương.
Cẩm Trang nhíu mày:

Anh nghĩ xem, nếu anh ấy muốn lợi dụng em, thì tại sao lại kể cho em nghe về những tên tội phạm đó và hết lần này đến lần khác lại cứu em? Em biết anh lo cho em, nhưng em cũng tin vào khả năng phán đoán của mình.
Bá Tùng vuốt mái tóc của em gái, giọng nhẹ nhàng:

Được rồi, anh chỉ muốn bảo vệ em thôi. Câu chuyện cứu em cũng có thể chỉ là một kịch bản được dàn dựng phải không? Dù em là một cô gái mạnh mẽ, nhưng trong tình yêu, đôi khi con người ta khó tỉnh táo lắm. Nhưng thôi, giờ em mệt rồi, nghỉ đi. Có lẽ em nên đưa anh ấy về nhà một lần, khi đó anh sẽ hiểu hơn. Em đừng lo, anh chỉ đang quan tâm mà thôi.
Trang nhíu mày:

Hỏi nhiều quá, em cũng hy vọng mọi thứ sớm ổn định để đưa anh ấy về ra mắt gia đình mình.
Khi đó, tiếng gõ cửa vang lên. Bá Tùng ra mở cửa. Thiên Vương ăn vận lịch lãm bước vào:

Vậy công chúa của tôi thế nào rồi? Đã gặp phải chuyện gì chưa?
Bá Tùng cười:

Gặp phải chuyện gì đâu, chỉ còn thiếu chuyện đánh nhau bằng tay chân thôi. Cô ấy mới tập luyện miệng thôi, mà đã thấy khá là dữ lắm rồi!
Cẩm Trang thấy Thiên Vương không mặc áo Blouse nên ngạc nhiên:

Anh ăn mặc đẹp trai thế này là để đi tán gái hay sao?
Vương nhún vai:

Hả? Thế bình thường tôi mặc xấu à? Cô nhớ, tôi đã cứu cô một mạng, và giờ cô đang nằm trong tầm kiểm soát của tôi đấy.

Cẩm Trang nói nhẹ nhàng:

Ôi dào, em chỉ hỏi thăm thôi, bác sĩ làm gì mà căng thế?
Thiên Vương ngồi xuống bên giường và hỏi:

Sao rồi? Cảm thấy thế nào?
Cẩm Trang mỉm cười:

Em khỏe re rồi, ăn ngủ liên tục thế này chắc em sắp thành heo rồi!
Tiếng điện thoại của Bá Tùng vang lên, anh nhìn vào màn hình rồi nói:

Anh Kem ngồi với Bắp nhé. Em ra ngoài nghe xem anh Kim gọi có việc gì.
Kem đáp ứng bằng một cử chỉ OK, Bá Tùng rời đi. Ngay khi cánh cửa đóng lại, tiếng gõ cửa lại vọng lên. Thiên Vương nói lớn:

Mời vào!
Anh nghĩ rằng nếu không phải Bá Tùng quay lại thì có lẽ là người quen, vì các y tá chỉ vào khi có sự yêu cầu từ bệnh nhân hoặc bác sĩ. Cánh cửa mở nhẹ, một cô y tá đeo khẩu trang bước vào. Cẩm Trang ngẩng đầu nói:

Chào cô. Tôi không gọi y tá đâu!
Cô y tá nói nhẹ nhàng:

Dạ, tôi mang thuốc cho chị. Đây là men tiêu hóa pha với nước nguội, rất tốt cho dạ dày. Bác sĩ kê đặc biệt cho chị.
Do Thiên Vương không mặc áo Blouse và cô y tá đứng phía sau, có lẽ cô không nhận ra anh. Nghe được vậy, Thiên Vương vội vàng đứng dậy, bước tới và đôi mày rậm nhấn chặt lại. Anh nói lớn:

Nói ngay, ai sai cô vào đây?

Đánh giá post

Bài viết liên quan