Trai hư, em vẫn yêu! Chương 12 I Tình yêu len lỏi

18/01/2024 Tác giả: Quỳnh Hoa 400

Tiếng tút đều đặn vang lên, biểu hiện cho sự hồi đáp của Cường. Được biết Cường đã nói vậy, tôi rất vui mừng và đứng ngay tại cổng bảo vệ để chờ đợi anh. Chân nam của tôi thẫn thờ vì đứng lâu mà đã mỏi mệt. Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi đen dừng trước mặt, khiến tôi nghĩ ngay rằng đó là Cường. Hồn nhiên mở cửa xe, tôi chuẩn bị leo lên ngồi, nhưng sự ngỡ ngàng khiến tôi giữ nguyên tư thế. Người ngồi bên cạnh không phải là Cường mà là Hưng.
Gương mặt của Hưng cũng bộc lộ sự ngạc nhiên. Anh nói:
– Ơ, Thư?
Tôi cúi đầu một cách lúng túng và xấu hổ vì sự nhầm lẫn:
– Dạ, em xin lỗi anh, em lên nhầm xe.
Hưng tủm tỉm cười và nói:
– Anh mới là người phải xin lỗi em. Chiều nay anh đã liên hệ để em tự bắt xe về, vì anh bận họp không thể đưa em. Nhưng vì không biết số điện thoại của em, anh nghĩ em đã tự về rồi. Thế nhưng khi quay lại công ty để lấy tài liệu, anh lại thấy em vẫn ở đây.
Tôi gãi đầu với sự xấu hổ và nói:
– Em mải đọc tài liệu quên mất, khi nhìn lên đã thấy tối sầm rồi.
Ánh mắt của Hưng sáng lên, toát lên vài tia hài lòng:
– Ái chà chà, công ty có vận may ghê, tuyển được nhân viên xinh đẹp và năng động như em lại còn chăm chỉ. Thôi, ngồi yên đây, anh sẽ chạy lên lấy tài liệu rồi đưa em về.
Chưa kịp trả lời, tiếng còi xe và chuông điện thoại trong túi tôi cùng nhau vang lên. Số điện thoại hiển thị là số 1 khẩn cấp, không ai khác ngoài Cường. Tôi vội vàng nhấc máy:
– Alo, tôi nghe.
– Cô đang ở đâu?
– Tôi… tôi ra ngay.
Tôi quay sang nhìn Hưng, ánh mắt tỏ ra ái ngại. Tôi nói:
– Anh ơi, em xin phép về trước, có người đón em rồi ạ.
– Ai vậy?
– Anh Cường. Hồi nãy em gọi anh ấy ra đón.
Gương mặt của Hưng có chút sượng sùng. Anh trả lời lạnh lùng:
– Ừ, thế thôi, em về trước đi.
Tôi cúi đầu chào anh, mở cửa xe và bước ra phía sau. Vừa mở cửa, tôi liền phát hiện gương mặt ai đó trở nên nghiêm túc. Cường lạnh lùng hỏi:
– Tôi đã nói cô đứng đó chờ, cô lại leo lên xe người khác à? Cô định làm tôi trò đùa à?
Lo lắng trước thái độ của Cường, trong không khí lạnh đến nghẹt thở, tôi chỉ có thể lí nhí giải thích:
– Tôi lên nhầm xe, tôi xin lỗi. Tôi tưởng đó là xe của anh.
Cường nhìn tôi một cách nghi ngờ, và tôi cảm thấy bối rối, cố gắng chứng minh:
– Tôi nói thật đấy, tôi thề là tôi không dám nói dối anh đâu. Lúc nãy, khi thấy chiếc xe dừng trước mặt, tôi nghĩ anh đã lên, đến khi quay lại mới phát hiện là anh Hưng. Cả anh Hưng cũng bất ngờ vì hành động của tôi.
Cường vẫn giữ ánh nhìn nghi ngờ, và tôi biết chỉ còn cách giải quyết là sử dụng lời nói:
– Thôi mà, mặt anh giận quá nhìn xấu trai lắm, đừng giận nữa, để đẹp trai lại cho em ngắm nè.
Tôi nhanh chóng đưa tay lên, vuốt nhẹ vào hai đầu mày của Cường. Cơ thể anh phản ứng, hai đầu mày tỏ ra dễ chịu hơn, ánh mắt của anh cũng dịu dàng hơn một chút. Sau một khoảng thời gian, Cường lạnh lùng bảo:
– Tôi ghét bị leo cây, cô nhớ chưa?
Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên trán và nói:
– Đã nhớ, tuân lệnh.
Cường không nói.
Tôi đã mải mê ngắm nhìn Cường mà không để ý anh đã lái xe về đến nhà từ bao giờ. Đến khi anh quay đầu nhìn tôi, tôi mới tỉnh táo và nhanh chóng đưa ánh mắt chuyển hướng. Cường nói:
– Vào nhà đi.
– Anh không vào luôn à?
– Giờ tôi có việc, chừng nào tôi xong tôi về.
– Vâng.
Khi tôi bước chân vào nhà, chị Thanh cũng xuất hiện từ trong nhà bước ra. Ánh mắt của chị không hề phải là vui vẻ, rồi chị bước thẳng lên xe Cường và chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiên nhà.

Một cảm giác buồn bức và lạnh lẽo bắt đầu trỗi dậy trong tôi. Tôi tự trách mình, nhận ra rằng đã phiền phức anh Cường nhiều quá. Anh ấy đã có người yêu, và tôi càng phải cẩn trọng hơn trong việc nhờ vả anh. Tôi nghĩ, sau này phải giảm những lời nhờ cậy, tránh xa anh để không làm tổn thương thêm mối quan hệ giữa anh và chị Thanh. Giờ đây, tôi đang tìm cách bắt đầu lại mọi thứ từ đầu, và điều đó đòi hỏi sự cẩn thận.

Tôi thở dài, thậm chí việc ăn uống cũng trở nên thất thường. Tôi chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, sau đó rời bàn ăn để vào phòng làm việc. Mặc dù cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trạng của tôi vẫn luôn lảng tránh, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ để kiểm tra xem Cường đã trở về chưa. Đợi mãi mà không thấy tiếng xe của anh, lòng tôi trở nên buồn bã hơn.

Gần 12h đêm, khi đôi mắt mệt mỏi không chịu nổi, tôi buộc phải từ bỏ việc đợi đến bao giờ, bởi vì giấc ngủ đã ùa về như một con sóng dữ dội. Sau khi làm đủ các bước chuẩn bị trước khi đi ngủ, tôi nằm xuống giường và chợt thức giấc khi đầu tôi va vào ngực ai đó. Tôi cảm nhận được nhịp tim đều đặn và hương thơm quen thuộc của bạc hà, dấu hiệu của anh Cường. Giọng anh ôm trọn bình yên:
– Đói không?
Tôi nhấc đầu lên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Cường dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt. Trong dáng vẻ ấy, tôi chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt đen sâu thăm thẳm phát ra một vài dòng năng lượng nhẹ nhàng, khác hẳn với hình ảnh Cường mạnh mẽ và khó chiều chỉ vài giờ trước đó.
Tôi bị cuốn hút vào việc ngắm Cường, đến nỗi quên mất phải trả lời. Cho đến khi Cường nhấn mạnh câu hỏi một lần nữa với giọng khó chịu hơn:
– Cô có đói không vậy?
– À, không anh, tôi không đói. Tôi đang chuẩn bị đi ngủ.
– Bụng tôi lại phản ứng không nhất quán với miệng, reo lên những âm thanh inh ỏi. Tôi cảm thấy xấu hổ và tự trách mình vì tại sao tôi không tập trung vào việc ăn uống trước đó. Cường, sau khi nghe thấy tiếng ồn từ bụng tôi, giảm nhẹ tông giọng:
– Cô không giỏi nói dối lắm, nên khi trò chuyện với tôi, hãy làm ơn thành thật một chút.
Tôi cúi đầu, đưa tay về phía tà áo như một thói quen. Cường nhìn thấy và ra lệnh:
– Ra bàn ngồi ăn đi, có ổ bánh mì thịt trứng đấy.
Tôi tỏ ra rất hạnh phúc và hỏi lại:
– Anh mua cho tôi à?
Câu trả lời của Cường làm tôi ngạc nhiên và hụt hẫng:
– Không, lúc trước đó đói nên mua 2 ổ, ăn không hết nên mang về. Lên phòng thấy cô còn thức nên cho cô ăn.
Tôi cảm thấy tức giận vì được “thưởng thức” đồ ăn thừa của nhà Cường, và anh ta còn nói rằng mua cho tôi. Tôi tỏ ra không quan tâm và nói cảm ơn, nhưng thực tế tôi chẳng muốn ăn một miếng nào. Cường nhìn thấy tôi đứng như đứa trẻ bị trừng phạt, cười và nhắc nhở:
– Ra ăn đi, đứng đây mà tưởng tượng linh tinh.
Tôi nhanh chóng chạy ra bàn ăn, nhìn thấy ổ bánh mì thơm phức và cảm giác vui mừng đột ngột tràn về. Mặc dù không biết ổ bánh mì có ngon hay không, nhưng tôi cảm thấy hứng thú vì được ai đó mang đồ ăn về cho mình. Khi tôi ăn xong, miệng vẫn còn thòm thèm và tôi thấy vui mừng. Cường trong khi đó, ngồi vào bàn máy tính làm việc, mặc kệ tôi. Tôi không biết anh ta làm gì với những đoạn mã code dài ngoằng, nhưng anh ta dường như tập trung cao vào công việc của mình. Thấy tôi đứng nhìn, Cường lên tiếng:
– Ăn xong thì lên giường đi, đứng đây làm gì?
– Ơ, anh không về phòng anh à? Anh ngồi đây, tôi không dám đi ngủ.
Cường, với cái tâm hồn nhẹ nhàng của mình, giả bộ gần như giáo dục:
– Cô cũng biết sợ à? Đi ngủ đi, ở đây làm gì nhiều lời. Tôi cần phải làm việc.
Đã nói xong, anh lại tập trung vào dãy số trên màn hình và coi tôi như không có. Trong lòng tôi tức giận thực sự, đã gần 1h sáng rồi mà anh vẫn ngồi đây thay vì về phòng riêng. Tôi nằm trên giường, đắp chăn, nhưng không thể ngủ vì cảm giác bóng người nào đó sát tầm mắt, khó chịu. Cường bất ngờ lên tiếng:
– Nằm im và ngủ đi. Nếu cô quay ngang quay dọc làm ồn ào, tôi sẽ đưa cô ra ngoài vườn.
Thật bá đạo và mất nết. Tôi tỏ ra ức chế mà không dám phản kháng. Lúc nhỏ, khi tôi không chịu ngủ, mẹ thường phải đến xoa lưng, vuốt ve, dỗ ngọt cho tôi. Nhưng giờ đây, trước mắt tôi là một người có vẻ phá vỡ mọi quy tắc và quy định trong tư duy của tôi, yêu cầu tôi những điều hoàn toàn không lý. Cảm giác bị xâm phạm quyền tự do của một con người. Tôi ức chế thực sự, nhớ lại những ký ức khi bé, muốn làm điên lên còn hơn, thậm chí muốn giả vờ điên để có không gian riêng tư hơn. Nhưng ở đây, dù chỉ là nhúc nhích, cũng không được phép. Tôi ôm cục tức vào lòng, nhắc nhở mình phải kiềm chế, tích luỹ năng lượng để một ngày nào đó, khi anh lụi tàn, tôi sẽ trả đũa. Quân tử trả thù không bao giờ là muộn màng. Nhờ suy nghĩ đó, tâm trạng tôi dễ chịu hơn và tôi rơi vào giấc ngủ không rõ từ lúc nào.

Đánh giá post

Bài viết liên quan