Không thể quên anh chương 48 | Tay sai bị bắt
Trụ sở cảnh sát thành phố đang bình yên, chỉ có ánh đèn lung linh ở phòng trực ban và các hành lang. Cán bộ trực ban đôi khi ra ngoài kiểm tra rồi quay trở lại ngồi ở vị trí cũ.
Một lát sau, họ nhận thấy một chiếc xe màu đen tiến đến cổng. Bác bảo vệ mở cửa sau khi kiểm tra và nhận ra xe của Hải, nên họ ra ngoài đón. Khi thấy Hải, đồng chí Huy trực ban nói:
“Ồ, anh Hải! Anh có biết việc gì mà tới cơ quan muộn vậy?”
Hải nhìn Huy và mỉm cười:
“À, tôi quên tài liệu ở phòng kỹ thuật hình sự. Ngồi làm việc từ lúc bảy giờ, tới giờ này tìm đến xếp tài liệu mới không thấy đâu. Biết là khuya nhưng vẫn phải đến lấy để hoàn thành nhiệm vụ.”
Huy cười:
“Anh Hải thật có tinh thần trách nhiệm cao, ai cũng như anh thì tốt quá!”
Hải nhìn Huy:
“Mình là người của Đảng, của nhân dân, mình phải làm tròn nhiệm vụ chứ! Cái tính của tôi chưa xong việc là ngủ không ngon!”
Huy xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
“Vậy thì tuyệt vời, quả là nhân dân được nhờ rồi. Anh vào đi ạ! Mà anh có chìa khóa phòng kỹ thuật chưa? Hay là để tôi lại mở cho?”
Hải xua tay:
“À, tôi có đây rồi, tôi lấy xong rồi ra luôn. Anh cứ làm nhiệm vụ của mình đi. Cảm ơn anh!”
Huy vẫy tay tạm biệt Hải. Anh ta bước vào trong mà không để ý cái nhếch miệng của Huy…
Huy quay lại phòng trực ban, cầm điện thoại lên đọc tin một chút rồi lại mở mấy giấy tờ hồ sơ cũ ra xem lại. Đang đọc chăm chú thì anh thấy một người đàn ông bước vào:
“Chào đồng chí, nhà tôi ….bị mất trộm ạ!”
Huy xếp tập hồ sơ cũ sang một bên và chỉ vào chiếc ghế đối diện mình:
“Vâng, mời anh ngồi! Anh bình tĩnh lại và nói mọi chuyện cho tôi nghe được không?”
Người đàn ông ấy cắt đầu đinh, khuôn mặt trông cũng từng trải, ăn mặc khá chỉnh tề. Hai tay anh ta đan vào nhau, tỏ ra run rẩy:
“Dạ… dạ… nhà tôi bị mất trộm…”
Khi người đó nhắc lại lần thứ hai thông tin ấy, Huy nói:
“Anh bình tĩnh lại đi, anh cố gắng nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra thì chúng tôi mới giúp anh lấy lại tài sản đã mất chứ!”
Nhưng người đàn ông tỏ ra vừa lúng túng lại vừa mất bình tĩnh, tay cứ đan chặt vào nhau:
“Dạ… nhà tôi mất trộm… mất nhiều lắm…”
Huy bước lại rót một cốc nước ấm đặt trước mặt người đàn ông rồi nói:
“Anh uống nước đi và bình tĩnh lại. Đây là trụ sở cảnh sát rồi, chúng tôi sẽ giúp đỡ anh. Thế nên anh đừng mất kiểm soát như thế! Nào, anh nói cho tôi nghe, anh tên gì?”
Người đàn ông nhìn Huy rồi nhìn xung quanh phòng một lượt và nói:
“Tôi là Quang, tôi bôna mươi tuổi. Tôi …tôi… bị mất trộm.”
Huy quan sát người đàn ông trước mặt rồi nói:
“Anh Quang, anh cứ uống nước rồi bình tĩnh lại!”
Người đó cầm cốc nước, uống một hơi hết nửa cốc. Huy đặt một tờ giấy và một chiếc bút trước mặt người đàn ông rồi nói:
“Giờ anh hãy ghi vào đây những gì mà anh muốn nói – tên, tuổi, địa chỉ, số căn cước công dân và quá trình anh phát hiện nhà bị mất trộm là khi nào?”
Người đàn ông cầm bút lên nhưng lại không viết được chữ nào. Huy kiên nhẫn hỏi:
“Anh Quang, có vấn đề gì anh đang suy nghĩ không? Có cần tôi nhắc lại những gì cần ghi không?”
Quang lắc đầu:
“Tôi.. bị mất trộm… mất hết rồi…”
Huy nhấn mạnh:
“Tôi đã hiểu thông tin đó rồi. Tôi muốn anh bình tĩnh và ghi lại mọi thông tin mà anh biết, để chúng tôi có thể tìm ra tên trộm. Hãy tin vào lực lượng cảnh sát, chúng tôi sẽ sử dụng mọi phương tiện có sẵn để giúp anh.”
Quang nói:
“Tôi… tôi hiểu…”
Huy đẩy tờ giấy về phía Quang:
“Được rồi. Bây giờ anh hãy ghi đi!”
Quang lại đan tay vào nhau:
“Tôi… tôi không biết viết!”
Huy thất vọng. Thời đại hiện đại mà lại có người không biết chữ? Nghĩ rằng có thể hiểu nhầm ý của Quang, Huy hỏi lại:
“Anh không biết chữ hay không biết cách viết? Để tôi hướng dẫn anh nhé!”
Quang lắc đầu:
“Tôi …không biết chữ!”
Huy không bỏ cuộc:
“Vậy thì tôi sẽ giúp anh!”
Quang nói:
“Anh không tò mò tại sao tôi sống ở một thành phố như thế này mà lại không biết chữ sao?”
Huy cười:
“Không quan trọng, vì tôi nghĩ sẽ có lý do mà anh không đi học. Quan trọng là anh đến đây để báo nhà mất trộm, và nhiệm vụ của chúng tôi là tìm lại tài sản cho anh. Bây giờ anh nói đi, tôi sẽ viết lại theo lời của anh. Vậy lúc làm căn cước công dân, anh điền thông tin đầy đủ chứ?”
Quang gật đầu:
“Vâng, nhưng tôi đã mất giấy tờ, không nhớ gì cả!”
Huy nói:
“Không sao, hãy nói những gì anh biết, chúng ta sẽ bắt đầu!”
Trong lúc đó, tại phòng kỹ thuật hình sự…
Hải, sau khi vào phòng, bật đèn và cầm một chiếc USB tiến lại máy vi tính của An – máy chứa nhiều tài liệu nhất vì An là trưởng phòng kỹ thuật hình sự mới. Hải đang tìm kiếm những kết quả hình ảnh, và chắc chắn nó đang ở đây. Mồ hôi ra lấm tấm rồi đọng thành giọt dài trên trán Hải, nhưng anh vẫn không thể mở máy tính.
Đang toát mồ hôi, Hải cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai mình:
“Mật khẩu là ngày sinh của chính đồng chí đấy!”
Hải giật mình nhẹ nhàng khi nhận ra rằng tay mình vẫn tự động bấm ngày sinh của mình. Mở máy được, nhưng Hải cảm thấy cảm giác đóng băng. Ai đã giúp anh mở khóa? Hải quay lại với giọng nói đã nghe thấy. Đồng chí An đang đứng ngay cạnh, ánh mắt phức tạp, vừa tức giận vừa chế giễu. An nhếch mép nhẹ:
“Bạn đang tìm tài liệu để kiểm tra tiến độ và kế hoạch điều tra đúng không? Vào tài liệu đi! Đừng chần chừ!”
Sau chút lúng túng, Hải nhanh chóng cười:
“Ồ, anh An, anh đến trễ thế?”
An cười:
“Anh cũng quên tài liệu giống bạn rồi!”
Hải đứng dậy và chỉ chiếc ghế:
“Dạ, mời anh. Anh lấy tài liệu đi ạ!”
An khoanh tay:
“Ừ, đến tìm tài liệu mà lại thấy có người đang tìm kiếm cái gì đấy trong chỗ của mình! Lạ thật! Chẳng lẽ bạn mơ mộng rồi lái xe đến đây mà không biết?”
Hải cười khó hiểu:
“Dạ không.. à… à… em quên, máy anh cũng giống máy em nên em nhầm. Thảo nào mở khóa máy không được, em lúng túng thật đấy!”
An lại đến gần Hải:
“Nhưng không phải bạn đang tìm tài liệu hình ảnh vụ DH để xem tiến độ điều tra của đồng chí Hoàng Phú và báo cáo phải không? Phòng này máy tính nào cũng giống nhau mà. Vì thế, tôi đã đặt tên lên từng máy!”
Hải giằng xua:
“Dạ, không, sao anh lại nghĩ em như vậy? Em không phải kiểu người đó!”
Lúc đó, một tiếng nói vang lên:
“Một người làm ở phòng kỹ thuật hình sự bao nhiêu năm mà đến máy tính của mình cũng nhầm, đồng chí nói có đúng không?”
Hoàng Phú bước vào, giữ trong tay còng số tám và nói:
“Hòa đã bị bắt và đã khai hết rồi, bạn không cần phải diễn nữa, phí công lắm!”
Hải mở to mắt. Thảo nào từ chín giờ tối đến giờ anh không thể gọi được Hòa. Liệu anh đã thất bại? Hải lắc đầu:
“Anh Phú! Anh nói gì em không hiểu…”
Phú cười lạnh:
“Anh nên tham gia làm diễn viên mới, bạn có tin là tôi đã kéo cổ thằng nhãi ở ngoài phòng trực ban để câu giờ đồng chí Huy không?”
Hải đỏ mặt, hai tay buông thõng xuống…