Không thể quên anh chương 6 | Trang cao thủ
Cẩm Trang quay trở lại sau khi nhìn theo bóng hai người đàn ông ra khỏi phòng. Trong suốt thời gian làm việc của mình, cô đã gặp phải nhiều loại người, từ chủ các quán bar đến nhà hàng, nhưng hai người đó làm cô ấn tượng. Mặc dù ai đến đây cũng có xu hướng nói dối để lợi ích bản thân, nhưng cách hai người nói chuyện lại khác biệt – họ đến vì tình nghĩa với Văn Bình, để chứng minh sự trong sạch của quán Bar, và mục đích cuối cùng vẫn là cứu người anh em của họ. Đó là một tình cảm đáng ngưỡng mộ. Hành động của họ khiến cô liên tưởng đến nhóm anh em của Bá Tùng – những người coi nhau như ruột thịt, sẵn sàng hy sinh vì nhau. Cô tự mỉm cười với những điều tốt đẹp trong cuộc sống và tiếp tục công việc.
Minh Luân và Cảnh Khang ra khỏi phòng. Khi đến cổng, Luân nói:
Sao anh không tranh cãi hơn? Có vẻ như mấy đứa trẻ con đó có người bảo kê nên mới cứ tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Chẳng biết Bình sẽ bị giam đến khi nào!
Cảnh Khang trả lời:
Không, tôi tin vào cô cảnh sát ấy. Cuộc sống mà thiếu niềm tin thì mệt mỏi lắm. Chúng tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, phải tự mình vượt qua nhiều khó khăn, và điều đó khiến niềm tin dần mất đi. Nhưng không thể vì vậy mà mất đi niềm tin vào cuộc sống. Cô ấy nói đúng, chúng ta cũng muốn người khác hiểu và tin tưởng vào mình thì bản thân cũng phải biết hiểu và tin tưởng vào người khác.
Luân liếc nhìn Khang. Anh chưa bao giờ thấy Cảnh Khang nói nhiều về niềm tin vào xã hội và cuộc sống như vậy. Khi mà mọi người trong nhóm bắt đầu hoảng loạn, Cảnh Khang giống như một người anh lớn, luôn hướng dẫn và nhắc nhở mọi người. Nhưng điều này khiến Luân để ý đến biểu cảm của Khang. Anh ta không bao giờ mở lòng với người ngoài nhóm như vậy. Khang luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, không thể hiện tình cảm như vậy. Cảnh Khang là người thực tế, chân thành và rất trung thành. Thấy Khang nói nhiều như vậy, Luân cảm thấy hơi lạ. Cảnh Khang cũng không hiểu vì sao mình lại nói nhiều như vậy khi gặp cô cảnh sát, và không hiểu là sự cảm kích hay áp lực nào khiến anh tin tưởng tuyệt đối vào những gì cô ấy nói. Có lẽ cô ấy giỏi về tâm lý nên đã ảnh hưởng đến anh? Khang luôn cảnh giác với mọi thứ, trừ nhóm “Áo Đen” và hai người giúp việc, nhưng bây giờ anh lại dễ dàng tin tưởng vào một cô gái lạ lẫm mà anh chỉ mới gặp lần đầu tiên, bởi vì anh chỉ thấy cô ấy mà không có gì nghi ngờ.
Thấy Khang đang suy nghĩ, Luân gật đầu:
Anh có thể đã ấn tượng với hành động quyết liệt của cô cảnh sát lúc nãy và bắt đầu để ý đến cô ấy đấy.
Khang phì cười, đánh vào vai Luân:
Sao cậu lại nghĩ vậy? Tôi, một người đàn ông đầy chững chạc, chẳng thể nào suy nghĩ về chuyện tình cảm. Ngoài ra, cô ấy, một người phụ nữ có quyền lực và kiến thức, chắc chắn có một gia đình đẳng cấp. Tôi không có cơ hội nào đâu! Tôi chỉ đơn giản là cảm kích hành động của cô ấy, và thấy cô cảnh sát đó đáng tin cậy. Những gì cô ấy nói là hợp lý và đúng, nên tôi tin tưởng. Người dân của một quốc gia phải tuân thủ pháp luật!
Hai người lên xe và trò chuyện về sự việc vừa qua. Luân luôn lo lắng, trong khi Toàn nghe và lắng nghe.
Toàn lên tiếng:
Anh cũng đồng ý với Khang, mình phải giữ bình tĩnh và chờ đợi, không nên vội vàng suy nghĩ hoặc hành động một cách dại dột.
Khang gật đầu:
Đúng, tối nay và ngày mai cũng chẳng là gì cả. Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, không phải là những người giàu có nên lo lắng về việc Văn Bình không về được. Hãy về nhà và chờ đợi, nếu không có tin tức gì đến chiều mai thì chúng ta sẽ quay lại trụ sở cảnh sát để hỏi thêm.
Chiếc xe tiếp tục lưu thông trong dòng người trên phố đông đúc. Cả nhóm trở về biệt thự của Cảnh Khang. Đây là điều mà họ luôn làm, luôn ở bên nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, không rời xa nhau trong những thời điểm căng thẳng nhất.
Vú Ba nhìn qua bốn chàng trai và hỏi:
Cảnh Khang, Văn Bình ở đâu?
Khang vuốt nhẹ vai vú:
Ông ấy bận rộn ở quán Bar nên hôm nay không thể về được đây. Có bốn đứa con rồi mà!
Vú Ba lắc đầu:
Con không dối lòng được. Cả năm đứa vú đều quan trọng như con cái của mình. Chiều nay mấy đứa đi vội, vú chưa hỏi. Trong nhà có nhiều tivi, tin tức họ phát trên nhiều kênh, vú đã thấy rồi! Vú đã dặn con phải cẩn thận. Vậy Văn Bình thế nào?
Cả bốn người đồng loạt nhìn nhau. Cuối cùng, Đặng Toàn lên tiếng:
Văn Bình vẫn ở trụ sở cảnh sát, vì mấy đứa ăn mày kia không hợp tác với cảnh sát. Chúng tôi vừa từ đó về, gần như đã chứng minh được sự trong sạch của quán Bar, nhưng họ cần thêm chứng cứ nên ngày mai Văn Bình mới trở về được!
Bác Tám từ vườn sen bước vào, nghe thấy như vậy cũng gật đầu:
Bà cứ yên tâm, để cảnh sát điều tra, chúng ta trong sạch thì sợ gì! Văn Bình ở đó họ cũng chỉ hỏi thôi. Tôi nghĩ họ không làm gì Bình đâu, chắc chỉ cần thu thập thông tin thôi. Bà đừng lo!
Cảnh Khang cúi đầu nói:
Chúng tôi đã cố gắng hết sức, chỉ là những kẻ tự kiêu kia không chịu hợp tác, đành để Văn Bình phải chịu thêm một đêm nữa.
Vú Ba thở dài:
Mấy đứa có việc gì khác để làm không? Kinh doanh này vú lo lắm!
Khang cười:
Thôi mà vú, kinh doanh có gì cũng vậy, có cạnh tranh là đương nhiên. Chỉ cần làm ăn trong sạch, đi lên bằng chính năng lực của mình là đủ. Chúng tôi đâu phải đói nghèo lắm đâu vú ơi!
Bà vú đánh vào tay Khang, cười:
Con ơi, đến khi nào thấy vú là kêu đói, vú sẽ nấu cho! Lúc chiều thấy mấy đứa đi vội về, vú đã đoán là tối nay sẽ về đây. Bây giờ hãy rửa tay chân mặt mũi và ăn để không đói nhé các con!
Bốn chàng trai lắng nghe lời của vú Ba và làm theo. Rửa tay chân và sau đó mỗi người một việc để chuẩn bị bữa ăn. Cả gia đình lại cùng nhau trò chuyện để xua tan những lo lắng trong lòng.
Trong khi đó, tại trụ sở cảnh sát…
Cẩm Trang ngồi trầm ngâm, xem kỹ hồ sơ về Hoàng “đá” – một nhân vật mà cô đã nghe đồn từ giới giang hồ về những hành động lắm mưu mẹo và không lành mạnh. Cô đã nghiên cứu vụ án liên quan đến Hoàng trước đó. Hộp cơm trên bàn đã nguội. Hoàng Phú bước vào, lắc đầu:
Em định ngồi đó đến bao giờ vậy? Ban nãy nhờ người mua cơm mà giờ cơm đã nguội!
Cẩm Trang giật mình và nhìn Phú, sau đó nhìn vào hộp cơm nguội, cười:
Em quên mất rồi!
Hoàng Phú nói:
Để mang lại sự bình yên cho nhân dân, trước hết đồng chí cần phải chăm sóc sức khỏe cho bản thân. Khi ốm đau thì không thể làm gì được cho xã hội cả!
Cẩm Trang phản hồi với nụ cười:
Dạ, em biết rồi sếp ạ. Anh muốn em nên giữ sức khỏe tốt, không phải lo lắng quá nhiều. Anh muốn kiểm tra tim em à?
Phú cười:
Ha ha, một cô tiểu thư như em lại chọn nghề điều tra, vượt qua mọi khó khăn để giải quyết các vụ án, liệu có kháng định được không, Trang?
Cẩm Trang lắc đầu:
Không ạ, đối với em, khi em thực hiện được mục tiêu của mình, khi em hướng tới ước mơ về một thế giới bình yên, thì dù có khó khăn đến đâu cũng không là vấn đề lớn với em.
Phú nói:
Được rồi, không ai dám cãi em đâu! Anh là cấp trên mà còn không dám trấn an em được. À, vụ hôm qua, em đã điều tra thế nào?
Cẩm Trang tóm gọn tình hình rồi kết thúc:
Em đã giải quyết được vụ án!
Cô thêm cơm vào miệng rồi vẫy tay tạm biệt Hoàng Phú và rời khỏi để đến phòng hỏi cung. Khi đến, nhóm thanh niên bị bắt đã được dẫn tới. Chờ họ vào trong, Cẩm Trang hỏi đồng nghiệp bên cạnh:
Tình hình thế nào?
Đồng nghiệp đó trả lời:
Cô, mấy đứa này không hợp tác, chỉ biết cười và không trả lời. Em hỏi nhưng họ đều nói rằng chỉ đến quán Bar chơi, người trong quán mới cho thuốc, còn Văn Bình phủ nhận không có thuốc trong quán.
Cẩm Trang gật đầu:
Cảm ơn đồng chí! Tôi đã hiểu. Đồng chí ra ngoài đi, để tôi tiếp tục tìm hiểu về họ.
Đồng chí đó rời đi, Cẩm Trang tiến lại bàn hỏi cung. Cô gọi mọi người vào và ngồi thành một hàng dài thay vì riêng lẻ từng người. Cô nhìn chằm chằm vào mắt mỗi người và nói:
Các anh có biết về Hoàng “đá” không?
Cô nói chậm rãi nhưng mắt lại liếc nhanh để quan sát phản ứng của họ, nhất là những cặp mắt trẻ tuổi. Có sự ngạc nhiên trong ánh mắt đó, nhưng chỉ thoáng qua. Sau đó, tất cả đều lắc đầu phủ nhận. Cẩm Trang tiếp tục:
Vậy à? Tại sao họ lại khai là đã nhận thuốc từ họ để hại quán Bar Hi Vọng?
Một số người cảm thấy bất ngờ. Một người nói:
Chúng tôi không quen biết người đó!
Cẩm Trang gật đầu:
Được rồi, tôi sẽ cho các anh đối chất với họ để làm sáng tỏ vụ án.
Một người khác ngạc nhiên:
Đối chất? Liệu họ đã bị bắt giữ?
Cẩm Trang bật màn hình và hiện hình ảnh Hoàng “đá” bị còng số tám, cô nói:
Đúng vậy, tôi sẽ dẫn họ vào đây để đối chất ngay lập tức!
Thấy sự lưỡng lự trên khuôn mặt của họ, Cẩm Trang nói tiếp:
Nếu các anh không liên quan, hãy cung cấp bằng chứng xác thực. Công lý chỉ ủng hộ người có lẽ chính đáng. Rõ ràng, tất cả các anh đã sử dụng chất cấm, nhưng việc sử dụng chỉ khiến các anh bị truy cứu trách nhiệm hơn là việc tàng trữ. Hoàng đã khai rõ, ông ấy tin rằng các anh còn tham gia buôn bán chất cấm nữa mới quen ông ta. Nếu các anh bị dính líu và thú nhận sự thật về việc họ sử dụng thuốc để hại quán bar Hi Vọng, hãy khai báo cho công lý biết để nhận sự khoan hồng của pháp luật và giúp minh oan cho quán bar Hi Vọng. Đừng để việc tội danh này chồng lên tội danh khác!
Một người khác, có vẻ lớn tuổi hơn, nói:
Dạ, chúng tôi sẽ khai báo ạ!
Cẩm Trang che miệng mỉm cười mãn nguyện, nắm chắc sự thành công trên tay…