Không thể quên anh chương 7 | Xử lý Hoàng đá

09/04/2024 Tác giả: An Yên 355

Cô cảnh sát đặt chiếc máy ghi âm lên bàn rồi nói:

Cậu nói đi!

Anh chàng trông có vẻ lớn tuổi nhất bắt đầu nói:

Cách đây ba ngày, chúng tôi đang chơi bi-a trong quán thì ông Hoàng cùng với hai vệ sĩ bước vào. Họ gọi chúng tôi sau một quán cà phê và nói rằng cần khoảng mười người tới ăn chơi tại quán Bar Hi Vọng. Lúc đầu, chúng tôi không hiểu vì sao lại có người thuê mình tới một tụ điểm như vậy chỉ để ăn chơi. Chúng tôi không có nghề nghiệp ổn định, trước đây có làm một số công việc nhưng thu nhập không ăn thua nên đang trong quá trình tìm việc làm mới, nhiều lúc buồn buồn vì cảnh ăn bám bố mẹ nên thỉnh thoảng rủ nhau đi chơi bi-a thôi.

Cẩm Trang gật đầu:

Vậy là người ta thuê các cậu vào chơi bời, các cậu đồng ý ngay hả?

Người thanh niên nói:

Lúc đầu tôi chưa hiểu.

Nhưng sau đó, ông Hoàng bảo mỗi người sẽ được ba triệu nếu vào đó t.h.ử.o.c l.á.c và chơi b.ó.n.g c.ư.ờ.i. Ông ấy nói sẽ đưa trước cho chúng tôi một nửa số tiền. Chúng tôi chưa dùng những thứ đó bao giờ nên không đồng ý. Với lại, tôi biết đó là c.h.á.t c.á.m, lỡ cảnh sát phát hiện thì đi t.ù như chơi.

Cẩm Trang nhíu mày:

Vậy tại sao sau đó các cậu lại làm theo lời Hoàng đá?

Cậu thanh niên hít một hơi rồi nói:

Ông Hoàng đảm bảo là mọi chuyện sẽ êm đẹp, cảnh sát sẽ chẳng làm gì chúng tôi. Thực ra, tôi biết nếu bị bắt thì chúng tôi sẽ có tội. Nhưng lời ông ấy nói chắc chắn lắm. Kế hoạch được vạch ra thật kỹ. Chúng tôi cứ chỉn chu đi vào quán Bar, khi ông ấy gọi thì mở cửa số sẽ có người đưa bóng và t.h.ử.o.c vào từ cửa số. T.h.ử.o.c khá nhiều, được đặt trong mấy túi zip nhỏ. Việc của chúng tôi là thay đồ, đội tóc giả. B.ó.n.g c.ư.ờ.i không cần sử dụng vì họ chỉ đưa vỏ b.ó.n.g cho chúng tôi. Thuốc l.ắ.c c.ắ.n một chút cho có chất k.í.c.h t.h.í.c.h, đủ d.ươ.ng tính với m/a t.ú.y, số còn lại mình nhét xuống đệm ghế là xong.

Cẩm Trang “ à” lên một tiếng rồi nói:

Như vậy, các cậu lần đầu tiên t.h.ử.o.c, còn số th.u.ố.c dưới đệm ghế là do các cậu cố tình nhét vào để đổ oan cho quán bar Hi Vọng tàng trữ thuốc đúng không? Còn b.ó.n.g c.ư.ờ.i chỉ là vỏ rải khắp sàn chứ không sử dụng? Các cậu có biết hành động đó là phạm pháp không?

Người ngồi trước mặt cô gật đầu nặng nề:

Dạ biết, tôi biết hành vi vu oan cho quán bar Hi Vọng là phạm pháp, sử dụng c.h.á.t k.í.ch t.hí.ch là sai trái ạ. Mong các đồng chí tha thứ cho chúng tôi!

Cẩm Trang nhếch môi:

Sao hôm qua vào đây, các cậu không thành khẩn khai báo có phải tốt hơn không? Biết là sai trái, là phạm pháp sao còn làm?

Cậu thanh niên lại nói:

Tôi biết sai nên đã từ chối. Nhưng như tôi nói lúc nãy, ông Hoàng bảo mọi chuyện sẽ tốt cả, ông ấy quen cả chủ tịch thành phố và các quán bar, nhà hàng đều do ông ấy bảo kê. Với lại, chỉ ngồi một chút mà được ba triệu đồng nên chúng tôi đồng ý!

Cẩm Trang mỉm cười:

Các cậu đã hơn mười tám tuổi cả rồi mà vẫn ngây thơ đến thế sao? Không lẽ ông ta bảo quen Chủ tịch nước cũng tin hả?

Người thanh niên lắc đầu:

Dạ không phải, tôi thấy ông ấy gọi điện thoại cho chủ tịch thành phố thật ạ, lại còn có một dàn vệ sinh phía sau, chúng tôi… không tin cũng không được ạ!

Cẩm Trang bật cười:

Sao cậu biết đó là chủ tịch thành phố?

Ánh mắt cậu ta chợt lóe lên rồi cụp xuống:

Thì…. tôi nghe vậy ạ. Vả lại, mọi chuyện cũng có vẻ êm đẹp nên chúng tôi mới làm. Nhưng giờ ông Hoàng bị bắt rồi ….Tôi nghĩ nên thành khẩn để còn xin sự khoan hồng của pháp luật.

Cẩm Trang tựa lưng ra ghế, vắt chéo chân và nói:

Sai cũng đã sai rồi, phạm pháp cũng đã phạm pháp rồi. Nếu biết ăn năn thì đừng làm việc sai trái. Pháp luật luôn khoan hồng cho những người biết quay đầu, nhưng điều đó không có nghĩa các cậu biết sai vẫn lao vào rồi quay lại xin tha thứ đâu.

Anh chàng kia vẫn cố chấp:

Dạ, bọn em biết sai thật rồi ạ.

Cũng vì không có công ăn việc làm nên chúng em làm liều. Chúng em không buôn bán h.à.ng c.á.m đâu, vậy sẽ không bị tội c.h.ế.t đúng không đồng chí?

Cẩm Trang mỉm cười thoải mái:

Các cậu có học mà quá thiếu hiểu biết về pháp luật. Cứ chờ đó, sự thành thật của các câu cũng là tình tiết giảm nhẹ tội đấy. Yên tâm đi, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời, nên hiểu biết thêm về pháp luật nước nhà nhé!

Nói xong, cô cảnh sát đứng hẳn dậy, chỉ lên màn hình một lần nữa:

Giờ anh nhìn kĩ lại người trên màn hình và khẳng định cho tôi biết, người thuê các anh có phải chính là Hoàng “ đá” – người ở trên màn hình không?

Cậu thanh niên nhìn màn hình và gật đầu:

Chắc chắn là tôi nhận ra ông ấy vì vết sẹo dưới cằm. Vả lại, những người đi cùng cũng gọi ông ấy là anh Hoàng ạ!

Cẩm Trang tắt máy ghi âm và nói:

Cảm ơn các cậu đã hợp tác. Yên tâm đi, đời các cậu còn dài, cố gắng sống cho tốt và lương thiện nhé!

Cô quay sang đồng chí đứng gác cửa và nói rành rõ:

Giải họ đi!

Cẩm Trang cũng cất chiếc máy ghi âm vào túi áo và bước ra. Lúc này, khi đám người kia đã được giải về phòng tạm giam, đồng chí cảnh sát trẻ ban nãy mới hỏi:

Chị Trang, chúng ta đã bắt Hoàng “ đá” đâu, chị lấy ảnh ở đâu thế?

Trang liếc mắt nhìn anh chàng cảnh sát trẻ:

Ảnh trước đây Hoàng” đá “ bị bắt, chị lấy trên báo rồi cắt phần chữ phía dưới của bài báo chiếu lên đó. Bọn này không hiểu gì về Hoàng “ đá”, thấy mặt là sợ rồi, khai hết!

Anh chàng kia cười theo:

Chị đúng là tài thật. Bọn ngỗ n.g.á.o kia cũng khiếp vía. Thảo nào chị luôn có cách hỏi cung nhanh nhất. Em phải học tập chị nhiều ạ!

Trang nhoẻn miệng:

Cố lên! Cứ dần dần sẽ quen hết. Em là Cảnh Sát tập sự, làm như vậy là tốt rồi.

Nói xong, cô tạm biệt chàng trai trẻ tuổi và trở về phòng mình, thảo lệnh bắt Hoàng “ đá”. Hắn có một quán Bar trá hình. Lâu nay, đồng đội của Trang vẫn chưa tóm được bởi luôn có kẻ báo trước. Có lẽ hắn phải có một thế lực nào đó chống lưng để dựa dẫm. Tối hôm qua, quán Bar của hắn vẫn thoát, mọi việc đều trong sạch và chỉn chu. Điều này khiến Cẩm Trang rất khó chịu. Nay cô đã có dịp rảnh rang để có thể răn đe Hoàng “ đá” vì những gì liên quan đến quán Bar Hi Vọng vừa được cô nắm bắt. Dám giỡn mặt với Trang à? Chúng tôi tới số rồi…

Mười một giờ rưỡi đêm…

Một cô gái cao ráo, đeo chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt trong bộ váy ôm sát, bờ vai trần được khoác hờ một chiếc áo khoác nhẹ, cặp đùi thon thả quyến rũ, trông cô vừa ra dáng người biết ăn diện lại vừa cuốn hút. Cô cùng đi với ba anh chàng ăn mặc rất chất chơi cùng bước vào quán bar của Hoàng “ đá”. Cô gái ung dung bước vào, môi ngậm điếu th.u.ó.c, lâu lâu lại hít một hơi, nhả khói vào hư không. Trong tiếng nhạc xập xình, bốn người đứng nhún nhảy một chút rồi cùng bước vào phòng VỊP. Chàng trai trẻ trong nhóm thì thầm gì đó vào tai bồi bàn, cậu kia nhanh chân gặp quản lý quán Bar. Hoàng “ đá” nghe cậu bồi bàn nói nhỏ thì bước đến phòng VỊP – nơi bốn người kia đang nhún nhảy và nói:

Các cô cậu có nhu cầu gì chăng?

Một chàng trai trẻ cái ghé sát mặt Hoàng và nói:

Hôm nay chúng tôi muốn thư giãn một chút, vui vẻ một chút!
Hoàng “ đá “ vẫy tay:

Quán của chúng tôi kinh doanh đàng hoàng, không có những nhu cầu nhạy cảm, các bạn thông cảm!
Hoàng nói nhưng vẫn quan sát thái độ của nhóm trước mặt. Cô gái đeo mặt nạ có vẻ lo lắng. Cô nằm ra ghế tỏ vẻ rất không thoải mái, rồi đột nhiên cô móc từ trong áo ngực một viên thuốc nhỏ xíu đưa lên miếng cắn rất thuần thục. Hoàng “ đá “ nhìn cách đối xử tự nhiên của cô gái và nói nhanh:

Ôi, các vị đến đây chơi thì chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng không nên làm trò này… ngồi im như thế. Quán của chúng tôi không phù hợp, có gì các bạn hãy đến những quán Bar lớn hơn để vui vẻ.
Cô gái mỉm cười, nói giọng lả lơi:

Cái này tớ nhặt được dưới đây mà, không phải của tớ đâu. Hôm nay điện thoại của tớ lỡ rơi xuống ghế nên tớ mới tình cờ thấy thuốc đó. Nhưng thôi, chúng mình quen nhau rồi, thoải mái đi, chắc chắn an toàn. Chúng mình có phụ huynh lo. Và ngoài ra, ai cũng biết ông Hoàng này quen biết nhiều người. Chắc là ông sợ chúng mình đặt câu hỏi gì đấy nhỉ? Ông cứ yên tâm đi!
Thấy nhóm nhảy múa theo điệu nhạc, bình tĩnh cắn thuốc như chốn không người, Hoàng hơi lưỡng lự. Rõ ràng, họ cũng biết rằng ông quen biết nhiều người, nhưng không phải ai cũng có thể cắn thuốc thoải mái như thế được. Họ cũng không phản ứng khiếp sợ, nhưng thuốc thì không phải kẹo bánh mà không có phản ứng với người sử dụng lần đầu tiên. Hoàng nói:

Bây giờ các bạn cần gì?
Anh chàng trẻ tuổi nhất trong nhóm nói:

Cảm giác mạnh một chút!
Nhìn cách họ hoạt bát, Hoàng nhìn bồi bàn và nói:

Các bạn hãy vui vẻ nhé!
Cô gái lại nói lên tiếng:

Ông anh không ở lại cùng chơi à?
Hoàng “ đá” lắc đầu:

Không. Tôi chỉ phục vụ cho những Thượng Đế thôi, tôi rất bận rộn. Các bạn cứ gọi nhé!
Người được Hoàng “ đá “ chỉ đi lấy hàng khoảng mười lăm phút sau mới trở về. Những viên thuốc vừa được đặt lên bàn trong phòng VỊP thì cùng lúc đó, một âm thanh vọng lên từ quầy rượu:

Tất cả đứng im! Các anh đã bị bắt vì tàng trữ và sử dụng ma túy!
Từ quầy pha chế rượu, một người đàn ông cao lớn bước xuống ghé, ra hiệu cho mọi thiết bị âm thanh dừng lại. Những bóng dáng cảnh sát cũng xuất hiện và lùng sục trong quán. Hoàng đá vội vàng chạy lại:

Các bạn có nhầm lẫn gì không?
Người đàn ông lúc nãy rút ra một tấm thẻ ngành:

Tôi là Hoàng Phú, trưởng phòng điều tra Cảnh sát thành phố. Tôi được lệnh khám xét quán Bar của ông!
Lời vừa dứt, nhóm của Hoàng “ đá “ và nhân viên quán bar lên một xe, những khách hàng không ngừng nhún nhảy ngồi trên xe khác. Ngồi trên thùng xe, Hoàng Phú ghé tai cô gái xinh đẹp:

Cô ngừng nhún nhảy được rồi nhé!

Đánh giá post

Bài viết liên quan