Không thể quên anh chương 9 | Sự trùng hợp
Những ngày sau đó, quán Bar Hi Vọng tiếp tục hoạt động bình thường trở lại. Dù lượng khách chưa đông như quán Bar S, nhưng đã đông hơn rất nhiều so với trước đây. Điều lạ là mỗi khi đi trên những con đường, ánh mắt của Cảnh Khang luôn tìm kiếm một bóng dáng đặc biệt. Thậm chí, anh còn liếc nhìn vào những bốt của cảnh sát giao thông mặc dù biết rõ rằng sẽ không gặp được cô ở đó.
Trong khi đó, Cẩm Trang vẫn tiếp tục công việc của mình vì sự bình yên của nhân dân. Thỉnh thoảng, cô ghé qua quán Bar Hi Vọng và tự mỉm cười, suy nghĩ về những chàng trai trung thành ấy. Có lúc Trang tự hỏi tại sao lại nghĩ về họ. Trong suốt thời gian làm cảnh sát, cô đã gặp rất nhiều loại người và nghe rất nhiều câu chuyện khác nhau, từ đau đớn đến tiếc nuối, xúc động và cả sự hận thù. Cô đã gặp những người bạn trung thành, nhưng người đàn ông tên Cảnh Khang với sự lo lắng cho đồng đội khiến Cẩm Trang cảm phục và quan tâm đặc biệt. Tuy nhiên, cô cũng nghĩ, trên con đường đời này, có những người ta chỉ gặp một lần, cũng có những người ta gặp đi gặp lại nhiều lần – đó là duyên số. Vì vậy, cô xem đây cũng chỉ là một trong những cuộc gặp gỡ như thế.
Một ngày, Cẩm Trang vừa về đến phòng thì bất ngờ nhận được tin từ cấp dưới:
Chị Trang, có một cô gái đang có ý định tự tử ở tòa chung cư hai mươi tầng đối diện siêu thị điện máy ạ. Anh Phú bảo em rằng chị về thì đi luôn ạ. Vì chúng ta cần người thuyết phục cô gái đó chị ạ!
Cẩm Trang vừa rửa tay vừa trả lời:
OK, anh Phú đã gọi cho chị rồi. Em đã chuẩn bị xong chưa?
Quốc Trường trả lời:
Dạ rồi ạ. Bộ phận cứu hộ cứu nạn muốn phối hợp điều tra cùng chúng ta luôn chị ạ!
Cẩm Trang cùng Trường ra xe. Cô vừa lên xe vừa yêu cầu:
Em vắn tắt tình hình cho chị!
Trường giải thích:
Có một bà bán nước dưới vỉa hè của tòa chung cư phát hiện ra cô gái đó. Bà kể rằng, vừa soạn hàng ra thì nghe một tiếng “rầm!”. Nhìn lên, bà mới thấy có vật gì đó rơi từ trên cao xuống chiếc ô tô đỗ trước tòa nhà làm kính ô tô bị vỡ. Bà bán nước nhìn lên mới phát hiện ra một cô gái đang đứng cheo leo trên mép sân thượng của tòa chung cư, và vật rơi xuống có thể là của cô ấy. Cô ta chuẩn bị nhảy nên bà bán nước vội báo cho Quản lý chung cư, rồi họ báo cảnh sát ạ!
Cẩm Trang gật đầu:
Chị hiểu vấn đề rồi. Giới trẻ ngày nay thực sự coi thường mạng sống. Cha mẹ sinh ra, nuôi ăn học rồi mà lại tìm đến cách tồi tệ nhất.
Hai chiếc xe nhanh chóng lao đến tòa chung cư. Tại đây, Cẩm Trang thấy đội cứu hộ cứu nạn đã được điều động một xe cứu hộ, một xe thang và cả một xe chữa cháy. Gần hai mươi đồng đội đã được điều đến để giải cứu nạn nhân. Tòa chung cư là một tòa nhà đôi, hai tòa nhà nối với nhau bằng một chiếc cầu ngắn tựa như tòa tháp đôi vậy. Cẩm Trang cùng một số đồng đội nhanh chóng đến tòa nhà đối diện, một tiểu đội được bố trí ở tầng thứ nhất để đề phòng cô gái nhảy xuống, một đội ở tầng hai để trường hợp nạn nhân nhảy nhưng không rơi xuống đất mà lỡ rơi trúng sảnh tầng hai. Cẩm Trang cùng một số đồng đội lên tầng thượng tòa nhà bên kia cầu để động viên tinh thần nạn nhân, dĩ nhiên là thông qua loa phát thanh.
!
Trang nhìn qua, thấy một cô gái trẻ, có vẻ như còn là sinh viên, đang đứng ở mép tầng thượng. Một nửa chân của cô đã chênh vênh ra ngoài, tạo nên cảnh tượng đáng sợ. Cô ấy cầm điện thoại ở một tay, còn tay kia thì nắm chặt một d/a/o. Có lẽ cô gái đang suy nghĩ về việc n.h.ả.y xuống hoặc sử dụng d/a/o để gây tổn thương cho bản thân. Một vài giây sau, Trang nhìn qua ống nhòm và thấy cô gái đang nghe điện thoại, sau đó ngồi xuống mép tầng thượng, để hai chân thả tự do xuống, dáng ngồi bình yên nhưng lại rất nguy hiểm. Gió ở tầng thượng thổi mạnh, tạo ra cảm giác như có thể thổi bay cả cô gái. Ánh mắt của cô thất vọng nhìn lên bầu trời, sau đó nhìn xuống đường – nơi mà nhiều người đang tập trung quan sát, tạo ra tình trạng kẹt xe, rất nhiều người đưa điện thoại lên để phát trực tiếp. Với tư thế ngồi đó, nếu không thuyết phục được cô gái từ bỏ ý định, chỉ cần một sơ suất nhỏ, tính mạng của cô ấy có thể gặp nguy hiểm. Thực sự là tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”.
Cẩm Trang bắt đầu nói vào loa phát thanh những lời nhẹ nhàng, vừa động viên vừa thuyết phục cô gái từ bỏ ý định r.ồ.i. Tuy nhiên, dù đã dùng hết khả năng ngôn ngữ, Trang vẫn không thể làm cho cô gái dao động. Cô ấy ngồi một lúc rồi lại đứng lên như tượng đá ngay bên mép tầng thượng. Chỉ cần một cú sốc nhỏ cũng có thể khiến cô ấy rơi xuống như một chiếc lá. Cô gái lại đưa điện thoại lên và sau đó ngồi xuống mép tầng thượng, hai chân buông thả xuống, trông rất bất lực. Cẩm Trang nói khẽ vào bộ đàm với đội trưởng đội cứu hộ sau khi tắt loa nhỏ:
Để tôi qua đó!
Sau khi nói xong, cô di chuyển qua cầu sang bên kia. Khoảng cách giữa Cẩm Trang và nạn nhân chỉ còn vài mét, gió thổi rất mạnh và tiếng gió rít đầy sợ hãi. Mức độ gió đó vừa là thách thức vừa là cơ hội vì nó giúp giảm tiếng ồn khi di chuyển. Tuy nhiên, do địa hình ở tầng cao và cô gái vẫn cầm d/a/o, tinh thần của cô ấy dường như không ổn định, hoảng loạn, vì vậy mọi người đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là cô ấy sẽ n.h.ả.y xuống. Khi đó, không thể xác định chính xác vị trí rơi, vì vậy Cẩm Trang đã dùng những nỗ lực cuối cùng để giải cứu cô gái. Trang men theo lan can tầng thượng, tiến sát cô gái mà nạn nhân không hay biết, một phần có lẽ do gió quá to. Tận dụng tình hình đó, Trang nhẹ nhàng tiến sát cô gái, nhanh chóng ôm ngang bụng cô và kéo cô vào bên trong tầng thượng, thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ vài giây thôi nhưng thực sự là một khoảnh khắc căng thẳng. Bảy đồng đội cảnh sát khác lao đến hỗ trợ Cẩm Trang. Tuy nhiên, khi mọi người vừa tiến lại, cô gái với khuôn mặt sưng đỏ vì khóc quá nhiều bỗng vung d/a/o lên và “xẹt”, lưỡi d/a/o cắt vào tay Cẩm Trang. Cô gái kia hét lên:
Tránh ra hết, đừng lại gần tôi!
Cẩm Trang đưa tay bịt vết cắt và m.á.u chảy từ cổ tay cô xuống nền tầng thượng. Cô nói:
Trường, rút giúp chị chiếc khăn trong túi áo.
Quốc Trường nhanh chóng rút chiếc khăn mùi soa trong túi áo mà Trang luôn mang theo. Cậu cảnh sát trẻ buộc chặt vết thương cho Trang, trong khi những đồng đội khác vẫn canh chừng cô gái. Cô ta sau hành động vừa rồi có hơi khựng lại, nhưng ngay lập tức lại đưa d/a/o về phía trước:
Đừng lại gần tôi!
Cẩm Trang nhẹ nhàng:
Em gái, chị đã nói rồi. Dù có chuyện gì thì mạng người cũng đáng trân trọng. Em đừng …
Tuy nhiên, cô chưa kịp kết thúc câu chuyện thì cô gái kia bất ngờ cười lớn:
“Đó chỉ là lý thuyết của các bạn thôi. Vì các bạn không phải đối diện với hoàn cảnh như tôi nên làm sao có thể hiểu được! Gia đình nợ nần chồng chất, bản thân sắp bị bố mẹ gả bán để trả nợ. Tôi thà chết còn hơn phải trải qua cảnh đó! Tôi đã gọi điện thoại nói lời cuối cùng với người yêu của tôi. Anh ấy cũng sẽ đi cùng tôi thôi. Chúng tôi đã hẹn nhau, nếu kiếp này không được ở bên nhau thì sẽ có kiếp sau, nên các bạn hãy tránh ra để tôi đi!”
Cô gái đứng dậy và lùi về phía sau, hướng về phía ban nãy cô đứng. Trước sự kiện đáng sợ này, cảnh sát không dám làm bất cứ hành động gì, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất – cô gái sẽ rơi xuống. Hy vọng rằng những tấm phao dưới đất sẽ giúp cô tránh khỏi cái chết.
Trong khi cảnh sát đang thông báo qua bộ đàm cho đội cứu hộ dưới đất chuẩn bị tinh thần, thì từ phía sau tấm bảng quảng cáo gần mép sân thượng nơi cô gái đang lùi tới, một người cao lớn bất ngờ xuất hiện. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hình bóng ấy, chỉ có cô gái không nhận ra vì cô ta đang lùi. Mọi người im lặng, dường như họ ngưng thở để nhìn.
Người đàn ông tiến lại gần cô gái và nắm chặt lấy cô, đồng thời vung ra khỏi tay cô con dao. Cô gái bất ngờ không kịp phản ứng. Sau một vài giây, cô ta giãy giụa:
“Thả ra!”
Cẩm Trang lao tới:
“Cảnh Khang!”
Người đàn ông gật đầu với Trang và tháo hai tay của cô gái ra phía sau, sau đó nói:
“Sống sao mới khó, chết không khó chút nào. Mọi vấn đề đều có thể giải quyết được, chỉ cần mở lòng ra mà suy nghĩ!”
Cô gái vùng vằng:
“Thả ra! Tôi đã nói rồi, các bạn không hiểu được vì các bạn không phải chịu như tôi. Gia đình nợ nần, bị bán, biết làm sao mà sống? Để tôi đi cùng người tôi yêu, anh ấy sẽ đi cùng tôi!”
Cảnh Khang ôm chặt cô gái và nói:
“Được, tôi sẽ ném cô xuống để cô hiểu cảm giác. Tôi nói cho cô biết, muốn kiếp sau an nhàn thì phải sống đúng, bao nhiêu người bệnh tật đang chiến đấu với cái chết đây! Đừng dọa, đã đứng đây hai mươi phút rồi mà vẫn không nhảy? Cô đợi ai?”
Cách nói lạnh lùng của Cảnh Khang đã khiến cô gái thay đổi ý định. Cô gái quỳ xuống và khóc:
“Tôi xin lỗi!”
Mọi người thấy cô gái bình tĩnh hơn nên một cảnh sát đưa cô xuống. Quốc Trường quay lại mép lan can và ra hiệu rằng mọi thứ đã an toàn trên sân thượng. Cẩm Trang nhìn Cảnh Khang và cảm ơn anh:
“Cảnh Khang, sao anh lại ở đây? Cảm ơn anh thật nhiều!”
Nhưng ánh mắt của Cảnh Khang dừng lại ở cổ tay của Trang, nơi máu đang chảy ra qua tấm khăn. Anh nói:
“Cô bị thương rồi! Bạn của tôi là bác sĩ, anh ấy sẽ giúp cô!”