Không thể quên anh chương 50 | Cảnh Khang gặp nạn

16/04/2024 Tác giả: An Yên 934

Ngày hôm sau…

Cảnh sát thành phố C tiếp tục đợt truy quét định kỳ như thường lệ. Ngoài các nhà hàng, quán bar và khách sạn, công ty DH cũng nằm trong danh sách kiểm tra của cảnh sát.

Khoảng mười chín giờ, một đoàn cảnh sát đến các nhà hàng và công ty trước, bởi các quán bar sẽ bị tập kích vào buổi tối. Lệnh kiểm tra vào buổi tối được sếp Phú thông báo từ bốn giờ chiều nên mọi người đều gấp rút.

Mười chín giờ ba mươi phút, bảo vệ của công ty DH thấy một chiếc xe công vụ dừng trước cổng. Một đồng chí cảnh sát xuống xe, đưa tay lên trán chào và nói:

“Chúng tôi đến từ phòng Cảnh sát kinh tế thành phố C. Hôm nay, chúng tôi tới đây để kiểm tra một số vấn đề của công ty vì có tin báo từ nhân dân là công ty liên quan đến hàng Quốc cấm!”
Bác bảo vệ gật đầu:

“Dạ vâng! Vậy để tôi gọi cho giám đốc tới công ty ạ, bởi vì tôi chỉ là người trông coi cơ sở vật chất và đóng mở cửa thôi. Những việc kia thì phải là người có thẩm quyền ạ!”
Đồng chí cảnh sát gật đầu:

“Vậy phiền bác ạ.”
Bác bảo vệ vội lấy điện thoại ra gọi và mười phút sau, chiếc xe của giám đốc Nguyễn Dương đã có mặt ở công ty DH. Ông ta xuống xe và đưa tay bắt tay các đồng chí cảnh sát:

“Chào các đồng chí! Đúng là cảnh sát nhân dân nhỉ? Vất vả cả đêm, đáng ngưỡng mộ quá!”
Một đồng chí lên tiếng:

“Ồ, không có gì, làm phiền giám đốc cả đêm phải chạy đến công ty, chứ chúng tôi thì nhiệm vụ quen thuộc rồi ạ!”
Ông Dương nói:

“À, tôi cũng rảnh mà. Mới ăn tối với bà xã, đang ngồi xem tivi thôi mà, mời các đồng chí!”
Ông vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía dãy nhà của lãnh đạo công ty. Những đồng chí cảnh sát cũng gật đầu và đi theo ông. Tốp cảnh sát chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất vào phòng giám đốc kiểm tra, nhóm thứ hai vào phòng hồ sơ lưu trữ. Sau một thời gian kiểm tra miệt mài, tới chín giờ tối, hai nhóm gặp nhau tại phòng giám đốc. Ông Nguyễn Dương vẫn kiên trì chờ mọi người. Ông mỉm cười:

“Thế nào các đồng chí? Công ty tôi có điều gì vi phạm pháp luật không ạ?”
Một đồng chí gập tập hồ sơ và đi lại gõ gõ vào bức tường. Ông Dương thấy vậy, bước lại nói:

“Có vấn đề gì sao ạ? Cảnh sát vào kiểm tra sổ sách và muốn xem cả chất lượng gạch hay sao? Chúng tôi bên xây dựng nên cũng tìm hiểu gạch trước khi đưa vào sử dụng ạ!”
Đồng chí cảnh sát nói:

“Chúng tôi tới đây một phần để kiểm tra định kỳ, nhưng một phần là do có tin báo công ty của ông có chứa hàng cấm. Vậy nên chúng tôi cần kiểm tra kỹ lưỡng, chẳng hay ông không muốn hợp tác ư?”
Giám đốc Dương xua tay:

“À không, các đồng chí cứ tự nhiên làm nhiệm vụ đi. Tôi không có ý kiến gì cả, chẳng qua vì thấy anh gõ gõ vào tường, thấy lạ nên tôi hỏi thôi!”
Một đồng chí khác lên tiếng:

“Có vẻ công ty DH rất chỉn chu, làm ăn đàng hoàng, không có một kẽ hở nào cả.”
Nguyễn Dương nói:

“À, chúng tôi cũng làm ăn nhỏ, không phải tập đoàn lớn, thế nên mọi việc đều cẩn thận đến từng chi tiết, luôn chấp hành pháp luật một cách nghiêm túc ạ!”
Đồng chí ban nãy nói:

“Vậy thì tốt quá, xin phép chúng tôi tiếp tục đi kiểm tra công ty khác, chào ông!”

Nguyễn Dương lại đưa tay ra để bắt tay các đồng chí cảnh sát và nói:

“Cảm ơn các đồng chí, tạm biệt!”
Tốp cảnh sát bước về phía cổng, họ nhận ra bác bảo vệ đã không còn ở trong phòng nữa. Tuy nhiên, trước khi mọi người lên xe, một âm thanh đột ngột vun vút vang lên. Một người hét lên:

“Nằm xuống!”
Cùng lúc đó, tiếng “đoàng! Đoàng!” vang lên từ hai bên cổng. Trên phía gốc cây cổ thụ ven đường, một tốp Cảnh sát mặc thường phục đang nã đạn vào những chiếc phi tiêu bắn ra từ trong cổng của công ty. Ông Dương vừa lúc chạy ra:

“Có chuyện gì vậy? Tiếng gì như tiếng súng vậy?”
Một đồng chí lên tiếng:

“Phi tiêu bắn ra từ trong cổng, ông còn hỏi ư?”
Ông Dương ngạc nhiên:

“Cái gì vậy? Phi tiêu nào?”
Một đồng chí cảnh sát khác nói:

“Đề nghị trích xuất camera, chúng không thể chạy nhanh như thế!”
Ông Dương giải thích:

“Thành thật xin lỗi các anh, camera ở cổng vừa mới hỏng hai hôm nay, tôi bận quá nên chưa thay được ạ!”
Lực lượng cảnh sát không đôi co nữa mà nói:

“Được, tôi không tin là chẳng tìm ra lỗ hổng đâu, ông chờ đấy!”
Một người khác kêu lên:

“Ồ, phi tiêu được găm sẵn trên cổng, đây này, có một chiếc chưa bay ra.”
Cả tốp cảnh sát chạy lại phía cổng. Quả thật, những chiếc phi tiêu đã được gắn sẵn ở cổng, tức là chúng được điều khiển từ xa, không có ai ở gần. Một người lên tiếng:

“Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Mọi người chào ông Dương rồi lên xe, lúc này đã là chín giờ hai mươi lăm phút…

Tại một ngã tư trên con đường ra ngoại thành, một nhóm cảnh sát giao thông đang kiểm tra và dừng lại ở đó. Mấy đồng chí vừa quan sát đường vừa trò chuyện. Bỗng có hai chiếc ô tô giống hệt nhau từ phía thành phố tiến lại. Thực ra, ô tô đi trên đường không có gì lạ, nhưng điều khác lạ ở đây là hai chiếc xe này có lớp bảo vệ chắc chắn bên ngoài kiểu vỏ xe chống đạn – điều mà chỉ thường xuất hiện ở những chiếc xe chống đạn của lực lượng vũ trang. Một điều lạ nữa là hai chiếc xe đều đi với tốc độ rất nhanh. Ngay lập tức, một đồng chí cảnh sát đưa súng bắn tốc độ, một đồng chí khác tuýt còi ra hiệu dừng xe. Ba đồng chí nữa đã ngồi sẵn lên xe của cảnh sát để chuẩn bị tinh thần đuổi theo nếu hai chiếc xe kia phớt lờ hiệu lệnh. Đúng như dự đoán, hai chiếc xe chống đạn lao thẳng đi, không dừng lại theo hiệu lệnh. Chiếc xe của cảnh sát giao thông cũng lao theo. Từ trong xe, tiếng mệnh lệnh vang lên:

“Rải bàn chông!”
Cách đó khoảng năm trăm mét, bàn chông được rải ra và chiếc xe đầu tiên mắc bẫy. Nó đang lao rất nhanh nhưng đột ngột dừng lại khi va phải bàn chông. Chiếc xe thứ hai suýt đâm vào chiếc đầu tiên, nhưng tài xế đã lách sang một bên và tiếp tục lao cho đến khi cũng va vào một bàn chông khác. Khi cả hai đã dừng lại, lực lượng cảnh sát giao thông cũng đã tới nơi, các đồng chí xuống xe và nhìn quanh – không gian vắng lặng. Họ đưa tay chào hai tài xế và nói:

“Chúng tôi xin phép kiểm tra xe của các anh!”
Hai tài xế tỏ ra lưỡng lự một chút rồi tránh sang một bên để các đồng chí cảnh sát làm nhiệm vụ. Tốp cảnh sát kiểm tra kỹ từng ngóc ngách của xe nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi. Bỗng một đồng chí kêu lên:

“Đây rồi!”

Lốp xe dự phòng được tháo ra, bên trong là mấy gói bột màu trắng. Mấy chiến sĩ cảnh sát tập trung làm nhiệm vụ. Một bao được mở ra, một đồng chí đưa lên miệng để thử. Chất bột trắng trong bao khiến mấy đồng chí cảnh sát cau mày. Tuy nhiên, sau đó ánh mắt của họ tỏ ra khó hiểu:

“Bột mì!”
Hai tài xế liền lên tiếng:

“Vâng, chúng tôi buôn bán nhỏ nên để tạm vào lốp dự phòng thôi mà!”
Một đồng chí cảnh sát nhếch môi:

“Các anh không phải diễn đâu, vì chẳng ai bán bột mì mà lại để trong lốp xe dự phòng cả. Được rồi, các anh hoàn thành vai diễn rồi đấy, nhưng yêu cầu tất cả theo chúng tôi về trụ sở. Bởi vì các anh đã điều khiển phương tiện vượt quá vận tốc cho phép.”
Lời đồng chí ấy vừa dứt, từ trong những lùm cây hai bên đường xuất hiện những âm thanh vun vút. Một đồng chí cảnh sát hét lớn:

“Nằm xuống!”
Những đồng chí khác đều nằm sát xuống đường và rút súng nã đạn sang hai bên đường, nhằm vào những kẻ như thiêu thân đang bắn liên tục vào lực lượng cảnh sát giao thông. Cũng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát khác chạy đến, phanh kít lại và mấy giây sau, lựu đạn khói được ném ra. Khói mù mịt khiến những kẻ ở hai chiếc xe chống đạn và cả mấy bóng đen nấp sau những cây lớn nhất thời không thấy gì. Chỉ mấy phút sau, chúng đã được đưa gọn ghẽ lên chính hai chiếc xe chống đạn của mình, nhưng người lái lại là các chiến sĩ cảnh sát giao thông và điểm đến là trụ sở cảnh sát thành phố.

Hai mươi hai giờ…

Hoàng Phú đang ngồi trong phòng tại nhà riêng thì điện thoại reo lên – là Huy. Thực ra, Huy là một đồng chí của phòng cảnh sát điều tra, nhưng hôm qua tạm diễn ở vai trực ban để bắt Hải và đồng bọn. Tiếng Huy vang lên:

“Sếp, hai nhóm tội phạm râu ria đã được xử lý gọn. Các đồng chí của chúng ta đã về đến trụ sở an toàn ạ!”
Hoàng Phú thở phào:

“Nhiệm vụ đêm nay đã xong. Tất cả nghỉ ngơi một chút, hai mươi ba giờ ba mươi có mặt tại địa điểm đã bàn sáng nay!”
Huy nói “rõ” một tiếng rành rành rồi tắt máy. Hoàng Phú biết rất rõ rằng, trước ngày hệ trọng kiểu gì Khánh Huyền cũng sẽ ra tay để tiêu diệt bớt lực lượng cảnh sát. Người báo tin công ty DH có hàng cấm chẳng ai khác ngoài tay chân của cô ta, tự tố cáo công ty của bố nuôi để Cảnh Sát điều lực lượng đến đó và tiêu diệt bớt lực lượng cảnh sát. Chiếc xe chứa bột mì cũng của cô ta bày ra để cảnh sát bị tiêu hao lực lượng. Nhưng Khánh Huyền có nằm mơ cũng không qua được đầu óc nhạy bén của Hoàng Phú. Dự đoán của anh không sai chút nào và hai nhóm trợ thủ của cô ta đã sập bẫy. Những kẻ bị bắt ở ngã tư thuộc nhóm thứ hai trong kế hoạch của Huyền lúc chín giờ rưỡi. Sau khi bị bắt, có kẻ tự kết liễu đời mình, có kẻ bị ngăn chặn rồi chả nhớ gì. Còn những kẻ ở nhóm thứ nhất đã gài một hệ thống phi tiêu tự động để tiêu diệt lực lượng cảnh sát. Dù mục đích không thành nhưng chúng lại bảo toàn lực lượng và không trực tiếp ra tay. Chúng mới chính là những sát thủ chuyên nghiệp của Huyền, không được điều khiển bằng chip. Hoàng Phú nhìn bầu trời đêm với những ngôi sao lấp lánh, dù nhỏ bé nhưng luôn cháy sáng hết mình. Anh ở một nụ cười lạc quan, tự củng cố niềm tin cho bản thân rồi mặc áo chống đạn, chuẩn bị lên đường. Những người đồng đội làm nhiệm vụ đêm nay không tập trung ở trụ sở mà đã tự biết điểm hẹn cần đến. Họ thầm lặng đi trong đêm, thầm lặng chiến đấu và có thể thầm lặng hi sinh…

Chuẩn bị kết thúc giờ…

Một bóng đen hiện ra trước cửa phòng giám đốc công ty DH, mở cửa và sau khi đóng cẩn thận, đèn bật sáng. Chỉ trong vài giây, đèn lại tắt dù người trong phòng chưa xuất hiện.

Trong một khu rừng phòng hộ ở ngoại ô, cây dầu rái cao hơn hai mươi mét tạo nên cảnh đẹp nhưng u tối. Một người đàn ông ngoại quốc cùng năm người đồng đội khác tiến tới một thân cây lớn. Đó là một cây cổ thụ cuối cùng trong khu rừng, tán lá rộng lớn. Người đàn ông đứng đó một lúc, nhóm người khác nhìn xung quanh rồi nhìn đồng hồ. Hai phút sau, một cô gái với vóc dáng cao ráo, mặc thoải mái và áo choàng đen tiến tới:

“John!”
John gật đầu và nở một nụ cười nhỏ:

“Khánh Huyền!”
Huyền cũng mỉm và gật đầu:

“Chúng ta có 5 phút!”
John ngạc nhiên:

“Cô đi một mình à?”
Huyền lấy ra một gói nhỏ bột trắng từ túi áo và nói:

“Phải! Ông kiểm hàng đi!”
John mở gói bột, thử một chút:

“Hàng chất lượng. Xem tiền!”
Một người đàn ông khác mở vali tiền ra trước mặt Huyền. Cô ấy kiểm tra tiền, cầm một tờ và cười:

“Tiền thơm!”
Huyền kéo tấm cỏ dưới chân và lấy ra một chiếc bì. Cô kéo gần John:

“Đưa hàng, nhận tiền!”
Khi John sắp chạm vào bì, một tiếng cảnh báo vang lên:

“Đứng im, đưa tay lên đầu, các bạn đã bị bao vây!”
Huyền nổi giận:

“Đồ mặt mày! Giờ này mà cớm cũng lùng ra được! Hoàng Phú, lần này thì mày chết chắc rồi!”
Huyền nói với John:

“Theo tôi!”
Cầm vali tiền, cô chạy về gốc cây. John và đồng đội theo sau. Lực lượng cảnh sát từ nhiều phía ập vào, đẩy Huyền và nhóm của John vào giữa. Nhưng sau lệnh “LÊN!” của Huyền, tiếng súng vang lên từ phía rừng. Một số cảnh sát bị bắn từ phía sau. Lực lượng chia làm ba nhóm, hai nhóm đối đầu với đội quân của Huyền, một nhóm đối mặt với Huyền và John. Súng nổ, đạn bay loạn xạ. Huyền thả vali tiền và bắn về phía trước. Hoàng Phú dồn địch vào giữa, nói qua bộ đàm:

“Trang!”
Một thân ảnh lăn xuống phía chân Huyền. Trong lúc loạn đánh, người đó kéo chân Huyền. Cô ta ngã, nhưng nhanh chóng đấm lại. Trang tránh qua một bên, đá vào bụng Huyền. Cô ta rút súng và nói:

“Mày chết!”

“Đoàng!”

Nhưng viên đạn nổ trên không trung do bị chặn. Phú và Quốc Trường bắt được John và đồng bọn. Huyền lăn ra sát gốc cây. Phú hét lớn:

“Trường, dẫn bọn này về trụ sở!”

Quốc Trường lưỡng lự:

Anh, cho em đi theo với!
Phú chỉ đuổi:

Đi về!
Khi tấm cửa mở ra, Huyền lao xuống dưới. Cùng lúc, ba thân ảnh khác cũng lao theo. Chẳng mấy phút sau, hàng chục cảnh sát tràn xuống.

Dưới đất là một hầm địa đạo, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng họp, và lối đi rộng rãi. Huyền quen với môi trường này. Nhưng đột ngột, từ các ngã rẽ, nhiều người giống hệt cô bắt đầu xuất hiện, làm cảnh sát rối tung.

Cẩm Trang tinh mắt nhìn và bỗng nhận ra một thân ảnh cao lớn đứng gần Hoàng Phú. Trang nhìn và gọi:

Cảnh Khang!
Anh ấy đen trên đầu khiến anh ta trông phong trần hơn. Hai người đối mặt và cả hai tập trung vào lệnh của Phú:

Chia làm ba nhóm. Anh đi trực tiếp, Khang bên trái, Trang bên phải!
Họ tách ra. Cẩm Trang và Hoàng Phú lao về phía trước. Tiếng súng đạn vang lên, và ở cuối đường, một cầu thang dẫn lên mặt đất xuất hiện. Các kẻ giống nhau dừng lại và bắn. Phú ném một quả lựu đạn và hô:

Bắt sống!
Lựu đạn nổ, nhưng cả hai bên đều có mặt nạ chống độc, vẫn chiến đấu. Cảnh sát chỉ nhắm vào những người đội mũ đen. Sau khi một số người mất mũ và hoảng sợ bỏ chạy, Phú bắt được hầu hết “Khánh Huyền giả”. Cả hai Phú và Trang kêu lên:

Huyền không ở đây!
Ngay sau đó, một vụ nổ lớn phía cuối đường hầm, tiếp đến là nhiều tiếng nổ khác. Trang gào lên trong nước mắt:

KHÔNG! CẢNH KHANG!

1/5 - (1 bình chọn)

Bài viết liên quan