Không thể quên anh chương 5 | Niềm tin
Đồng chí trực ban dừng lại trước cửa phòng điều tra và nói:
Đồng chí Cẩm Trang, hai ông này muốn gặp đồng chí để bàn về vụ việc ở quán Bar Hi Vọng, tôi đã báo cáo trước đó ạ!
Cảnh Khang nhìn thấy một nữ cảnh sát đang ngồi cạnh bàn, tập trung vào những giấy tờ mà không nhấc đầu lên. Khi đồng chí trực ban kết thúc lời nói, cô gái đó mới nhìn lên, gật đầu và mỉm cười:
Cảm ơn đồng chí, hãy mời họ vào đi ạ!
Cảnh Khang cảm thấy quen thuộc với cô cảnh sát này, đặc biệt là khi cô đứng lên, với vẻ ngoài cao quý, tóc buộc gọn lên đỉnh đầu. Thái độ linh hoạt của cô khiến Khang không thể không chú ý. Sau một vài giây, anh giật mình khi nghe tiếng của đồng chí trực ban:
Đây là đồng chí Trương Cẩm Trang, phó phòng điều tra tội phạm, cũng là người tới kiểm tra quán Bar Hi Vọng trực tiếp vào đêm qua. Nếu các ông có bằng chứng gì, hãy trình bày trực tiếp với đồng chí ấy!
Sau đó, anh quay sang Cẩm Trang:
Xin phép tôi rời đi ạ!
Cẩm Trang cười và nói “Cảm ơn đồng chí”, sau đó chỉ vào hai chiếc ghế đối diện:
Mời hai ông ngồi xuống, tôi sẵn sàng lắng nghe!
Cảnh Khang vẫn không rời mắt khỏi cô, sau đó anh “à” lên một tiếng và mỉm cười. Minh Luân ngạc nhiên và nhắc nhẹ Khang:
Anh, tại sao lại cười ở đây? Hãy trình bày đi!
Cảnh sát cũng nhìn Khang với vẻ ngạc nhiên:
Mặt tôi có vấn đề gì sao anh lại cười?
Khang lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ, nhưng anh vẫn giải thích về nụ cười không lý do trước đó:
Xin lỗi, tôi không có ý gì cả ạ. Tôi chỉ muốn giải thích một chút. Trước đó, tôi cảm thấy quen với đồng chí. Giờ tôi nhớ ra rồi, đồng chí đã bắt kẻ g.i.ậ.t túi xách của một bà cụ cách đây không lâu, ngay trước quán Bar S, phải không ạ?
Cẩm Trang nhìn chằm chằm vì cô đã bắt nhiều tội phạm trên phố nên nhớ khá rõ. Sau một vài giây, cô nói:
À, tôi nhớ rồi, anh đã thấy tôi lượn xe vượt đèn đỏ phải không?
Khang gật đầu:
Đúng vậy, tôi ngồi uống cà phê gần đó, nhưng đồng chí làm đúng. Nếu không phải cô, chắc chắn sẽ có người khác giúp bà cụ đấy. Đôi khi, để đạt được một mục tiêu tốt, cũng cần phải có những hành động như vậy!
Cẩm Trang cười:
Tinh thần của nhân dân như anh nói thì tốt lắm. Cảm ơn anh đã nhận ra tôi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận vấn đề chính nhé!
Khang đặt mấy túi zip lên bàn và trình bày những suy nghĩ của mình. Anh kết thúc:
Camera hành lang bị nhiễu ở đoạn đó, nhưng chúng tôi đã khắc phục để chứng minh rằng hàng hóa đã được tuồn từ bên ngoài vào, không phải quán chúng tôi tàng trữ hà.n.g c.ấ.m!
Cẩm Trang lắng nghe chăm chú. Khang tiếp tục:
Thực ra, Văn Bình chỉ là người đứng tên trên giấy tờ, nhưng các quán Bar, nhà hàng đều do tôi quản lý trực tiếp. Hiện tại, có thể là như tôi nói, trong phòng VIP cuối vẫn còn th.u.ố.c, nhưng tôi chắc chắn những túi Zip này sẽ là thứ chúng dùng để đựng thuốc trước khi mang vào quán.
Trương Cẩm Trang nằm lòng lên chiếc ghế và bắt đầu:
Tôi hiểu rõ những gì anh đã nói. Camera đã chỉ ra phần nào rằng hàng c.ấ.m đã được đưa vào quán Bar từ bên ngoài qua cửa sổ phòng VIP. Tuy nhiên, để chứng minh sự trong sạch hoàn toàn, chúng ta cần bọn kia tự thú, bởi phía trong phòng VIP không có camera. Thuốc đã được tìm thấy dưới đệm ghế trong phòng. Có bằng chứng là đã có người tuồn gì đó qua cửa sổ sau khi phục hồi lại camera hành lang, nhưng điều đó không chứng minh rằng thuốc trong phòng là của chúng, các anh hiểu ý của tôi không?
Cảnh Khang hiểu rõ, cảnh sát nói đúng. Anh chỉ có thể chứng minh rằng những kẻ khác đã đưa hàng và thuốc vào, nhưng không có bằng chứng rõ ràng về việc chúng đã giấu thuốc dưới đệm ghế. Dù hình ảnh đã đủ để suy luận, nhưng pháp luật không dựa vào suy đoán. Cảm nhận được sự trầm ngâm của Khang, Cẩm Trang tiếp tục:
Có nghi ngờ ai làm việc này không? Với những gì ta thấy, dường như quán bar của các anh bị kẻ xấu hại! Thực ra, chiều nay, tôi đã phục hồi lại camera và đã có chút thông tin. Tôi cũng nghi ngờ điều đó. Nhưng để điều tra một vụ việc, cần thời gian.
Cảnh Khang chia sẻ:
Chúng tôi chưa dám khẳng định, nhưng nghi ngờ là có. Khi tôi khai trương quán Bar, có một số người đến nói rằng sẽ bảo vệ cho quán. Nhưng tôi tin rằng chúng tôi kinh doanh đàng hoàng, không cần bảo kê. Tôi không đồng ý và họ đã dọa rằng tôi sẽ phải hối hận về quyết định đó. Bây giờ, khi quán gặp vấn đề, tôi nghĩ về những lời đe dọa đó. Tôi vốn kinh doanh ở thành phố E, mới mở quán ở đây, không quen biết, chỉ muốn yên tâm làm ăn thôi ạ!
Cẩm Trang nhìn chằm chằm:
Người đó là ai?
Cảnh Khang trả lời nhẹ nhàng:
Thưa đồng chí, đó là nhóm “Sắt”, người đứng đầu tên là Hoàng “đá”, tôi chỉ biết vậy ạ.
Thực ra, Khang không xa lạ với “Sắt”, thậm chí biết rất nhiều. Nhưng nếu anh nói quá nhiều, mọi quan hệ sẽ phức tạp, điều tra cũng sẽ mất thời gian. Vậy nên, anh chọn cách truyền đạt thông tin một cách an toàn, không gây nguy hiểm cho quán Bar, và để Văn Bình sớm được giải thoát.
Cẩm Trang gật đầu:
Tôi hiểu rồi. Vậy là anh nghi ngờ do từ chối sự bảo kê của họ nên chúng đã hại các anh, để buộc anh phải nhờ vào sự bảo kê của chúng?
Khang xác nhận:
Vâng, tất nhiên chỉ là phỏng đoán ạ!
Cẩm Trang gật đầu:
Đúng vậy, pháp luật không thể dựa vào phỏng đoán hoàn toàn được, nhưng đó cũng là một cơ sở để điều tra. Vậy thì tôi tiếp nhận bằng chứng của các anh. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra để làm sáng tỏ. Cảm ơn các anh đã hợp tác!
Cảnh Khang đưa hai tay vào nhau:
Vâng, vậy… không biết chúng tôi có thể bảo lãnh cho Văn Bình được không, đồng chí?
Cẩm Trang lắc đầu:
Rất tiếc, hiện tại thì chưa thể. Quản lý quán Bar và nhóm thanh niên đó đang được hỏi để hỗ trợ công tác điều tra. Nhóm đó rõ ràng là đối mặt với các vấn đề và không hợp tác. Tuy nhiên, các anh đừng lo, ngày mai tôi sẽ có câu trả lời cho các anh!
Minh Luân, sau một thời gian im lặng, bất ngờ nói:
Thưa đồng chí, tôi cũng muốn nói, chúng tôi là những người kinh doanh đàng hoàng, không có thế lực nào để tự ý can thiệp. Chúng tôi chỉ làm đúng theo pháp luật. Còn nhóm đó thì trông có vẻ kiêu ngạo và không hề hợp tác. Thực sự, chúng tôi cũng lo cho anh em của mình! Văn Bình và quán bar Hi Vọng bị oan, nhưng hiện tại chúng tôi chưa có đủ bằng chứng!
Cẩm Trang mỉm cười một cách chắc chắn:
Tôi hiểu rồi. Các anh đừng lo, tôi không bao giờ để ai lãnh đạo tôi. Tôi cam kết với hai anh rằng quá trình điều tra sẽ hoàn toàn công bằng. Nếu tôi phát hiện bất kỳ sự che đậy nào, tôi sẽ phơi bày ra ánh sáng. Dù đối mặt với ai, thậm chí là Chủ tịch thành phố, tôi cũng sẽ không ngần ngại.
Cảnh Khang, biết rằng quyết định của cô không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận. Anh đứng lên, thở nhẹ ra một cái rồi vươn tay:
Tôi hiểu rồi, đồng chí ạ, cảm ơn sự thông cảm của đồng chí. Chúng tôi lo lắng quá mức vì anh em của mình. Những ai lo lắng thường suy nghĩ xa vời. Chúng tôi tin vào pháp luật và cảnh sát. Hi vọng các đồng chí sớm giải quyết cho Văn Bình và quán bar của chúng tôi, vì chúng tôi mới mở quán và gặp phải những vấn đề này thật mệt mỏi!
Cẩm Trang nói quảdecisive:
Tôi hiểu, các anh yên tâm. Nếu quán Bar Hi Vọng là sạch sẽ, tôi sẽ không chỉ thả Văn Bình mà còn xử lý những kẻ gây rối. Tôi sẽ công bố thông tin trên phương tiện truyền thông, để công bằng được thực hiện!
Cô gái này đưa tay để nắm tay Khang và Luân, rồi tiễn họ ra cửa. Cô cảnh sát cũng thêm:
Tôi đánh giá cao tình cảm anh em của các anh và niềm tin của các anh vào pháp luật. Cứ yên tâm chờ đợi tin tức từ tôi nhé!
Cảnh Khang cảm ơn cô một lần nữa, sau đó cùng Luân rời đi. Trái tim anh đặt niềm hy vọng vào cô gái xinh đẹp mà anh vừa gặp…