Không thể quên anh chương 45 | Báo tin
Cảnh Khang nhẹ nhàng gợi ý:
Duy ơi, bạn làm ngay đi!
Duy lắc đầu đáp:
Dạ, em đi ngay ạ!
Cảnh Khang nhìn quanh và nhắc nhở:
Minh Luân ở đâu đấy? Bạn gọi Luân vào đây giúp tôi đi!
Duy gật đầu và nhanh chóng rời khỏi. Chưa đầy vài phút sau, Minh Luân xuất hiện:
Anh đại ca, tôi nghĩ chúng nó cùng một bọn đấy. Có lẽ Khánh Huyền đang gây rối ở đây vì không thành công ở quán Bar, nên chuyển sang phá nhà hàng!
Khang nhìn Luân và nói:
Bây giờ, bạn hãy đến bệnh viện thành phố và xem xét thực chất tình trạng của những nạn nhân bị ngộ độc, xem liệu họ có liên kết với bệnh viện không. Tôi sẽ nhờ Toàn làm việc này vì anh ta quen với giám đốc bệnh viện thành phố E.
Luân gật đầu:
Được rồi, tôi hiểu. Tôi sẽ làm ngay!
Luân vừa ra khỏi thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Cảnh Khang bước ra, đồng chí Nguyễn Vinh nói khi thấy anh:
Ôi, lại là nhà hàng của bạn à?
Khang đáp:
Thật xấu hổ khi phải gặp các bạn trong tình huống như thế này.
Lần này, mặc dù không phải là đợt kiểm tra hàng cấm, nhưng Hòa và Quốc Trường vẫn ở đó. Thấy Cảnh Khang nhìn về phía họ, đồng chí Vinh giới thiệu:
Đây là hai đồng chí từ phòng cảnh sát thành phố C, Văn Hòa và Quốc Trường. Cả hai đến giúp chúng tôi trong việc điều tra vụ ngộ độc này để xem có liên quan đến hàng cấm không.
Cảnh Khang bắt tay hai đồng chí như lần đầu tiên gặp:
Vâng, rất vui được gặp hai đồng chí. Tôi cũng từ thành phố C mà. Trước khi quay trở lại đó, tôi và bạn bè mở nhiều nhà hàng và quán bar ở đây.
Vinh cười:
Đúng là có duyên, dù gặp nhau trong hoàn cảnh không vui. Lần này chúng ta cùng chờ xem kết quả nhé! Bắt đầu thôi!
Mọi người ngồi lại và quản lý nhà hàng kể chi tiết sự việc cho cảnh sát. Tất cả camera trong nhà hàng được kích hoạt. Quá trình nấu nướng, từ việc chuẩn bị nguyên liệu cho đến chế biến, đều được phản ánh trên màn hình, đảm bảo vệ sinh và không có gì bất thường xảy ra. Cảnh Khang nhăn mày:
Vậy tại sao mọi người ăn xong lại bị đau bụng và nôn mửa nhỉ? Không hợp lý chút nào cả!
Đồng chí Vinh nói:
Mặc dù trên hình ảnh camera mọi thứ đều bình thường, nhưng chúng ta vẫn cần sự kiểm tra của bộ phận An toàn vệ sinh thực phẩm!
Cảnh Khang gật đầu:
Vâng, tôi hiểu. Đối với một nhà hàng, vệ sinh thực phẩm là quan trọng nhất. Mọi người hãy làm đầy đủ thủ tục, bởi thực tế là chúng tôi cũng cần biết sự thật để không ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng.
Đồng chí Vinh đồng ý và gọi đội An toàn vệ sinh thực phẩm tới hỗ trợ. Trong khi chờ đợi, Cảnh Khang gọi điện cho đối tác mà anh đã ký kết hợp đồng trưa nay:
Alo, tôi đây, anh Khang!
Khang giải thích:
Xin lỗi, thật phiền phức khi làm phiền anh. Ngay sau khi anh rời, nhà hàng của chúng tôi xảy ra vụ ngộ độc thực phẩm. Tôi đã gọi cảnh sát và bộ phận vệ sinh an toàn thực phẩm đến điều tra, hy vọng sẽ tìm ra nguyên nhân. Trên camera, mọi thứ đều bình thường. Tôi biết tin này có thể lan truyền, vì nhà hàng chúng tôi không nhỏ, có thể xuất hiện trên các phương tiện truyền thông công cộng. Vì vậy, tôi muốn nói trước với anh. Nếu anh tin tưởng tôi, không vấn đề gì, nhưng nếu anh lo lắng về chất lượng của tôi, hãy thoải mái đưa ra ý kiến, tôi luôn lắng nghe!
Sau khi nghe Khang nói, đối tác mỉm cười:
Những gì anh vừa nói là lời cam kết về chất lượng rồi. Nếu anh muốn giấu diếm, anh đã không gọi cho tôi. Tôi tin rằng có sự nhầm lẫn nào đó ở đây, chúng ta hãy chờ xem cơ quan điều tra sẽ kết luận ra sao.
Khang mỉm rộn rã:
Cảm ơn anh, tôi sẽ không làm anh thất vọng!
Đối tác tiếp tục:
Trong kinh doanh, niềm tin là quan trọng, đặc biệt là khi chúng tôi kinh doanh đồ chay, biểu hiện của niềm tin là hướng thiện. Anh đã nghĩ đến việc mở cửa hàng đồ chay, điều này thể hiện ý định hướng tâm về sự An Nhiên tĩnh tại. Chúng tôi không bao giờ vì lợi ích mà quyết định vội vàng. Hãy yên tâm!
Cuộc gọi với đối tác kết thúc, Khang ngay lập tức gọi cho Đặng Toàn. Sau khi Toàn nhấc máy, Khang nói:
Toàn à, tôi cần nhờ bạn một việc!
Sau khi trò chuyện với Toàn, Khang nhận được cuộc gọi từ Minh Luân:
Anh Khang! Tất cả thực khách đều từ một công ty. Họ đều là công nhân của công ty KH, công ty con của công ty DH. Em khẳng định tới 80% là do Khánh Huyền bày ra. Các công nhân khi nhập viện đều lo sợ, kêu đau đớn. Nhưng khi đến phòng bệnh cộng đồng, họ nằm im ru như ngủ. Em không rõ liệu do thuốc của bác sĩ hay họ đã hét quá nhiều và chán chường nên mới ngủ như thế.
Khang nói:
Chờ một chút, Toàn sẽ gọi cho em sau và hướng dẫn em đến gặp giám đốc bệnh viện mà anh ấy quen. Em kiểm tra kỹ lưỡng tình hình của các nạn nhân nhé!
Luân đáp:
Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ làm ngay!
Luân “dạ” một tiếng rồi tiếp tục bước về phía phòng bệnh lớn gần khu cấp cứu. Nơi này được gọi là phòng bệnh Cộng Đồng, dành cho những ca bị nạn tập thể được đưa vào bệnh viện thành phố E. Anh đeo khẩu trang và đi dạo xung quanh khu vực đó, các bác sĩ sau khi chăm sóc bệnh nhân thì ra ngoài. Luân định hỏi một bác sĩ nhưng nhận được cuộc gọi từ Toàn. Sau khi trả lời, anh tới gặp giám đốc bệnh viện, cũng là một bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa. Sau tiếng gõ cửa, Luân nghe giọng nói vọng ra:
Xin mời vào!
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa. Trong phòng, giám đốc không ngồi một mình mà có mặt một bác sĩ nữa. Khi thấy Luân bước vào, giám đốc gật đầu chào:
Chào cậu!
Minh Luân cũng gật đầu chào:
Dạ, chào hai bác sĩ, tôi là Minh Luân, bạn của Đặng Toàn ạ!
Vị giám đốc mỉm cười:
À, tôi biết rồi. Cậu ngồi đi! Bạn của tôi giấu mình rất kỹ, khó gặp lắm!
Luân cảm thấy thoải mái hơn:
Dạ, anh Toàn thích như vậy. Bây giờ anh ấy mở phòng mạch ở Thành phố C, nhưng trừ trường hợp cấp cứu, anh ấy chỉ chăm sóc một số bệnh nhân thôi. Hôm nay, anh ấy đã bảo em lên gặp anh để thảo luận về nguyên nhân vụ ngộ độc của các công nhân ở công ty KH ạ.
Giám đốc bệnh viện chỉ tay về phía bác sĩ còn lại trong phòng:
Ừ, tôi đã gọi bác sĩ trực cấp cứu – người đã tiếp nhận ba mươi công nhân ngộ độc cách đây ít phút. Bây giờ, hãy nghe bác sĩ Thắng nói.
Minh Luân gật đầu. Bác Sĩ Thắng lên tiếng:
Thực ra, ba mươi người đó… không hề bị ngộ độc!
Luân ngạc nhiên:
Hả? Thế à? Tôi nghe nói họ bị nặng lắm. Tôi thấy họ đang truyền thuốc đấy!
Bác sĩ Thắng gật đầu đồng ý:
Đúng vậy, nhưng thuốc đó chỉ là thuốc bổ thôi. Sáng nay, có một người đàn ông đến và đề xuất một giao kèo với tôi rằng chỉ cần tôi cứu chữa cho công nhân ở công ty KH và nói với báo chí rằng họ bị ngộ độc nặng, thì sẽ nhận được một khoản tiền lớn. Nếu không, gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm… Tôi không dám nói những điều này nơi công cộng, không biết gia đình tôi…
Minh Luân nói:
Xin lỗi, anh có thể để tôi kiểm tra xem có thiết bị theo dõi không?
Bác sĩ đồng ý, Luân kiểm tra từng chi tiết trên cơ thể nhưng không phát hiện thiết bị nào. Luân nói:
Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho vợ con anh. Chắc chắn người của chúng tôi sẽ luôn theo dõi.
Luân gọi điện cho Cảnh Khang, trình bày vụ việc. Khang liền gọi một số người ở thành phố E đến gia đình của bác sĩ Thắng. Họ sẽ bảo vệ vợ con bác sĩ, chờ anh xử lý xong với cơ quan điều tra. Khang tin rằng Khánh Huyền có thể còn làm điều gì đó bên ngoài, nên việc bảo vệ gia đình bác sĩ Thắng là rất cần thiết.
Minh Luân quay lại bác sĩ Thắng:
Bây giờ, anh đi với tôi. Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh, vì hiện tại bệnh viện không còn an toàn nữa. Anh đi trước, chúng tôi sẽ đưa vợ con anh đến nơi an toàn sau!
Luân nhìn giám đốc bệnh viện:
Xin lỗi, tôi muốn hỏi giám đốc có thể cho bác sĩ này nghỉ một thời gian không?
Giám đốc bệnh viện đồng ý:
Chắc chắn, Thắng là một bác sĩ xuất sắc, việc đảm bảo an toàn cho anh là rất quan trọng.
Minh Luân cảm ơn giám đốc bệnh viện và đưa cho Thắng một bộ quần áo để thay đổi. Đồng thời, những người của Cảnh Khang cũng giúp bác sĩ Thắng cải trang. Sau đó, họ cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Trong khi đó, tại nhà hàng của Cảnh Khang, công tác kiểm tra vẫn đang diễn ra mà không có sự cố nào được phát hiện. Khang sau khi nghe điện thoại của Luân đã thảo luận với đồng chí Vinh về tình hình của bác sĩ Thắng và thông báo rằng Minh Luân sẽ đưa anh ta đến trụ sở cảnh sát để làm rõ vụ việc. Nguyễn Vinh bật cười:
Thế à, tôi đã biết rồi, anh luôn làm việc đúng đắn. Hội này với Hội hôm trước có phải là một không nhỉ? Nếu là vậy, anh thật là tài giỏi, bởi có nhiều kẻ ghen ghét anh lắm! Chúng chỉ muốn phá hoại kinh doanh của anh thôi.
Khang cười:
Tôi không dám tự ca ngợi mình tài giỏi, nhưng không tránh khỏi sự căm ghét từ một số người.
Đội vệ sinh an toàn thực phẩm sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cũng kết luận rằng nhà hàng của Cảnh Khang hoàn toàn đáp ứng các tiêu chuẩn về vệ sinh an toàn thực phẩm. Cảnh sát Vinh nói to:
Chúng tôi đã có dấu hiệu về vụ việc này, chúng tôi sẽ thông báo chính thức trên các phương tiện truyền thông để không gây ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng!
Cảnh Khang cũng phản hồi:
Nhà hàng của chúng tôi cũng sẽ cử người chăm sóc tận tình cho những nạn nhân của vụ ngộ độc, các anh yên tâm thông báo cho người thân của họ!
Đúng lúc đó, điện thoại của Cảnh Khang nhận được tin nhắn:
Khang, chỉ còn hai ngày nữa, hãy rời khỏi thành phố E ngay.