Không thể quên anh chương 44 | Thâm hiểm
Sau khi cất giọng sau lớp mặt nạ, người bí ẩn lại nói:
Đã ốm đến như vậy à? Liệu đã xác minh chưa?
Người bóng đen trả lời:
Đúng vậy, tôi đã chứng kiến khi bác sĩ tiêm thuốc. Mọi thứ đã trở lại bình thường, và giờ họ sẽ cẩn thận hơn. Ông anh của cô không muốn cô về nhà, nhưng Trương Cẩm Trang không muốn. Bác sĩ cũng không muốn họ về. Nếu chỉ giả vờ ốm đau, họ đã cho về nhà từ lâu!
Cô gái sau lớp mặt nạ gật đầu:
Đúng vậy. Hãy tiếp tục theo dõi cẩn thận. Chỉ còn vài ngày nữa, chúng ta cần phải cẩn trọng. Có lẽ sau này, chúng ta có thể chuyển đến thành phố E!
Một tiếng “rõ” vang lên. Trong căn phòng thép, cô gái nở nụ cười:
Cảnh Khang, lúc này anh sẽ gặp rắc rối. Còn cô bạn gái bé nhỏ của anh, giờ đang nằm ở bệnh viện, làm sao có thể giúp anh được chứ? Có vẻ như chuyến đi này của em thành công rồi. Sau khi xong việc này, em sẽ thảo luận với anh!
Một tiếng cười sảng khoái vang lên trong căn phòng kín. Nhưng không có tiếng vang đáp lại, xung quanh chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Trong khi đó, ở phòng bệnh, khi mọi người đã rời khỏi, Bá Tùng nói ngồi bên giường:
Bắp, em cảm thấy thế nào? Tại sao không về nhà? Đúng là ở nhà sẽ tốt hơn đấy chứ?
Cẩm Trang cười:
Không có gì buồn cả anh ạ, em có các cô y tá để nói chuyện. Nếu không, em có thể xem phim, lướt điện thoại, không thiếu việc để làm. Về việc của anh, không cần phải lo lắng, họ chưa trở lại đâu. Anh hãy tiếp tục công việc của mình, đừng lo cho em nhé, em tự mình xử lý được!
Bá Tùng nhìn em:
Xử lý cái gì vậy? Nếu ban nãy anh Kem không ở đây, và nếu em uống cốc nước đó…
Tùng dừng lại, không muốn nghĩ đến điều đó nữa, nhưng cô em gái vẫn cười:
Trời ơi, hai cô y tá ở đây nói chuyện với em hàng ngày, em đã quen rồi. Ban nãy khi nghe tiếng cô kia, em đã nhận biết ngay. Những trò đó không lừa được em, và nếu họ muốn động tay động chân, em cũng không ngán. Nằm viện từ buổi sáng đến giờ, em đã mệt lắm, cũng muốn vận động một chút!
Bá Tùng nhẹ nhàng đặt tay lên đầu em gái:
Em đừng nên có tinh thần hùng dũng với việc nhét một quả táo vào miệng cô ta. Cô nói như thế sao?
Cẩm Trang cười:
Đó chỉ là lúc ban nãy em hơi ngạc nhiên vì anh Kem quá tinh ý. Phản ứng của anh khiến em bất ngờ, nhưng tay chân em vẫn bình thường mà, không có gì đâu. Anh muốn thử không?
Bá Tùng kéo chăn lên đắp cho em:
Tôi chỉ muốn lo lắng cho sức khỏe của em thôi, nhưng em cứ làm ra vẻ hài lòng.
Cẩm Trang nhìn anh trai:
Em đã nói anh không cần phải lo lắng, anh lo nhiều quá sẽ nhanh già đấy. Anh và chị Uyên phải đẻ thêm một đàn cháu nữa và phải dự đám cưới của em. Mạng em lớn lắm, anh yên tâm đi!
Bá Tùng vuốt nhẹ tóc em:
Nhớ rằng luôn tự bảo vệ mình và không giấu anh bất kỳ điều gì, đã hiểu chưa? Giờ em nên đi ngủ, anh sẽ thức một chút nữa.
Cẩm Trang đáp:
Anh cũng nên nghỉ đi, cửa đã khóa và có y tá ở ngoài cửa, anh không cần phải lo.
Bá Tùng gật đầu:
Ừ, anh sẽ đọc tin tức một chút trước khi đi ngủ.
Nhìn em gái đang ngủ say, Bá Tùng mở laptop và làm việc một chút trước khi nằm nghỉ trên sofa.
Trong khi đó, ở thành phố E…
Sau một ngày kiểm tra các cơ sở như quán bar, nhà hàng cùng với Minh Luân và những người bạn, Cảnh Khang trở về nghỉ tại quán Bar Sun. Đây là một căn phòng đặc biệt dành riêng cho anh – nơi anh thường ở nếu có vấn đề gì xảy ra với các cơ sở của mình. Trong tình hình hiện tại, anh quyết định ở lại quán Bar để có thể xử lý dễ dàng hơn.
Tối đó, sau khi về đến nơi, anh nhận được tin nhắn từ Cẩm Trang hỏi về công việc trong ngày. Dù cô từ chối cuộc gọi của anh sau hai lần gọi, nhưng họ vẫn trao đổi tin nhắn với nhau. Dường như dù Cẩm Trang nói rằng mọi thứ ổn, nhưng Cảnh Khang vẫn cảm thấy không yên tâm. Anh cố gắng động viên cô và nhanh chóng giục cô đi ngủ.
Gần nửa đêm, anh nhận được cuộc gọi từ Hoàng Phú. Từ khi Cảnh Khang đến thành phố E, anh và Hoàng Phú đã liên lạc với nhau để trao đổi thông tin. Lần này cũng vậy, khi thấy anh gọi vào buổi tối, Hoàng Phú nghĩ rằng có chuyện quan trọng:
Anh chưa ngủ sao, đội trưởng?
Hoàng Phú nhìn qua màn hình video:
Tối nay có kẻ xâm nhập vào bệnh viện nhằm tấn c.ô.g Cẩm Trang. Nhờ có sự may mắn của bác sĩ Vương và anh trai con bé, họ đã đối phó và cô ấy an toàn.
Lời Hoàng Phú như một cú shock với Cảnh Khang. Thật may mắn anh không gọi cho cô. Khang lo lắng hỏi dồn dập:
Cẩm Trang ổn chứ? Cô ấy có bị thương không? Ai là kẻ tấn c.ô.g, họ đã bị bắt chưa? Tôi sẽ trở về thành phố C ngay lập tức!
Hoàng Phú cười:
Tình yêu là thế à? Tôi đã nói rồi rằng con bé an toàn mà, cậu không cần phải lo lắng. Xung quanh Cẩm Trang không chỉ có những người thân biết võ, mà từ hôm nay còn có thêm một số cảnh sát mặc thường phục bí mật để bảo vệ. Dĩ nhiên, tôi cũng đã hoảng loạn khi nghe tin. Nhưng may mắn có người, và cô bé cũng tự bảo vệ được mình.
Cảnh Khang lắc đầu:
Cái tình hình không được tốt chút nào, anh ạ. Nếu có vấn đề đêm nay thì còn có thể sẽ có vấn đề vào ngày mai, và cả ngày kia nữa. Những người này thật là dũng cảm!
Hoàng Phú đáp:
Đó là lý do tại sao anh phải sắp xếp những người bảo vệ bí mật. Nếu em rời đi thành phố E bây giờ, chúng sẽ nghi ngờ ngay. Để cho kế hoạch phân rẽ khối đoàn kết bên trong chúng thành công đi!
Phú cũng chia sẻ với Cảnh Khang về kế hoạch tối nay. Khang nghe xong rồi gật đầu:
Điều đó có nghĩa là Khánh Huyền không còn sử dụng những kẻ gián điệp nhỏ nữa, mà chuyển sang những kẻ quan trọng hơn. Có vẻ như giao dịch đã gần đến, và chúng đang trở nên mạnh mẽ hơn. Họ muốn làm cho phe của chúng ta dao động, yếu đuối bằng cách tung ra các đòn đánh mạnh mẽ. Lúc đó, chúng sẽ dễ dàng hành động, tiến hành một cách hoàn hảo!
Phú đồng ý:
Đúng vậy. Đó là cách chúng hoạt động. Vì vậy, nếu em chạy về quá lo lắng cho Cẩm Trang, chúng sẽ tập trung vào một điểm. Hãy giữ bình tĩnh, chỉ còn ba ngày nữa thôi, vụ giao dịch sẽ diễn ra. Chúng ta không thể phạm sai lầm. Anh nói cho em biết tình hình chứ không phải để em lo lắng. Ở đây có rất nhiều người bảo vệ cho Trang và cô ấy cũng biết cách tự bảo vệ mình!
Cảnh Khang nói một cách ôn hòa:
Lực lượng của em vẫn đang luyện tập. Đặng Toàn cũng đã chuẩn bị thuốc cần thiết cho việc chăm sóc thương tích. Anh không cần phải lo. Chúng tôi sẵn sàng hỗ trợ cảnh sát nếu anh cần.
Phú gật đầu:
Tuyệt vời! Bên bệnh viện Thiên Vĩ cũng đã sẵn sàng. Tôi nghĩ rằng sẽ có nhiều thương tích hơn chúng ta tưởng. Hội “hiệp sĩ đường phố” cũng sẽ giúp đỡ cảnh sát. Tuy nhiên, từ giờ đến lúc đó, mọi người phải cẩn thận, tránh gây thêm thương tích. Em không cần phải về ngay bây giờ, chờ tới gần ngày hãy về. Ở đó, em và mọi người vẫn có thể hỗ trợ Quốc Trường khi cần.
Khang nhắc nhở:
Đúng vậy, nghĩ đến em là anh lại nghĩ đến ông Hòa mà lại tức giận. Hôm trước, nếu không có em can thiệp, có lẽ Luân sẽ đã đánh ông ta rồi. Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn!
Phú mỉm cười:
Để cho nó vui vẻ thêm một thời gian nữa!
Cảnh Khang và Phú bàn bạc thêm một chút rồi chia tay.
Sáng hôm sau, Cảnh Khang tranh thủ gọi điện cho Cẩm Trang trước khi anh cùng đồng đội đi kiểm tra một vòng quanh thành phố E. Trưa nay, anh còn có cuộc hẹn ký hợp đồng kinh doanh với một nhà hàng chay nữa. Khi thấy cô trên màn hình, anh hỏi:
Em đã ngủ ngon chưa? Ai đang ở cùng em vậy?
Cẩm Trang cười tươi:
Em chỉ có ăn và ngủ thôi, có gì mà không ngon chứ? Anh hai vừa đi làm. Em ở một mình thôi, có y tá ở ngoài cửa.
Cảnh Khang hỏi:
Tối qua em có bận gì không? Anh gọi không được rồi mới nhắn tin đấy!
Cẩm Trang trả lời:
Dạ, em có chút việc phải lo nên không tiện nghe điện thoại, nhưng em ổn mà!
Cảnh Khang nhăn mày:
Ổn cái gì vậy? Tối qua anh Phú không cản thì anh đã chạy về cả đêm rồi đấy!
Biết rằng anh đã biết mọi chuyện, Cẩm Trang nhăn mặt:
Sếp Phú quá nhiều lo lắng rồi! Em không có làm gì cả. Những chuyện vặt vãnh đó không thể làm khó được em đâu.
Cảnh Khang nén sự lo lắng trong lòng, thì thầm nhỏ:
Em phải cẩn thận, không được chủ quan, điều trị cho khỏe mạnh để yêu anh chứ!
Trang phì cười:
Được rồi, em sẽ chú ý hơn!
Hai người tạm biệt, Cẩm Trang tiếp tục lướt web, đọc tin tức.
Trưa hôm đó, Cảnh Khang có cuộc hẹn ký kết hợp đồng lúc mười ba giờ ba mươi. Cùng với đối tác, anh trình bày mong muốn mở một cửa hàng thực phẩm chay. Hợp đồng được ký kết nhanh chóng và suôn sẻ. Đối tác nhìn Cảnh Khang nói:
Ông Khang còn trẻ mà đã đứng đầu một loạt cơ sở kinh doanh, thật đáng nể!
Cảnh Khang bật cười:
Cảm ơn ông đã khen ngợi! Đó là nhờ vào sự nỗ lực và một chút may mắn nữa.
Sau khi Hợp đồng được kiểm tra kỹ, cả hai ký kết trong khi ăn trưa. Đó cũng là cách để Cảnh Khang thể hiện thực lực của mình đối với đối tác. Anh hài lòng với những gì mình đạt được và có động lực để phấn đấu hơn nữa, đưa quán Bar và nhà hàng của mình lên một tầm cao mới, cũng như để chứng minh mình xứng đáng với tình yêu của cô cảnh sát xinh đẹp.
Khi chuẩn bị rời nhà hàng để trở về quán Bar Sun, Cảnh Khang thấy người quản lý nhà hàng chạy đến với tư thế hốt hoảng:
Anh Khang, đây có vẻ là tình huống nguy hiểm, không hiểu sao một số khách hàng sau khi ăn trưa, chưa kịp rời khỏi nhà hàng đã bị đau bụng, nôn mửa và đau đầu. Em vừa gọi xe cấp cứu và báo tin cho anh ngay. Anh ơi, Hợp đồng mới ký kết, nhà hàng của chúng ta gặp sự cố như vậy, liệu họ có hủy Hợp đồng không ạ?
Cảnh Khang cau mày, nói rõ ràng:
Có ai đầu độc thực khách không? Em đóng cửa nhà hàng, ra lệnh không cho nhân viên nào rời khỏi chỗ làm, gọi cảnh sát thành phố đến đây!