Trai hư, em vẫn yêu! Chương 1 I Bi kịch đau lòng đời Hạnh
Trong một bệnh viện tâm thần, tôi gục mặt xuống gối, tựa vào vách tường, ánh mắt lạc lõng quanh quẩn, bờ môi hấp háy run rẩy:
Xin cứu giúp tôi, làm ơn, cứu giúp tôi.
Trong số 5 người mặc áo blouse trắng đứng trước mặt, một người đã tự ý tiến lại gần, ngồi xuống và tỏ ra hiền lành, nhẫn nại:
– Em à, không có gì phải sợ, hãy bình tĩnh lại.
– Có người đang muốn hại tôi, làm ơn, cứu giúp tôi.
Cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng, giọng tôi yếu ớt. Ngay sau khi nói xong, đầu óc tôi chếnh choáng, tôi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy dây ràng buộc chặt quanh cơ thể, đầu óc nhức nhối như bị đập búa. Tôi nhận ra mình vừa trải qua giai đoạn thập tử nhất sinh. Nơi tôi hiện đang ở, lại là nơi tôi chọn từ trước, và nơi đó chẳng ai muốn ghé thăm… Vâng, đó chính là bệnh viện tâm thần.
Tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ tỏ ra một kẻ điên. Bởi chỉ có giả vờ điên với tâm trí không minh mẫn, có lẽ tôi mới có cơ hội tồn tại trong xã hội này.
Tên của tôi là Thư, 24 tuổi. Tôi sinh ra trong một gia đình danh giá và giàu có. Trải qua 22 năm sống, tôi không bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ ai, ngoại trừ ba mẹ của mình. Do là con một trong gia đình, tôi được ba mẹ chiều chuộng đến mức kinh khủng, họ sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.
Cuộc sống của một cô tiểu thư đỏng đảnh như tôi, sống trong nhung lụa và sự cưng chiều, cung phụng từ mọi người xung quanh, đã làm cho tính cách của tôi trở nên xấu xí, đầy phê phán và chỉ trích người khác. Bạn bè xung quanh cũng chia làm hai phe, một phe ghét tôi, một phe sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được gần gũi với tôi, chỉ vì tôi giàu có và nổi tiếng.
Nhưng rồi, ông trời đã quyết định đặt dấu chấm hết cho sự đỏng đảnh của tôi trong 22 năm qua. Mọi thứ, từ gia đình đến tài sản, tôi đều mất đi. Tôi không ngờ mình lại phải đối mặt với cảnh khốn khó như vậy. Nhưng sau khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi nhận ra đó là cái giá tôi phải trả cho chính bản thân mình.
Ba tôi, một doanh nhân trong lĩnh vực địa ốc, được biết đến rộng rãi với thương hiệu ông trùm địa ốc tại Việt Nam. Ông đã xây dựng một đế chế với sự đầu tư tài tình và khả năng kinh doanh thao lược. Thậm chí, cả trong lĩnh vực chính trị và kinh doanh quốc tế, ai cũng biết đến ông.
Tài sản gia đình tôi ở thời điểm 2 năm trước là một con số ấn tượng, lên đến hàng chục tỉ đô – một điều hoàn toàn bình thường trong thế giới của chúng tôi.
Nhưng rồi, biến cố bắt đầu đến với gia đình. Trước hết, chiếc xe mà mẹ tôi đang đi trên đường gặp tai nạn thảm khốc, và mẹ tôi ra đi mãi mãi. Nỗi đau này chưa kịp làm nguôi ngoai thì ba tôi, đúng 2 tháng sau đó, bất ngờ gặp cơn đột quỵ trong một cuộc họp. Sự mất mát này làm tôi cảm thấy như mọi thứ xung quanh đang sụp đổ. Hai người duy nhất mà tôi yêu thương, lẽ sống của tôi, bây giờ lại vĩnh viễn ra đi, không còn ở bên tôi nữa.
Ba mẹ tôi đều để lại cho tôi sự cô đơn. Họ gặp nhau và yêu nhau trong sự đau khổ và mất mát, và sau đó họ cùng bỏ lại tôi. Tôi giờ đây trở thành một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ. Những cơn khóc nấc len lỏi trong tâm hồn tôi, đối mặt với những thách thức khó khăn đang chờ đợi.
Từ một cô bé kênh kiệu và chảnh chọe, tôi trở nên kín đáo hơn, không muốn đối mặt với thế giới xung quanh.
Khi tôi gần như chìm đắm trong tuyệt vọng, chú Chinh – Phó giám đốc của công ty của ba tôi, đã xuất hiện và truyền động viên cho tôi. Với mối quan hệ gần gũi với gia đình tôi từ trước đến nay, tôi cảm thấy an tâm khi tin tưởng chú. Chú lắng nghe tận tâm, chia sẻ mọi điều với tôi. Đầu óc đơn giản của một cô gái trước đây chỉ biết đến thế giới hồng hoa, bỗng chốc bị chú Chinh thuyết phục mọi thứ. Và đỉnh điểm của cuộc đời tôi chính là lúc tôi gật đầu kí tên chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty của ba tôi cho chú Chinh.
Nhưng lòng tham của con người không có đáy, và tôi đã mất trắng tất cả. Chú Chinh, sau khi trở thành chủ sở hữu hợp pháp của toàn bộ công ty gia đình tôi, bắt đầu thể hiện một bản chất hoàn toàn khác. Không còn là chú Chinh hiền lành như trước, thay vào đó là một người lạnh lùng và mưu mô. Ban đầu, tôi tin tưởng ngây thơ vào mọi hứa hẹn của chú, nhưng sau đó, mọi chuyện bắt đầu rơi vào vực thẳm trong một buổi chiều mưa rả rích…
Khoảnh khắc đó, là 2 ngày sau khi tôi kí hợp đồng nhượng cổ phần cho chú Chinh, chú đến nhà tôi và vào phòng của ba tôi để tìm kiếm giấy tờ nào đó. Tôi nhìn thấy chú cả mặt mải mê với đống giấy tờ hỗn tạp, liền tự mình đặt câu hỏi:
Chú cần giúp gì không ạ?
Không, những giấy tờ này phức tạp lắm, cháu không biết gì hết.
Tôi đứng đó, tay vững trên tường, ánh mắt chăm chú nhìn chú Chinh. Sau một thời gian, chú ấy mới nói:
Cháu có khỏe không? Cháu đã giảm bớt nỗi buồn chưa?
Vẫn như cũ, cháu còn nhớ ba mẹ lắm.
Lúc này, đôi mắt tôi đã ướt nhòe, không hiểu sao mỗi khi ai đó đề cập đến ba mẹ, tôi lại tràn ngập cảm xúc. Tôi trả lời chú vài câu rồi quyết định rời khỏi đó, ôm gối trong phòng và khóc:
Chú ở lại tìm giấy tờ nhé, cháu về phòng ngủ đây.
Chú Chinh không quan tâm, chỉ nhìn lên một cái và nói:
Ừm.
Tôi đóng cửa, chuẩn bị bước đi thì nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, và chưa đến 2 giây sau, tiếng chú Chinh đáp lời lớn:
Lão này thâm thật, chết rồi mà tập hồ sơ mật vẫn không biết để đâu, tao đang tìm.
Tôi nghe thế, chân bước chợt ngưng lại.
Trái tim tôi bây giờ đập mạnh, như những nhịp trống đều đặn, tôi cảm nhận rõ ràng sự nhầm lẫn trong lòng mình. Tôi đứng im, cố gắng kiểm soát cảm xúc và hơi thở nhanh chóng của mình để tiếp tục lắng nghe câu chuyện đang diễn ra bên trong căn phòng. Dây điện thoại kia im lặng một lúc trước khi chú Chinh nói tiếp:
Ừ, tôi đã tính đến việc cho cô bé 1 liều thuốc để cô bé “gặp” bố mẹ nó ngay, nhưng thời điểm này quá nhạy cảm, không thể thực hiện ngay được. Bố mẹ nó vừa qua đời, cô bé lại ký chuyển giao cổ phần cho tôi, rồi tự nhiên bật tung ra cơ đồ. Cảnh sát cũng đã vào cuộc vì có sự nghi ngờ. Không giữ được vụ bố mẹ nó, làm thế nào giữ được vụ cô bé, nên tôi để từ từ, vài năm nữa cho cơ hội mình.
-…
Ừ, tôi đã hiểu. Thôi, tôi sẽ tiếp tục tìm, có gì tôi liên lạc lại sau.
Sau cuộc điện thoại giữa chú Chinh và ai đó, tôi như mất hồn, toàn bộ cơ thể tôi như bị tê liệt, không thể di chuyển. Tiếng lục giấy tờ trong phòng vang lên mạnh mẽ hơn, khiến tôi phải cố gắng di chuyển từng bước để rời khỏi đó. Tôi sợ hãi với những gì vừa xảy ra và càng sợ hơn khi nghĩ đến khả năng chú Chinh có thể liên quan đến cái chết của cả ba và mẹ tôi. Nếu chú nhận ra rằng tôi đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, tôi sẽ không còn an toàn để sống nữa.
Tôi nén cảm xúc, giữ chặt tay trước miệng để không để tiếng khóc nức nở bật ra. Sự tàn nhẫn và đau lòng của con người khiến tôi không thể hiểu được. Sau một thời gian khóc, tôi tự đánh thức bản thân bằng cách tát mạnh vào mặt. Tôi nhấn mạnh phải tỉnh táo, sống và tìm cách trả thù cho ba mẹ.
Vội vã chạy vào nhà vệ sinh, tôi mở nước và đưa mặt vào dòng nước để giải tỏa cảm xúc. Trong gương, hình ảnh của một cô gái kiêu ngạo trước đó giờ đây biến thành một hình ảnh xấu xí, không thể nhận ra. Tôi vỗ nhẹ vào đầu, lẩm bẩm để động viên bản thân:
Không được chết, Thư, nhất định phải sống. Làm thế nào bây giờ, làm thế nào, làm thế nào…
Tôi vò đầu, bứt tai, đi dạo trong nhà vệ sinh, không ngừng tự nhủ. Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài, giọng của chú Chinh vang lên:
Thư ơi, cháu có ở trong đó không?
Nghe giọng nói ấy, tim tôi như nhảy ra khỏi ngực, ngồi thụp xuống và cảm thấy run rẩy. Tôi không biết phải làm gì, phải đối mặt với người đàn ông đáng sợ đó ra sao. Tôi mở mắt to, hướng mắt ra cửa phòng, lầm bầm khấn xin ba mẹ phù hộ cho tôi được sống. Tôi ngồi thừ người cho đến khi cửa phòng mở ra, chú Chinh bước vào, tôi sợ hãi nép người vào góc phòng tắm, trong đầu nảy lên ý nghĩ “giả điên”. Vậy là tôi phải giả điên để bảo vệ bản thân. Tôi sống với vai diễn đó trong suốt hơn 2 năm qua.