Trai hư, em vẫn yêu! Chương 11 I Sóng gió ngày đầu đi làm
Nếu Hà muốn diễn, tôi cũng không ngại diễn cùng. Tôi nhìn Hà và nở một nụ cười tươi:
– Sao lại không? Ngày xưa chúng mình chơi rất thân với nhau mà.
Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “rất thân”, Hà nghe xong thì mỉm cười tình cảm và nói:
– Hai năm không gặp mà trông Thư chả thay đổi gì cả. Hà thấy Thư ngày càng xinh đẹp hơn đấy.
– Cảm ơn Hà đã khen.
Chúng tôi duy trì sự bằng mặt như thế, đồng thời chắc chắn mọi người nếu không biết nội tình thì sẽ nghĩ chúng tôi chỉ là hai đứa bạn cũ, thân thiết từ lâu ngày không gặp. Anh Hưng còn hỏi Hà:
– Ơ, thế hai đứa quen nhau à?
Hà mỉm cười và đáp:
– Đúng rồi sếp ạ, em với Thư là bạn học chung từ đại học, tụi em cũng thân với nhau.
Anh Hưng quay sang nhìn tôi và cười, sau đó nói:
– Thế thì tốt quá. Thư là nhân viên mới, có bạn bè quen biết làm cùng chỉ dẫn sẽ mau thạo công việc hơn. Có gì khó khăn, em cứ hỏi Hà nhé, best seller của công ty mình đấy.
– Ôi dào, sếp cứ khen em, em cũng chỉ may mắn thôi mà.
Tôi nhận ra thái độ lạ lẫm của Hà trước mặt anh Hưng, đặc biệt là ánh mắt nó, có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống anh Hưng. Tôi nhanh chóng chặn đứng những biểu hiện ờ ợ của nó. Tôi hắng giọng và bảo anh Hưng:
– Anh ơi, mình về phòng bàn việc thôi ạ.
Rồi quay sang Hà với nụ cười thân thiện:
– Mình gặp Hà sau nhé, giờ mình có hẹn với anh Hưng rồi.
– Nhìn mặt Hà méo xệch và nụ cười trở nên gượng gạo khi nhìn tôi và anh Hưng, tôi đã đủ hiểu tác động của những hành động của mình đối với tâm lý của nó.
Tôi không gọi anh Hưng là sếp như Hà, tôi xưng hô anh Hưng là “Anh”. Thậm chí, tôi to miệng nói rằng mình có “Hẹn” với anh chứ không phải “Họp với sếp”. Cảm giác của Hà, có vẻ thốn lắm, nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ không làm gì được tôi cả. Từ thời đại học, Hà thường xuyên làm những trò anti tôi, luôn la liếm và kiếm chuyện móc xỉa ở mọi nơi. Thậm chí, nó còn rêu rao và bịa đặt những điều không hay về tôi.
Thực sự, trong quá khứ, tôi có thể chảnh và kênh kiệu một chút, nhưng tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với ai. Tôi không bao giờ cậy thế cậy quyền để ăn hiếp ai cả. Thế nên, những người hiểu được cá tính của tôi đều đánh giá cao, bởi tôi thẳng thắn, chân thành, và chân thành với bạn bè. Những người chưa quen tôi, chỉ thấy tôi vênh váo với hàng hiệu và hành động nổi bật trong các hoạt động ngoại khóa, có thể nghĩ tôi là tiểu thư bánh bèo, nhưng thực tế là tôi không thích tham gia vào những cuộc chơi vô nghĩa. Tuy nhiên, những đồn thổi và bịa đặt vẫn không ngừng, đặc biệt dưới sự dẫn dắt của Hà.
Sau khi tôi ra trường và gia đình tôi gặp sự cố, tôi đã không còn tâm trí để nhớ đến Hà. Tôi nghĩ mình đã thoát khỏi mối quan hệ xấu xí đó. Nhưng ông trời có lẽ muốn chúng tôi gặp lại nhau. Hà, với gia cảnh khá giả, là con một được cưng chiều. Nó từng ghét tôi khi thằng người yêu nó bỏ qua để quan hệ với tôi. Mặc dù tôi không làm gì có lỗi, nhưng Hà càng ngày càng ghét tôi dữ dội. Những mối quan hệ phức tạp và mối nợ mới giữa chúng tôi đang bắt đầu. Chẳng qua, có vẻ như ông trời muốn chúng tôi tiếp tục cuộc chơi mới này.
Tôi vẫn không hiểu tại sao Hà, trong hoàn cảnh gia đình khá giả, lại không về làm công ty cho bố mà chọn làm việc ở một công ty bất động sản trong gần hai năm. Tôi quyết định đặt thắc mắc này trước anh Hưng:
– Anh có biết về gia đình Hà không?
– Anh biết chứ, Hà là con của chú Long, chủ thầu xây dựng lớn, đồng thời là đối tác của công ty chúng ta.
– Vậy tại sao trong tình huống có những điều kiện tốt như vậy, Hà lại chọn làm việc ở công ty mình đã gần 2 năm rồi ạ? Em cũng đang thắc mắc về điều này.
– Đó cũng là một thắc mắc của anh. Anh đã gặp Hà và hỏi rõ về quan điểm của bạn ấy. Hà chỉ nói rằng cô thích công việc ở công ty này và muốn tự lập, không muốn dựa vào địa vị của gia đình mình.
Anh Hưng nói xong, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, như mùi của những cuộc đối thoại không trung thực. Tôi biết Hà, biết rằng nó là người luôn có mục đích và mưu đồ sau mỗi hành động. Mọi lời nói của Hà về sự thích công việc và mong muốn tự lập chỉ là lớp vỏ, một cách để che đậy mục tiêu thực sự của nó khi làm việc ở công ty này.
Nhưng điều quan trọng là, mục tiêu thực sự của Hà khi làm ở công ty này là gì? Liệu có phải để tìm hiểu về mô hình vận hành và chuẩn bị mở công ty cạnh tranh, hay có một lý do khác đằng sau sự lựa chọn này?
Tôi lắc đầu để bước qua phần hướng dẫn của anh Hưng, nhưng lòng tôi lại nổi lên những suy nghĩ về Hà. Dù tôi đã quyết định cẩn trọng hơn với Hà, nhưng vẫn có sự hiếu kỳ và lo lắng về đoạn quá khứ mà nó tạo ra. Anh Hưng, thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ, liền hỏi:
-Em sao thế? Có gì thắc mắc không?
– Không ạ, chúng ta nên bàn việc tiếp theo.
Anh Hưng dành hơn hai tiếng đồng hồ để hướng dẫn tôi về các nhiệm vụ cơ bản, anh kiên nhẫn giải thích từng chi tiết một, thậm chí còn kiểm tra xem tôi đã hiểu đúng không sau mỗi lần hướng dẫn. Sự khác biệt lớn giữa tính cách của anh Hưng và người đồng sự khác khiến tôi cảm thấy ấn tượng. Anh Hưng thân thiện, tận tâm, và dễ gần, trong khi người kia lạnh lùng và khó chịu. Nhìn thấy hình bóng của Cường xuất hiện trong tâm trí, tôi phải cố gắng kiểm soát cảm xúc và tập trung vào công việc. Sau buổi hướng dẫn, anh Hưng giao cho tôi một đống tài liệu khổng lồ và khuyên tôi đọc và nghiên cứu kỹ. Anh ấy còn an ủi tôi khi thấy tôi có vẻ bị áp đặt:
– Không sao đâu, em cứ từ từ nghiền ngẫm, anh không ép em phải đọc hết một lúc đâu.
Tôi cảm thấy anh Hưng hiểu và tôn trọng sự hiệu suất của mỗi người, điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn trong môi trường làm việc mới.
Tôi biết cách gật đầu như một học trò ngoan ngoãn lắng nghe lời. Tình hình hiện tại đang được tạo điều kiện để tôi học việc, để sau này có đủ bản lĩnh đứng vững và phục hồi cơ đồ kinh doanh mà cha để lại. Do đó, tôi phải chấp nhận khó khăn, sẵn sàng cày cuốc. Không còn là cô tiểu thư thích thú với mọi thứ như hai năm trước, tôi trả lời:
– Vâng, em biết rồi ạ. Em sẽ cố gắng hết mình.
Anh Hưng mỉm cười và gọi thư kí. Chưa đến 3 phút sau, chị thư kí Vân đã xuất hiện trong phòng làm việc của anh:
– Vâng, chào sếp, em đây rồi ạ.
– Ừ, em hướng dẫn phần còn lại cho Thư, giúp anh nhé.
Chị Vân gật đầu và quay lại nhìn tôi:
Chào Thư, chị là Vân, thư kí của sếp Hưng. Bây giờ chị sẽ dắt em đến khu vực làm việc.
Tôi gật đầu và mỉm cười, sau đó cúi đầu chào anh Hưng trước khi rời khỏi phòng. Trên đường đi, chị Vân chủ động nói chuyện:
– Em là gì của sếp vậy?
Tôi có chút bối rối với câu hỏi này, vừa đi vừa gãi đầu trả lời:
– Em đâu có là “gì” của sếp đâu ạ.
– Thế mà chị tưởng…
– Chị tưởng sao ạ?
– Chị tưởng em là người quen của sếp hoặc bạn gái sếp.
Tôi bật cười và giải thích:
– Không có ạ, em không phải là bạn gái sếp. Còn là người quen thì chỉ là biết chút chút thôi ạ.
Chị Vân cười và bắt đầu kể:
– Thì ra vậy. Sếp bận rộn với nhiều công việc nhưng vẫn dành thời gian để hướng dẫn công việc cho em. Thực ra công việc này nên do leader của đội Sales đảm nhiệm, nhưng sếp bảo chị phải dời lịch họp với đối tác để trực tiếp hướng dẫn cho em.
Tôi lắng nghe chị Vân kể xong với cảm giác ấm áp lạ thường. Anh Hưng thực sự là người đàn ông nhiệt tình và tận tâm, điều này khiến tôi cảm thấy rất biết ơn. Tôi không kiềm chế được bản thân và nói:
Anh Hưng thật tốt, chị nhỉ.
Chị Vân nhìn tôi với ánh mắt chau mày, nhắc nhở:
– Em nhớ gọi là “Sếp,” đừng gọi lung tung là “anh” đâu.
– Ôi, em quen mồm rồi, cứ gọi anh Hưng suốt ạ.
– Sếp Hưng không nhắc em à?
– Không, anh ấy… À, quên, Sếp Hưng không nói gì cả.
Chị Vân bày tỏ sự ngạc nhiên:
– Lạ thật, mọi lần ai không xưng hô đúng cách là “Sếp” thì Sếp khó chịu lắm.
Chị Vân dẫn tôi đến khu vực làm việc và giới thiệu chị Hiền, trưởng phòng kinh doanh. Chị Hiền có vẻ lớn tuổi, gương mặt góc cạnh và cá tính. Chị Hiền không cười và gương mặt căng trước sự ngơ ngác của tôi.
Chị Vân giới thiệu:
– Đây là chị Hiền, trưởng phòng kinh doanh của em. Chị sẽ hỗ trợ em sắp xếp chỗ làm việc, thông báo nội quy và công việc chung của phòng ban. Còn về nội quy phòng ban, chiến lược kinh doanh, em sẽ làm việc trực tiếp với chị Hiền và đồng đội.
Tôi quay sang chị Hiền, mỉm cười và tự giới thiệu:
– Em chào chị, em là Thư. Rất mong chị hỗ trợ em trong thời gian tới.
Chị Hiền không đáp lại cười và chỉ nói:
– Tôi đã gửi mail nội quy và tình hình kinh doanh cho cô. Cô làm kế hoạch kinh doanh dựa trên quan điểm cá nhân của cô trong một tháng, deadline là 24 giờ sau khi nhận được mail.
Chị Hiền rời khỏi phòng, và chị Vân giải thích:
– Chị Hiền khá khắt khe và quyền lực, làm việc cùng chị ấy sẽ học được nhiều điều. Cố lên nhé, em.
Sau cú sốc tinh thần, tôi hít thở sâu và nhắm mắt một chút, sau đó tập trung vào công việc. Khi nhìn lên, thời gian đã trôi đi nhanh chóng và bầu trời đã chuyển sang màu tối. Tôi ngả đầu xuống và thấy mình cô đơn trong phòng làm việc. Sự lạ lùng của công ty và những người xung quanh khiến tôi cảm thấy buồn bã. Tôi đứng dậy, vươn vai, thu dọn đồ đạc và sắp sẵn ra về.
Cảm giác khó chịu lan tỏa trong tôi. Tôi nghiêng người và nhìn quanh phòng làm việc, không còn ai nữa. Ngay cả anh Hưng cũng đã ra về. Sự lạ lùng và cô đơn lại tràn ngập tâm trạng của tôi. Tôi bước xuống sảnh công ty, cảm giác mất hướng vì không biết phải đi về như thế nào, đặc biệt khi tôi không có một xu nào trong túi.
Sau một lúc loay hoay, tôi nhớ đến chiếc điện thoại Cường đưa cho tôi sáng nay. Tôi rút điện thoại ra và thử tìm thông tin liên hệ. Niềm vui thoáng chốc tưởng tượng khi tôi nhớ đến điện thoại mới, nhưng nó ngắn ngủi khi tôi nhận ra mình không biết số điện thoại của ai. Tôi mò mẫm trên điện thoại và tìm thấy một số dường như quan trọng, có dấu hiệu “1”. Tôi nhấn và sau khoảng 10 giây, giọng Cường truyền đến:
– Sao thế?
Giọng Cường làm tôi hồi hộp và vui sướng. Tôi hét lên trong điện thoại với niềm vui không giấu được:
– Anh ơi, tôi không nhớ đường về nhà.
– Thì sao?
Câu trả lời lạnh lùng của Cường khiến tôi giật mình. Cảm giác như tôi đang nắm giữ một chiếc phao cứu sinh trong tay và đột nhiên nó bị đâm. Tôi trả lời im lặng, định cúp máy, nhưng Cường lại chủ động hỏi:
– Đang ở đâu?
– Ở cổng công ty.
– Đứng yên đó, đừng đi lung tung.
Tôi nghe thấy giọng Cường, nhưng cảm giác chìm nghỉm vẫn bao trùm tâm hồn tôi.