Không thể quên anh chương 46 | Vinh là kẻ phản bội

15/04/2024 Tác giả: An Yên 595

Sau khi đọc tin nhắn, Cảnh Khang ngay lập tức trả lời và tắt điện thoại. Anh cùng Duy đồng hành với lực lượng cảnh sát về trụ sở cảnh sát thành phố E để báo cáo vụ việc.

Trong khi đó, trên xe, bác sĩ Thắng tranh thủ gọi điện cho vợ. Anh kể với vợ mọi chuyện và nói:

Em ơi, anh xin lỗi. Họ đe dọa sẽ hại em và hai con nên anh đành phải làm điều trái với lương tâm một bác sĩ. Nhân viên của nhà hàng sẽ đến bảo vệ em và các con ngay lập tức!
Chị Tâm, vợ của bác sĩ Thắng, rơi nước mắt:

Anh đừng trách bản thân mình. Nhưng giờ này, công an có bắt anh không? Và liệu nhân viên của nhà hàng có đủ sức bảo vệ gia đình mình không? Chúng nó độc ác lắm, chắc chắn sẽ không khoan nhượng đâu!
Minh Luân tiến đến và nói qua màn hình điện thoại:

Chị ơi, tôi là Luân, cũng là người của nhà hàng. Đầu tiên, xin chị hãy yên tâm về anh Thắng. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh và ngay cả khi ra tòa, anh Thắng cũng sẽ được giảm nhẹ hình phạt vì tình thế ép buộc và sự trung thực trong khai báo. Thứ hai, nhân viên của chúng tôi rất giỏi võ. Họ được đào tạo kỹ lưỡng về tự vệ. Nếu có ai đến cửa, chị hãy xác minh có phải nhân viên nhà hàng hay không trước khi mở cửa. Chị đã hiểu chưa?
Chị Tâm gật đầu:

Dạ… dạ …Tôi hiểu rồi ạ, cảm ơn các anh đã giúp đỡ gia đình tôi ạ!
Minh Luân cũng gật đầu:

Chị yên tâm đi, trong hôm nay, chúng tôi sẽ đưa gia đình chị đến nơi an toàn ạ.
Thắng tắt máy, và đúng lúc xe rẽ vào trụ sở cảnh sát thành phố E. Cảnh Khang và Duy đang viết bản tường trình. Bác sĩ Thắng được đưa vào phòng hỏi cung, Nguyễn Vinh đang chờ đợi. Thắng chỉ nhớ một người đàn ông cao khoảng một mét bảy, giọng nói trầm đục, nhưng không biết gì khác về người đó. Sau khi khai báo, Thắng được đưa vào phòng tạm giam được sắp xếp sạch sẽ và thoải mái để nghỉ. Đồng chí Vinh giải thích:

Thắng không phải là tội phạm trong vụ án này nên việc này là bình thường!
Trước cửa phòng có ba đồng chí canh gác. Còn Cảnh Khang sau khi đọc tin nhắn, anh nhanh chóng sắp xếp công việc và đặt người cẩn thận. Anh kiểm tra chuyến bay muộn nhất là 23:30 đêm nay và đặt vé cho chuyến đó.

Vào khoảng bốn giờ chiều, Đình và Thái, hai đàn em của Cảnh Khang, vẫn đi lại trước cổng nhà bác sĩ Thắng. Hoàng, một người khác, đi vào để trấn an chị Tâm. Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Thái, đứng cách cổng một đoạn, thấy một nhân viên giao gas bấm chuông và hỏi:

Anh tìm ai vậy?
Người nhân viên đó trả lời:

Dạ, tôi đem gas đến cho gia đình này ạ!
Thái mỉm cười:

À, đây là nhà tôi. Chúng tôi không gọi gas đâu nhỉ?
Anh chàng giao gas nói:

Lạ quá, đây là nhà bác sĩ Thắng mà. Ban nãy vợ anh ấy gọi gas, chị ấy bảo chuẩn bị đến giờ nấu bữa cơm chiều mà hết gas từ trưa. Tôi đến đây nhiều lần nhưng chưa gặp anh bao giờ đâu?
Thái nói:

À, tôi là em trai của anh Thắng. Tôi mới chuyển đến ở cùng vợ chồng anh ấy để học nghề. Tôi giúp anh chị nấu ăn nên rất rõ nhà đã hết gas đâu!
Từ trong nhà, chị Tâm bước ra và đứng cách cổng một quãng trước khi hỏi:

Anh hỏi ai vậy ạ?
Người đàn ông mặc đồ của hãng gas trả lời:

Chị gọi gas đúng không ạ? Tôi đến giao gas!
Tâm lắc đầu:

Không ạ! Anh nhầm nhà rồi, tôi không gọi gas!
Khi đó, từ trong ống tay áo lao động của nhân viên kia xuất hiện một chiếc phi tiêu, nhưng Thái đã nhận ra. Anh nhanh chóng giật lấy chiếc phi tiêu và nói lớn:

Chị Tâm vào nhà đi! Nguy hiểm!
Chị Tâm nắm bắt ý và nhanh chóng chạy vào nhà, đóng cửa lại. Đình đẩy bình gas đặt xuống đất để tránh tai nạn, trong khi Thái bẻ ngược tay của người đó ra phía sau và nói:

Mày giao gas hay đến để đe dọa người khác hả?
Người đó cố chống cự nhưng không thể, và Thái nói:

Đừng có nói nhiều, nếu không thì tay mày sẽ không còn intact đâu! Bây giờ lên công an giải quyết!
Anh quay sang Đình:

Em gọi cho đại ca đi!
Đình bước lại một góc đường và gọi điện thoại cho Cảnh Khang. Khang yêu cầu hai đàn em giữ tên đó lại và chờ cảnh sát đến. Vì sợ nếu để họ đưa tên kia đi, tên đó có thể làm phiền người khác trên đường. Đình giữ chặt tay người đó và đợi. Chỉ hơn năm phút sau, xe cảnh sát đến và Quốc Trường cùng ba đồng đội khác xuống và đưa người đó về trụ sở cảnh sát thành phố E.

Trong khi đó, tại trụ sở cảnh sát, Nguyễn Vinh, sau khi hỏi Bác sĩ Thắng, đến gặp Cảnh Khang đang ở phòng trực ban và nói:

Tạm thời để bác sĩ Thắng ở đó nhằm thực hiện phần một của kế hoạch. Tối nay chúng ta sẽ tiếp tục phần còn lại.
Cảnh Khang đồng ý và xin phép cùng Minh Luân trở về nhà hàng để hoàn thành một số công việc trước khi rời thành phố E một cách bí mật.

Vào khoảng tám giờ tối…

Phòng tạm giam chỉ còn mấy người lính canh, bên ngoài cũng chỉ còn đồng chí trực ban, mọi người đã về nhà nghỉ ngơi.

Văn Hòa đứng trước phòng tạm giam và nói với anh lính canh gác:

Tôi muốn vào hỏi bác sĩ Thắng vài câu về vụ việc sáng nay, đồng chí nhận ra tôi không?
Người lính canh gật đầu:

Dạ vâng, tôi nhận ra đồng chí rồi. Nhưng người bị tạm giam lần này không phải tội phạm, và những gì liên quan đến bác sĩ Thắng đang được điều tra. Bác sĩ chỉ cần an toàn thôi, không nên tiếp xúc nhiều. Đồng chí thông cảm, không có lệnh từ sếp Vinh, tôi không thể cho đồng chí vào đâu!
Hòa cười:

À, không sao, để tôi gọi cho sếp Vinh! Tôi gọi video luôn cho đồng chí không còn nghi ngờ.
Hòa rút điện thoại và thao tác trên máy. Màn hình hiện lên hình ảnh đồng chí Vinh. Hòa nói:

Anh Vinh, tôi muốn gặp bác sĩ Thắng để hỏi một chút về vụ án sáng nay. Tôi nghĩ có một số điều cần làm rõ, sếp có thể nói với mấy đồng chí canh gác trước cửa phòng cho tôi vào được không?
Hòa nói xong và giơ điện thoại ra trước mặt lính canh gác, sau đó cười:

Đây, đúng là sếp Vinh không? Rõ ràng lắm đấy!
Tiếng sếp Vinh vang lên trong điện thoại:

Cho đồng chí Hòa vào đi!
Anh lính gật đầu:

Vâng, thưa sếp!
Hòa vẫy tay tạm biệt Nguyễn Vinh rồi tắt máy, chờ đồng chí mở cửa. Cánh cửa khép lại, Hòa nhìn bác sĩ Thắng nằm trên đệm, quay mặt vào tường. Hòa đi vòng quanh phòng, kiểm tra từ cánh cửa tủ đến những ngóc ngách có camera hay không. Thấy chỉ có một căn phòng bình thường ngoại trừ chiếc tủ nhỏ và đệm, Hòa cất tiếng:

Bác sĩ, anh có ổn không?
Thắng ngồi dậy và nhìn đồng chí cảnh sát:

Dạ, cảm ơn đồng chí hỏi thăm, tôi ổn!
Hòa ngồi xuống đệm:

Ở đây không thoải mái bằng ở nhà nhỉ?
Thắng nhíu mày, giọng nói này quen quen nhỉ? Thắng nhìn đồng chí cảnh sát trước mặt, cảm thấy quen quen như đã gặp đâu đó. Suy nghĩ một lát, Thắng nói:

À, chính anh… anh là người sáng nay đã đến bệnh viện gặp tôi, chỉ là anh đeo khẩu trang và mặc đồ bảo hộ thôi!
Hòa nhếch môi:

Bác sĩ à, tôi là Cảnh sát. Sáng giờ tôi làm việc ở trụ sở, gần trưa có đến nhà hàng điều tra vụ ngộ độc, không có thời gian đến bệnh viện đâu. Bác sĩ nhầm rồi!
Người đó càng nói, Thắng càng thấy quen. Vị bác sĩ ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt đó – ánh mắt của người sáng nay đến tìm anh. Thắng nói:

Tôi không nhầm. Chắc chắn sáng nay anh đến tìm tôi. Thật không ngờ, anh là một cảnh sát biến chất!
Hòa túm lấy cổ áo Thắng:

Im miệng! Mày nói ai biến chất? Tao đã cảnh cáo mày chưa? Tao đã bảo mày chỉ im lặng cấp cứu, rồi thông báo lũ công nhân kia ngộ độc để dìm nhà hàng đó xuống. Gia đình mày sẽ được một khoản lớn, không cần làm bác sĩ cũng dư sả cả đời, vậy tại sao mày còn n.g.u vậy? Mày muốn vợ con mày ch.ế.t à?

Thắng gỡ tay Hòa ra:

Vậy là anh đã thừa nhận anh đã đến gặp tôi sáng nay rồi đúng không? Tôi làm việc đó chỉ vì sợ vợ con bị nguy hiểm mà thôi!
Hòa trợn mắt lên:

Vậy giờ mày lại ở đây làm gì?
Thắng đáp:

Cái gì đã làm, sớm muộn cũng sẽ bị phơi bày ra!
Hòa nghiến răng:

Thằng ngốc, nếu mày im lặng thì ai biết chứ?
Thắng nói:

Không cần ai biết, cảnh sát sẽ làm rõ tất cả!
Hòa đặt tay vào trán Thắng:

Mày ngốc nên bọn chúng mới bắt được mày. Im lặng đi! Nếu không, đừng trách tao tàn nhẫn!
Hòa bấm điện thoại. Trên màn hình là cảnh vợ và hai con của Thắng bị nhốt ở một nơi hoang tàn và khóc lóc:

Chồng ơi, cứu em và các con!
Màn hình tắt, chỉ còn lại ánh mắt thất vọng của Thắng. Làm sao lại thế? Không phải Luân đã hứa sẽ bảo vệ vợ con mình sao? Tại sao giờ vợ con lại rơi vào tay kẻ xấu? Ai mới là người nói thật? Nhìn thấy ánh mắt của Thắng, Hòa nói:

Ngày mai, mày phải khai lại toàn bộ. Mày phải nói rằng lũ người ở nhà hàng ép mày nên mày mới giả vờ khai như vậy, thực ra vụ ngộ độc là có thật. Nếu lần này mày không làm những gì tao nói thì sẽ không được gặp lại vợ con nữa!
Đúng lúc đó, một hình ảnh súng đen được đặt sát bên cạnh Hòa. Một giọng nói lạnh như băng vang lên:

Mày đã làm cảnh sát một thời gian khá lâu rồi đấy!

Đánh giá post

Bài viết liên quan