Không thể quên anh chương 8 | Cây khô nở hoa

09/04/2024 Tác giả: An Yên 779

Nghe Hoàng Phú nói, cô gái ngồi chỉn chu lại. Dĩ nhiên, đó chẳng phải ai khác ngoài Trương Cẩm Trang – cô cảnh sát xinh đẹp, thông minh và lém lỉnh. Cô mỉm cười:

Ha ha, Hoàng “ đá “ ơi, lần này thì mày xác định đau đớn rồi nhé. Dám đùa với cái còng số tám của bà hả?
Hoàng Phú nhìn cô đồng nghiệp xinh xắn:

Thôi thôi, vừa phải nha, để chút nết mà lấy chồng!
Cẩm Trang lườm anh:

Không, em không lấy chồng đâu, hôn nhân phức tạp lắm. Đấn đá và phá án thú vị hơn nhiều.
Phú cười ha hả:

Để rồi xem!
Anh chàng Cảnh sát tập sự Quốc Trường vừa vươn vai vừa nói:

Chắc em phải đi học thêm một khóa diễn xuất mới dám đi đánh án với chị Trang. Chị ấy diễn xuất thần thật!
Phú vỗ vai Trường:

Phụ nữ là thế em à, thiên biến vạn hóa lắm, chả biết đường nào mà lần – một mối nguy hại cho anh em tụi mình đấy!
Cẩm Trang nhún vai:

OK. Em sẽ chống mắt lên xem, khi các người vướng vào lưới tình thì có dám khinh thường phụ nữ nữa không nhé!
Cả mấy người cùng cười vang. Chiếc xe dừng lại ở trụ sở cảnh sát thành phố C. Hoàng “đá” được giải xuống trước. Ánh mắt hắn lấm la lấm lét nhìn xung quanh như tìm kiếm điều gì. Phú bước nhanh lại phía hắn, ghé vào tai nói:

Tìm người quen à? Không có để anh tìm nữa đâu!
Hoàng thoáng sững người lại rồi cúi đầu bước tiếp. Sau khi làm các thủ tục, hắn được đưa đến phòng hỏi cung. Trong phòng, ngồi đối diện với Phú, Hoàng cúi gầm mặt khai tên tuổi. Khi Phú nhắc đến hành vi phạm tội, Hoàng lắc đầu:

Tôi không buôn bán hay tàng trữ, mấy cô cậu kia bảo là muốn chơi thuốc, chơi cảm giác mạnh, tôi đã ngăn không cho rồi, vậy mà…
Phú hất hàm:

Vậy theo như anh nói, khi người ta sản xuất mấy cái ghế đệm trong phòng VIP, chẳng lẽ họ cả gan nhét thuốc lắc vào đó hay sao? Vả lại, mấy cô cậu kia còn bảo chính anh sai người đưa thuốc về đó và nói họ dùng cơ mà?
Hoàng xua tay:

Đồng chí đừng nghe lung tung, mấy cái đứa nít ranh ăn chơi lêu lổng, không lo học hành, mới nứt mắt ra đã đổ oan cho người khác rồi, nhìn mấy ngữ ấy là biết người không đàng hoàng tử tế gì. Chúng bảo với tôi có bố mẹ làm to nên cứ chơi đi, không phải lo gì cả. Nhưng tôi không hề cho chúng chơi, vậy mà chúng vẫn lén lút chơi sau lưng tôi.
Hoàng Phú ngả người ra ghế:

Quán Bar là của anh. Nếu anh không cho thì ai dám đến quậy phá? Giờ anh không hợp tác với cảnh sát để khai mới mệt đấy!
Hoàng vẫn chối quanh:

Tôi có biết gì đâu mà khai ạ!
Phú gật đầu, tay bấm nút điều khiển:

Được, là anh chọn cách không hợp tác đấy nhé!
Màn hình hiện lên toàn cảnh trong phòng VIP. Những dữ liệu này được gửi về từ chiếc camera nhỏ xíu trên áo khoác của Cẩm Trang. Hoàng “ đá “ tái mặt:

Sao…sao… các anh có…
Rồi hắn nhìn Phú:

Có phải mấy đứa nít ranh ấy có ô dù che chắn rồi quay sang hại tôi không?
Cánh cửa phòng hỏi cung bật mở, Cẩm Trang trong bộ cảnh phục bước vào, mặt cô vẫn đeo chiếc mặt nạ kia. Chiếc mặt nạ khiến Hoàng “ đá” hoảng hốt vì khuôn mặt giống như cô gái ban nãy ở quán bar, nhưng trên người cô gái này không còn là chiếc váy quyến rũ mà là trang phục cảnh sát:

Cô…cô…. chẳng phải lúc nãy…

Cẩm Trang nở một nụ cười rồi từ từ tháo mặt nạ xuống:

Sao? Ông anh vẫn nhận ra tôi chứ? Tôi là Trương Cẩm Trang – phó phòng điều tra tội phạm đây. Những hình ảnh này là tôi quay đấy. Ông anh kém quá! Cứ nghĩ có người chống lưng thì không đề phòng sao? Ông bảo ai có bố mẹ làm to? Chúng tôi chỉ đang diễn kịch cho ông xem thôi, chứ quan to cỡ nào mà phạm pháp tôi cũng lôi vào tù được hết!
Hoàng “ đá “ bất lực hết nhìn màn hình rồi nhìn sang Cẩm Trang. Chẳng còn gì để chối nữa, tiếng cô cảnh sát vang lên:

Ông không chỉ phạm tội tàng trữ chất cấm mà còn là chủ mưu trong vụ làm hại quán Bar Hi Vọng do mâu thuẫn cá nhân.
Hoàng “ đá “ nói nhanh:

Tôi biết gì về quán Bar đó đâu? Mọi người nhầm rồi!
Chiếc máy ghi âm được Trang đặt lên bàn. Từng lời khai rõ mồn một của mấy bạn trẻ tóc xanh tóc đỏ kia khiến Hoàng tái xanh mặt, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Sao mọi thứ lại dồn lại một lượt như có ai đánh bẫy vậy? Chắc chắn kẻ mật báo cho Hoàng đã có chuyện gì đó. Bình thường, trước khi Cảnh sát tới mười lăm phút, Hoàng đã kịp thủ tiêu mọi thứ và tạo ra một không gian vui chơi lành mạnh. Thế mà hôm nay hắn ta trở tay không kịp. Hoàng “ đá “ cúi gằm mặt và từ từ khai nhận mọi thứ. Duy chỉ có người mách nước và luôn mật báo thì hắn không nhắc tới.

Từ phòng hỏi cung trở về đã gần sáng rồi, Cẩm Trang hoàn tất hồ sơ giấy tờ rồi mới đi nghỉ.

Sáng hôm sau, tại Biệt Thự gần bờ biển…

Bốn anh chàng cao lớn phụ giúp vú Ba soạn bữa sáng ra bàn. Đang hít hà mùi thơm từ bát cháo bốc lên, Cảnh Khang nghe tiếng cô phát thanh viên vang lên trên tivi:

Tối hôm qua Cảnh sát thành phố C do đội trưởng phòng điều tra tội phạm Hoàng Phú cùng đội phó Trương Cẩm Trang đã bất ngờ đột nhập vào quán Bar H và phát hiện những sai phạm của quán Bar này, đặc biệt là hành vi tàng trữ và buôn bán hạng cấm. Chủ quán Bar là Võ Duy Hoàng có biệt danh Hoàng “đá” đã bị bắt cùng với những người có liên quan. Tên này cũng được cảnh sát khẳng định là kẻ đã thuê một số người vào quán Bar Hi Vọng chơi bời, vu vạ cho quán Bar Hi Vọng ngày hôm trước. Chính những kẻ được thuê đã khai ra Hoàng “ đá “ cùng những thủ đoạn của hắn, cái kết này cũng đã minh oan cho quán Bar Hi Vọng.
Cảnh Khang nghe không sót một từ nào, ánh mắt anh cùng ba người bạn hướng lên chiếc tivi trong phòng ăn. Minh Luân nói:

Ồ, cô cảnh sát này đúng là tài giỏi thật. Văn Bình được cứu rồi!
Cả bọn nhao nhao:

Ăn thôi, ăn nhanh để còn đi đón Bình!
Vú Ba cười hiền hậu:

Ừ, tranh thủ nhanh lên các con. Bình ở đó cả ngày hôm qua chắc buồn lắm.
Vừa ăn xong, điện thoại của Cảnh Khang reo lên. Anh nheo nheo mắt nhìn số điện thoại trên màn hình rồi bấm nghe:

Alo. Tôi nghe đây ạ!
Phía bên kia, một giọng nữ trong trẻo vang lên:

Xin chào, đây có phải là số điện thoại của anh Nguyễn Cảnh Khang không ạ?
Khang gật đầu:

Vâng, tôi là Cảnh Khang đây!
Giọng cô gái vang lên:

Tôi là Trương Cẩm Trang, Phó phòng cảnh sát điều tra của Cảnh sát thành phố C. Hôm qua các anh có để lại số điện thoại, nay tôi gọi thông báo là bạn của các anh đã được minh oan. Hôm nay, các anh có thể đến đón Văn Bình về!

Nguyễn Cảnh Khang nở một nụ cười đẹp đẽ và nói:

Vâng, tôi cũng vừa nghe tin trên tivi. Thực sự cảm ơn các đồng chí, chúng tôi sẽ đến ngay ạ!
Tắt máy, Cảnh Khang cùng các bạn đi tới trụ sở cảnh sát thành phố C làm thủ tục đưa Văn Bình về. Anh lại gặp cô cảnh sát xinh đẹp. Chẳng hiểu sao Khang lại thấy tim mình đập nhanh hơn, bước chân nhanh nhẹn rảo đi mà vẫn thấy mình đi quá chậm, hại Minh Luân chạy theo hớt hải:

Anh Khang! Anh không nghe người ta nói dù nhanh hay chậm thì việc sẽ đến là sẽ đến à? Anh đi nhanh như gió để làm gì? Chậm một chút thì anh Bình vẫn về với chúng ta cơ mà?
Cảnh Khang mỉm cười:

Không có gì! Anh chỉ mong ngóng gặp Văn Bình thôi.
Anh nói mà vẫn cảm giác giọng mình có gì đó sai sai, nhưng chân vẫn bước nhanh về phía phòng điều tra cùng đồng chí trực ban. Vẫn là bóng dáng của cô gái đang làm việc chăm chú, nhưng hôm nay phòng có thêm các đồng chí khác. Sau khi chào hỏi và làm thủ tục, Cẩm Trang nói:

Tôi sẽ đưa thông tin cụ thể hơn lên các phương tiện thông tin đại chúng như đã hứa để giải oan cho quán Bar Hi Vọng của các anh.
Cảnh Khang lắng nghe rồi mỉm cười:

Dạ không cần đâu đồng chí ạ. Văn Bình được về là chúng tôi vui lắm rồi. Chúng tôi chỉ muốn được yên thân, quán hoạt động trở lại bình thường là được. Vì quán của chúng tôi cũng mới khai trương, khách chưa đông, chưa được biết đến nhiều. Giờ các đồng chí đã giúp chúng tôi minh oan là chúng tôi biết ơn lắm rồi!
Cẩm Trang nhìn người đàn ông điển trai với những nét phong trần ngồi trước mặt:

Vấn đề là khi Văn Bình bị bắt thì cả nước biết. Thế nên, khi các anh được minh oan cũng phải để cả nước biết chứ? Chẳng phải đó cũng là một hình thức quảng bá hình ảnh quán Bar Hi Vọng hay sao? Tôi sẽ có cách, các anh cứ yên tâm!
Không hiểu sao, những lời của cô cảnh sát ấy khiến Khang tin ngay. Không phải vì cô ấy đã cứu Văn Bình, mà dường như còn có một cái gì đó khiến trái tim từng trải vẫn không lý giải được. Cảnh Khang tự mỉm cười rồi chờ Văn Bình để cùng đi ra xe, trở về quán Bar Hi Vọng.

Trưa hôm đó, như Cẩm Trang đã nói, tin tức về việc quán Bar Hi Vọng bị oan ức đã được minh oan được hiển hiện trên bản tin của truyền hình thành phố và một số trang báo. Bỗng nhiên, Hi Vọng lại thành một quán Bar nổi tiếng trong sạch, khiến cho bất kỳ ai nghe tin cũng phải khẳng định điều đó.

Từ trụ sở cảnh sát trở về, mọi người dọn dẹp lại quán Bar và bắt đầu sẵn sàng đón khách sau khi được tháo niêm phong. Duy chỉ có điều, chẳng hiểu sao cô cảnh sát đấy lại gây một ấn tượng khó quên với Cảnh Khang đến như vậy. Lần đầu tiên trong đời, anh nghĩ về một người con gái mà cảm thấy tâm tình mình nhẹ nhàng vui tươi đến thế…

Đánh giá post

Bài viết liên quan