Không thể quên anh chương 43 | Theo dõi Trang
Trong khi cô y tá đặt chiếc cốc xuống bàn, bác sĩ Vương đã nắm lấy bàn tay của cô một cách nhẹ nhàng. Tuy nhiên, cô y tá không nhận ra ông là bác sĩ và tỏ ra ngạc nhiên:
Xin lỗi, anh là ai mà lại nắm tay tôi thế? Tôi chỉ là y tá đang thực hiện nhiệm vụ theo chỉ đạo của bác sĩ. Đây là công việc của tôi mà, không ai nói gì hết đâu.
Thiên Vương mỉm cười, vẫn giữ chặt bàn tay của cô:
À, cô là y tá à? Tôi không biết mình đã làm gì.
Cô y tá nhún vai, cười giả lả:
Thật không ngờ anh biết được mọi bác sĩ ở đây đâu. Nhất là những người phụ trách khu vực VIP, họ được chọn lựa kỹ càng lắm đấy. Không dễ dàng để nhận ra được đâu. Anh cũng ít khi ở đây lắm phải không?
Thiên Vương lên tiếng mạnh mẽ:
Vậy cô có biết tôi là ai không?
Cô y tá vẫn bình thản nhún vai:
Tất nhiên là không rồi! Nếu anh là người nổi tiếng hoặc quản lý cao cấp trong bệnh viện thì tôi có thể biết được. Nhưng anh đang làm tôi đau đấy, thả tay tôi ra!
Thiên Vương lạnh lùng nói:
Vậy thì để tôi giải thích cho cô hiểu, và để cô nhớ rằng, lần sau đừng dám xử lý tôi như thế này nữa. Tôi là Trịnh Thiên Vương – giám đốc của Bệnh viện Thiên Vĩ. Đúng, tôi có thể không nhớ hết mặt của mọi y tá trong bệnh viện, nhưng cô lại là một trong những y tá được tuyển chọn mà không biết mặt giám đốc bệnh viện sao?
Cô y tá nhìn Thiên Vương với ánh mắt kinh ngạc và lo lắng. Nhưng sự lo lắng ấy nhanh chóng biến mất, cô đưa tay còn lại vào túi áo để rút ra một thứ gì đó.
Bụp! – Chiếc dao gọt trái cây do Cẩm Trang mang theo đã được nhẹ nhàng thò vào bàn tay của cô khi cô ấy đang lục lọi trong túi áo, chưa kịp sử dụng vũ khí để đối phó với Thiên Vương. Cô ấy kêu lên vì đau đớn. Cơ hội đã đến, Cẩm Trang tiến lại gần, nhét một quả táo vào miệng cô, làm cho cô không thể nói gì. Cô mỉm cười, nói nhẹ nhàng:
Sao? Có định cắn tự tử hả? Chưa đến lúc đâu!
Thiên Vương nghiến răng:
Hãy nói với kẻ sai mày tới đây rằng Trương Cẩm Trang không bao giờ thua trong cuộc chiến với bọn tên xấu xa. Và chúng tôi vẫn ở đây, chờ đợi tụi chúng, rõ chưa?
Lúc này, Bá Tùng bước vào. Nhìn vào tình hình, chủ tịch Trương Thị hiểu ngay vấn đề. Anh nhanh chóng tiến lại và kẹp chặt hai tay của cô y tá phía sau:
Dũng cảm thật, dám tấn công đội trưởng phòng điều tra à?
Thiên Vương vội vã gỡ chiếc mũ y tá trên đầu cô. Vẫn là một chiếc chip điện tử. Nhưng điều kỳ lạ là nó trông rất lỏng lẻo, có vẻ như không có tác dụng gì. Và khác biệt so với những người trước đó, sau khi loại bỏ chip, cô gái này vẫn giữ ánh mắt căm phẫn, chứng tỏ cô không bị chi phối hoàn toàn bởi con chip, không bị kiểm soát bởi sức mạnh tâm linh, mà thực sự là một sát thủ chuyên nghiệp, được đào tạo và luyện tập mỗi ngày với tinh thần chiến đấu cao, sẵn sàng làm mọi cách để tiêu diệt kẻ địch. Cẩm Trang ngạc nhiên trước đối tượng này, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng với một kẻ lãnh đạo như thủ lĩnh trong vụ án này, việc có một đội ngũ sát thủ chuyên nghiệp là chuyện thường ngày. Bởi vì những người khác trước đây đã bị chi phối bởi chip điều khiển. Họ sẽ không biết họ đang làm gì, họ hoàn toàn mất ý thức và kiểm soát về hành động và lời nói của mình. Trong khi những người như cô y tá này không bị kiểm soát bởi sức mạnh tâm linh, mà thực sự là những người chuyên nghiệp, được đào tạo để săn bắn kẻ thù.
Thiên Vương nhận ra vấn đề và nhanh chóng gọi điện:
Xin chào đội trưởng Phú. Đây là Thiên Vương từ bệnh viện Thiên Vĩ. Anh có thể đưa đội của mình đến khu vực phòng VIP gần phòng cấp cứu một chút không? Có một kẻ giả danh là y tá đang có âm mưu tấn công Cảnh sát Cẩm Trang đang điều trị tại phòng VIP số một.
Sau khi tắt máy, Thiên Vương không tỏ ra tức giận mà quay lại nhìn cô y tá, miệng cô đang bị chen ngang bởi quả táo, và tay cô bị Bá Tùng kẹp chặt. Vương nhếch môi nói:
Rốt cuộc, cô đến đây để điều tra và giết người à? Không dễ dàng như vậy đâu! Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến gặp mấy anh cảnh sát để trò chuyện. Tối nay, cô sẽ phải chia giường với gián và chuột. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được chuyển đến “nhà mới”, nơi chật hẹp và còn nhiều chuột hơn. Muốn là người tử tế thì đừng có ý định làm bạn với loài gặm nhấm. Để mấy con chuột chù hôi kia gặm bớt đi cái xấu của cô!
Chưa đầy mười phút sau, Hoàng Phú đã xuất hiện ở phòng bệnh VIP. Anh lao vào và nhanh chóng hỏi:
Trang, em có sao không?
Cẩm Trang lúc này đã ngồi trở lại giường. Cô lắc đầu:
Em không sao, người bị thương là cô ấy!
Thiên Vương chỉ vào những giọt máu chảy trên sàn:
Cô ta đã cố rút vũ khí nhưng bị Bá Tùng ném con dao gọt hoa quả. Toàn bộ sự việc đã được camera ghi lại!
Bá Tùng cũng nói:
Sonic phòng ngừa không làm thừa một tí nào. Phòng VIP chỉ có camera ở hành lang, nhưng cu cậu đã lắp thêm hai cái bên trong phòng, giờ đã quay lại hết, không cần phải phủ nhận!
Thiên Vương tiếp tục:
Nhưng giờ hãy để tôi băng bó cho cô ấy trước, tránh trường hợp cô ta ngã và không có ai để hỏi thăm!
Hoàng Phú gật đầu:
Dạ, tôi sẽ làm ngay!
Thiên Vương lấy găng tay và bắt đầu băng bó vết thương cho cô. Hoàng Phú sau đó cài còng số tám và nói:
Cảm ơn mọi người nhiều!
Thiên Vương tiếp tục:
À, cô ấy cũng được gắn chip như những người khác, nhưng chỉ là để làm cho vui, chip không hoạt động – một cách để đánh lừa. Tôi nghĩ vậy!
Hoàng Phú “à” lên và nói:
Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh nhiều nhé, bác sĩ!
Anh quay lại nhìn Cẩm Trang:
Em hãy nghỉ ngơi đi! Còn trông vẫn rất tươi tắn đấy!
Cẩm Trang thở dài:
Trước đây vừa làm việc, vừa bị hại thôi đã đủ khổ rồi, giờ nằm ngủ ở bệnh viện cũng không yên phận!
Phú cười:
Xinh đẹp lại thông minh, thật là khổ thân! Nhưng đừng lo, em hãy yên tâm điều trị cho khỏe!
Thiên Vương nhìn Cẩm Trang:
Bá Tùng, em có đau không? Trông em có vẻ mệt mỏi!
Cẩm Trang xoa bụng:
Dạ, em chạy nhanh quá, sợ rằng em sẽ bị chuột cắn nên giờ có chút đau và mệt ạ!
Thiên Vương lấy ra thuốc giảm đau và nói:
Để anh tiêm thuốc giảm đau cho em. Vì em đang được theo dõi đặc biệt nên thuốc luôn sẵn có ở đây!
Anh tiến hành tiêm thuốc trong khi Hoàng Phú nói:
Vậy thì cảm ơn bác sĩ nhé, Trang là hoa hậu phòng của tôi! Bây giờ tôi phải đi đây!
Sau đó, đội trưởng ra lệnh cho đồng đội của mình đưa cô y tá giả mạo đi. Bá Tùng nhớ ra một điều và nhanh chóng nói:
Ơ, hai cô y tá thường ngồi ở cửa phòng đâu rồi nhỉ?
Thiên Vương vừa tiêm xong cho Cẩm Trang, anh lên tiếng:
Khi tôi đến đây, họ nói là đi ăn, nhưng dường như họ trông mệt mỏi lắm!
Hoàng Phú dừng lại khi đến gần cửa phòng:
Vậy là có thể họ đã bị thôi miên bởi cô này.
Bá Tùng đề xuất:
Phú, hãy đưa cô ấy đi về trụ sở, để tôi gọi mấy đồng đội tìm hai cô kia. Tôi sẽ báo cáo cho anh!
Phú đồng ý và đi ra ngoài. Khi cảnh sát ra đi, Bá Tùng kích hoạt cuộc gọi video với một số người khác. Mười phút sau, Vương Thành, Gia Khiêm và Sonic xuất hiện. Thành lên tiếng ngay khi vào phòng:
Nếu không nói trước với tôi, tôi đã giải quyết nó rồi!
Tùng nói:
Còn cơ hội lắm. Bây giờ Gia Khiêm và Sonic ở lại với anh Kem, bảo vệ Bắp. Thành và tôi sẽ đi tìm hai cô y tá kia. Tôi thường xuyên ở đây nên nhớ mặt các cô ấy, hai em có thể không nhận ra, nhưng người bị thôi miên hoặc đang bị thôi miên sẽ có dấu hiệu ngơ ngác, hành động không kiểm soát. Chắc chắn một trong hai cô sẽ không mặc đồ y tá, vì họ đã bị con đó thôi miên, đưa đồ cho hắn rồi!
Anh quay lại Cẩm Trang:
Em hãy cẩn thận! Hoặc từ mai, em nên về nhà để yên tâm. Không phải lúc nào cũng có người ở đây!
Cẩm Trang cười:
Không sao đâu. Mấy ngày tới, họ sẽ không làm gì thêm đâu, hoặc nếu có, họ sẽ chọn cách khác. Và ở bệnh viện, họ sẽ hạn chế hành động, vì nếu không, rất dễ bị phát hiện.
Cẩm Trang nói xong và nằm xuống. Bá Tùng vẫn lo lắng. Nếu không có anh và Thiên Vương ở đây, thì sao với cô em gái của anh?
Sau khi dặn dò thêm và cùng Vương Thành và Gia Bảo đi tìm hai cô y tá thường xuyên ở phòng này chăm sóc Cẩm Trang. Vì Thiên Vương nói hai cô ấy đi ăn, Bá Tùng đi xuống căng tin bệnh viện, Thành và Bảo chia nhau đi tìm ở cổng. Trước khi đến căng tin, Tùng đã nhìn thấy một cô y tá ngồi vỗ vào đầu, anh tiến lại. Dưới ánh đèn, anh nhận ra cô là một trong hai cô y tá luôn ở trước cửa phòng của Cẩm Trang. Cô không mặc đồ y tá. Chắc chắn cô là người đã đưa quần áo cho kẻ đó. Tùng lắc vai cô:
Chị Hiền, chị có sao không?
Cô y tá dừng lại một chút rồi tỉnh giấc. Cô nhìn xung quanh rồi nói:
Trời ơi, tôi đến đây làm gì vậy?
Bá Tùng nhẹ nhàng nói:
Chị đã bị kẻ xấu thôi miên và đi lang thang vô thức. Chị kiểm tra xem có mất đồ gì không?
Chị Hiền kiểm tra rồi trả lời:
Không, tôi chỉ có nhẫn và điện thoại, tất cả ở đây. Còn Cẩm Trang thì sao?
Bá Tùng lắc đầu:
May mắn là có Thiên Vương và tôi ở đây, nên hiện tại Trang không sao. Chị hãy quay về khu phòng VIP nhé. Chắc hôm nay chị nên nghỉ ngơi cho khỏe.
Cùng lúc đó, anh thấy Vương Thành gọi điện thoại:
Bơ, anh và Sonic tìm thấy một cô ở quầy tạp hóa gần cổng bệnh viện đấy.
Bá Tùng nhanh chóng đề xuất:
Chị cũng ở đây rồi, chúng ta gặp nhau trước khu phòng VIP nhé.
Cả ba đến khu nhà VIP, Thiên Vương cũng xuất hiện và yêu cầu hai chị y tá chuẩn bị sẵn sàng đến trụ sở cảnh sát để trình bày vụ việc vừa xảy ra. Bá Tùng thông báo cho Hoàng Phú để anh đưa hai chị y tá đó lên trụ sở để làm việc. Dù hai chị y tá đều là nạn nhân và không nhớ gì, nhưng họ vẫn là nhân chứng quan trọng vì toàn bộ quá trình bị thôi miên của họ đã được camera ghi lại trên hành lang phòng VIP. Tiếng còi xe cảnh sát lại vang lên. Ở góc bệnh viện, một người bí ẩn báo cáo:
Thưa chỉ huy, “tulip đen” đã thất bại và bị bắt giữ. Cẩm Trang vẫn rất yếu, đã được tiêm thuốc giảm đau và được cung cấp sức mạnh. Theo tôi, cô ấy sẽ không thể phục hồi đủ khỏe để thực hiện giao dịch vào ngày chúng ta đã dự kiến. Ngoài ra, việc tiêu diệt cô ấy ở đây cũng khó khăn.