Không thể quên anh chương 49 | Cố gắng thoát khỏi lưới

16/04/2024 Tác giả: An Yên 859

Hoàng Phú tiến lại, đưa chiếc còng số tám vào tay Hải. Hải cúi gầm mặt, lầm lũi bước theo Phú và An. Phú dẫn Hải vào một căn phòng sạch sẽ, có lẽ là ân huệ mà đồng đội dành cho Hải. Phòng tạm giam chỉ có một chiếc chiếu mỏng, một chiếc bàn nhỏ với nước và cốc. Bước vào, Hải cảm thấy lạnh cả sống lưng. Khi cánh cửa đóng lại, tiếng “két” cũ do bản lề cửa đã cũ, Hải bất giác quay phắt lại như có cảm giác ai đó đứng sau lưng mình. Nhưng không, có lẽ vì đã làm nhiều việc trong bóng tối nên giờ đây sợ những âm thanh bất ngờ.

Hải ngồi bó gối trên mảnh chiếu. Tiếng con thằn lằn trên trần nhà, những con gián ở cửa sổ khiến Hải không dám nằm xuống. Lần đầu tiên Hải thức suốt đêm mà không phải vì một nhiệm vụ nào, chỉ vì sợ sự im lặng, sợ bóng đêm và sợ công lý…

Trong khi đó, Quang sau một lúc nói dài dòng với đồng chí Huy, thậm chí có một số câu lặp đi lặp lại, anh ta cứ ngó nghiêng ra sân rồi lại quay lại câu chuyện với Huy. Đột nhiên, Huy cười:

“Sao thế? Anh lại thấy bóng người à?”
Quang lắc đầu:

“À không… Tôi nhìn vu vơ thôi.”
Anh ta vừa nói, một tiếng vọng lên:

“Anh không cần phải chờ nữa đâu, đồng phạm của anh bị gô cổ lại rồi.”
Quang giật mình quay lại. Đồng chí Phú bước vào phòng trực ban và nói:

“Sao vậy? Nhà anh bị mất trộm đúng không?”
Quang lắp ba lắp bắp:

“Tôi… tôi… dạ đúng ạ…”
Phú vỗ vai Quang:

“Anh làm gì mà run thế? Anh bị mất trộm chứ không phải là kẻ trộm đâu mà sợ? Kẻ trộm đồ nhà anh đã bị chúng tôi bắt rồi, đang ở trong phòng tạm giam đấy! Anh có muốn gặp hắn không?”
Phú nói, nhấn nhá:

“Tôi đã bắt hắn rồi đấy!”
Quang tái mét mặt, run lẩy bẩy:

“Tôi… tôi… có biết anh ta là ai đâu ạ?”
Phú cười:

“Tai anh có vấn đề gì sao? Tôi chỉ nói anh có muốn gặp tên trộm đó không, chứ không phải hỏi anh quen anh ta hay không đâu?”
Quang đan chặt tay:

“À… không… không cần ạ…”
Phú đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Quang:

“Anh đến đây báo nhà mất trộm. Tờ khai chưa hoàn thành, tôi nghĩ anh nên ở lại cho đến khi xong. Và anh còn chưa kể xong cho đồng chí Huy về diễn biến vụ việc, vậy mà tôi bảo đã bắt được kẻ trộm, anh cũng tin à? Anh không thấy vô lý sao? Hay là có chuyện gì khuất tất?”

Bàn tay của Phú nắm chặt như một chiếc gọng kìm, Quang cố giãy giụa nhưng không thoát ra được. Hắn nhìn quanh rồi đưa tay vào túi quần phía sau, nhưng ngay khi chạm đến túi, một còng số tám khác bẻ ngoặt cánh tay của Quang. Hắn kêu lên một tiếng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm tay. An đưa tay ra bẻ còng số tám ra, đồng thời Phú nắm chặt cánh tay còn lại của Quang. Một âm thanh sắc lạnh vang lên:

“Anh đã bị bắt vì giả mạo thông tin, lãng phí thời gian của chúng tôi. Mục đích chính của anh là để tay Hải lấy tài liệu, nhưng hắn không thực hiện được. Anh đã rơi vào bẫy!”
Quang giãy giụa:

“Không… tôi không giả mạo… xin tha cho tôi!”
Phú đứng dậy, nghiêm túc nói:

“Đến trụ sở cảnh sát mà anh nghĩ còn có cơ hội rút vũ khí ra đánh tôi ư? Anh dám nghĩ tới điều đó à?”
Quang cúi đầu:

“Tôi… tôi chỉ làm theo yêu cầu. Tôi làm công việc kho hàng, anh kia thuê tôi báo mất trộm để làm đổ thời gian cho đồng đội, sau đó tôi sẽ được trả tiền. Tôi không biết hắn làm gì cả.”
Phú lắc đầu:

“Rất tiếc, bây giờ mới nói thì đã quá muộn. Mọi lời của anh sẽ là bằng chứng. Bây giờ, theo chúng tôi. Đêm nay, anh ở lại phòng tạm giam. Khi nào anh bình tĩnh, chúng tôi sẽ lấy lời khai. Anh không cần lo, trong thời gian này, anh sẽ được đảm bảo an toàn.”
Quang lủi thủi đi cùng với các cảnh sát. Hoàng Phú sau khi hướng dẫn lính canh, về nhà để xem tài liệu. Khi anh về đến, anh nhận được một tin nhắn:

“Sếp, đội số một đã sẵn sàng!”
Hoàng Phú mỉm cười và trả lời tin nhắn:

“Tốt, cho họ tự do ngày mai. Ngày kia, chúng ta sẽ hành động. Mọi người chờ lệnh từ tôi, không được hành động một cách vội vã!”
Sau khi có tiếng “rõ” gọn ghẽ, Hoàng Phú đứng ngoài ban công nhìn ra thành phố. Đã gần một giờ sáng, thành phố vẫn sống, dù trong sương mù, sự sống vẫn tiếp diễn. Trong cái ồn ào đó, có những người bận rộn theo đuổi tiền bạc, và những người chọn cuộc sống yên bình hơn, tĩnh tại hơn. Trong cuộc sống nhiều biến động đó, có những kẻ không ngần ngại để đạt được mục đích, thậm chí dám đánh đổi tất cả. Nghĩ đến trận chiến sắp diễn ra, niềm tin mãnh liệt lóe lên trong đôi mắt của anh…

Trong căn phòng kín đáo, người chỉ huy với mặt nạ quen thuộc nhận lệnh từ thủ lĩnh, quay lại nhìn những phụ nữ ngồi phía dưới, đang chờ đợi. Họ đều thất thần, ánh mắt trống rỗng. Người chỉ huy nói lớn:

“Hai mươi giờ đêm mai, đội số một xuất phát. Mục tiêu sẽ được chỉ dẫn vào mười chín giờ năm mươi bảy phút. Nhiệm vụ là tiêu diệt tất cả, không chừa một ai.”
Hai hàng ghế đầu tiên vang lên tiếng “rõ” đồng thanh. Người chỉ huy gật đầu:

“Tốt, vào hai mươi mốt giờ ba mươi phút, đội số hai sẽ xuất phát. Mục tiêu sẽ được chỉ dẫn vào hai mươi mốt giờ năm mươi bảy phút. Nhiệm vụ là triệt tiêu hết, không để một ai sống sót.”

Lại một lần nữa, tiếng “rõ” vang lên từ hàng ghế phía sau. Đồng thời, tiếng chuông kêu từ tay người chỉ huy. Mọi người trên bốn hàng ghế đồng loạt đứng dậy, quay về phía cửa mở tự động. Cửa mở ra, và như những con robot, một đám người đi ra ngoài mà không gây ra tiếng động. Cô gái đeo mặt nạ tiếp tục nhìn vào đồng hồ, tỏ ra bực bội:

“Làm sao lại không liên lạc được thế này? Đã bảo cứ hai tiếng báo cáo một lần, hay bọn cớm nó bắt rồi à? Đúng là lũ vô dụng!”
Cô giơ điện thoại lên tai và nói:

“Trương Cẩm Trang thế nào?”
Người bên kia đáp lại:

“Dạ, thưa chỉ huy, cô ta vẫn đang uống thuốc và được chăm sóc, chưa có dấu hiệu ra viện. Lần này có vẻ như cô ta đã bị loại rồi!”
Người chỉ huy nhếch môi:

“Tốt! Hoàng Phú có ghé qua phòng bệnh của Cẩm Trang không? Có ai lạ vào đó không?”
Người bên kia tiếp tục:

“Dạ không, chỉ có anh trai cô ta và một số người bạn của anh trai. Bác sĩ và y tá từ lúc trước đến giờ vẫn không đổi. Tôi mới thấy y tá vừa đi vào phòng Cẩm Trang, sau đó ra ngoài.”
Nụ cười trên môi người chỉ huy sâu hơn:

“Rất tốt, vào hai mươi ba giờ ba mươi phút tối mai, rời bệnh viện và quay về căn cứ!”
Một tiếng “rõ” lại vọng lên, người chỉ huy tiếp tục cười:

“Thực sự là trời giúp ta. Trương Cẩm Trang à, nếu không phải tao, mày sẽ không bao giờ có cơ hội như thế.”
Đúng lúc đó, một cuộc điện thoại đến:

“Thành phố E thế nào rồi?”
Người bên kia trả lời:

“Mọi thứ vẫn bình thường. Chưa tìm ra Hòa. Anh ta đã vào trụ sở cảnh sát từ tám giờ tối. Nguyễn Cảnh Khang vẫn đang ở quán bar Sun. Tối nay chỉ có Quốc Trường dẫn một cảnh sát ra sân bay để về thành phố C với mấy người lớn tuổi. Sau đó Trường quay trở lại thành phố E.”
Người chỉ huy cười phá lên:

“Rất tốt, làm ồn ào ở các quán bar ở thành phố E để giữ Cảnh Khang và Trường lại. Nếu Hòa không hữu ích, thì để nó im lặng!”
Người bên kia lại đáp:

“Rõ!”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên trong căn phòng kín…

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan