Trai hư, em vẫn yêu! Chương 2 I Mưu mô thâm độc của ông Chinh

12/01/2024 Tác giả: Quỳnh Hoa 703

Tôi hét to lên với âm thanh đầy kinh hoàng. Chú Chinh, người nghe thấy tiếng la hét từ phòng tắm, vội vàng đến để kiểm tra tình hình. Giọng nói của chú Chinh rơi vào tai tôi với vẻ căng thẳng:

Thư, có chuyện gì vậy?
Tôi mỉm cười rộn ràng, ánh mắt đầy kinh hãi của tôi hướng về phía xa xăm. Tôi đáp:

Bố cháu đây, bố cháu đến chơi với cháu đấy.
Ánh mắt của chú Chinh lúc này trở nên sắc bén hơn, trong đó có một chút sợ hãi. Chú ấy nắm chặt vai tôi, nói mạnh mẽ:

Thư, cháu đang nói điều gì vậy? Nhìn chú đi, nhìn chú ngay.
Tôi đưa ánh mắt về phía khuôn mặt căng trướng của chú Chinh, tiếp tục mỉm cười và nói:

Chú ơi, bố cháu đến chơi với cháu đấy. Bố cháu còn hứa sẽ mua quần áo đẹp cho Thư ngoan, hì hì.
Tôi tiếp tục bày tỏ sự điên đảo của mình, thậm chí là lao ra lấy đồ và nhét nó vào miệng. Chú Chinh có vẻ mất bình tĩnh trước tình huống điên rồ của tôi, rồi lấy điện thoại gọi một cách ồn ào:

Cô bé này, nó bắt đầu điên rồ rồi. Tôi sẽ đưa nó vào bệnh viện kiểm tra, mày nhanh chóng đến đây.
Nói xong, chú quay lại nhìn tôi, khẽ nheo mắt với vẻ hài lòng, rồi lầm bầm một câu tôi có thể nghe rõ:

Ông trời có mắt, không phụ lòng tôi.
Chú Chinh đưa tôi đến bệnh viện, mặc dù tôi vẫn còn đang hỗn loạn, nhảy múa loạn xạ, nhưng chú vẫn giữ vững tinh thần và để tôi tự do. Đến khi bác sĩ xuất hiện, ông ta nhẹ nhàng hỏi tôi:

Xin chào em.

Bố tôi ở đâu? Đưa tôi về nhà, bố tôi đang đợi ở nhà đấy.

Ừ, em ngoan ngồi đây 1 lúc, bác sĩ sẽ hỏi chuyện em và sau đó bác sĩ sẽ đưa em về nhà.

Tôi chạy ra phía sau chú Chinh, nép sát vào lưng chú, ánh mắt trừng trừng hướng về bác sĩ rồi gào lớn:

Ông đừng có lừa tôi, chỉ có chú Chinh mới biết đường về nhà tôi.
Chú Chinh không biết phải làm gì với tôi, hỏi bác sĩ:

Cô bé này có vẻ bị điên, bác sĩ có thể đưa nó vào bệnh viện tâm thần được không?
Bác sĩ lắc đầu, giọng trầm lắng:

Không thể, chưa thăm khám gì cả. Anh có biết tại sao em lại trở nên như vậy không?

Bố mẹ em mới mất được 3 tháng, em đau buồn lắm hay sao mà giờ lại trở nên điên đảo như thế này.

Em có bắt đầu phát cơn từ lâu chưa?

Cũng được khoảng một tháng rồi.
Tôi nghe chú Chinh nói như vậy mà thầm cười trong lòng. Ông ta thật là một người biết nói dối, có vẻ như chú Chinh cố ý nói như vậy để làm cho bác sĩ nghĩ rằng tình trạng sức khỏe tâm thần của tôi đã không ổn định từ lâu, từ đó có lý do để đưa tôi vào trại tâm thần nhanh chóng. Ông bác sĩ, sau khi nghe xong, chần chừ một lúc, sau đó mới hỏi tiếp:

Sao lại để đến 1 tháng sau mới đưa vào viện?

Tôi bận công tác, không thể chăm sóc cho nó. Giờ có cách nào bác sĩ có thể giúp gia đình tôi không? Nếu để nó tiếp tục như thế này, tôi không biết phải làm thế nào.

Ông bác sĩ gật đầu và ra hiệu cho chú Chinh dẫn tôi đến gần ông. Ông nói:

Được rồi, người nhà vào làm hồ sơ nhập viện cho em đi, để em ở đây tôi sẽ thảo luận với gia đình.
Chú Chinh vui vẻ rời đi, khiến tôi lập tức bật khóc, tạo nên bức tranh của một người tâm thần bất hạnh. Bác sĩ cố gắng bắt chuyện, an ủi, hoặc thậm chí là thử những cách khuyến khích, nhưng tôi chỉ im lặng, cúi đầu không đáp, trái tim tôi đập nhanh loạn rồi, tôi sợ hãi, tôi sợ chỉ cần một sơ hở nhỏ là tôi sẽ bị phát hiện, vì vậy tôi chỉ dám giữ im lặng tuyệt đối trước bác sĩ chuyên môn.
Khi chú Chinh quay trở về phòng khám, xuất hiện một người đàn ông khác, có vẻ quen thuộc, mà tôi chỉ nhớ là người làm trong công ty của bố tôi khi chú Chinh gọi tên anh ta. Tôi nhận ra anh ta và đồng thời nhớ lại rằng đây là Bình, đồng nghiệp của bố tôi.

Chú Chinh nhanh chóng cập nhật tình hình cho Bình về cuộc khám bác sĩ. Bình quan tâm hỏi:

Anh Chinh, chiều nay anh bận không?

Rồi, em an tâm đi. Còn bé thì sao?

Chú Chinh nhìn ông bác sĩ và ông bác sĩ giải thích:

Cô bé có vẻ đã trải qua một cú shock lớn, đầu óc không còn ổn định. Một phần quên, một phần nhớ, một phần buồn, một phần vui.

Vậy, có cách nào chữa trị không?

Để thời gian điều trị, chúng tôi sẽ xem xét kỹ hơn. Nhưng với tình trạng như này, khả năng khôi phục về tình trạng bình thường có lẽ sẽ khá khó khăn.

Chú Chinh đưa ánh mắt sang Bình, mỉm cười hài lòng và sau đó chú Chinh chia sẻ khó khăn với ông bác sĩ:

Thật lòng nói với bác sĩ, tôi đang bận rộn với công việc và gia đình, phải nuôi con bé làm cháu nuôi của mình. Trước đây, tôi có làm việc với bố bé nên biết về hoàn cảnh của bé. Nhưng bây giờ, khi bố mẹ bé mất, không ai chăm sóc bé cả, mà tôi lại không có đủ thời gian để quan tâm đến bé. Có vẻ như thời gian tới, tôi sẽ xem xét khả năng đưa bé vào bệnh viện để có điều trị tốt hơn.
Bác sĩ sau khi nghe xong đã đồng ý để tôi ở lại bệnh viện để có thể theo dõi và điều trị theo kế hoạch. Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống tại bệnh viện tâm thần…

Sự sợ hãi với những tác động của chú Chinh đối với gia đình đã làm cho tâm trạng của tôi luôn ở mức cảnh báo cao độ. Tôi giữ tinh thần cảnh giác 100% với mọi người xung quanh, từ bác sĩ đến chị y tá, thậm chí là những người cùng phòng tâm thần khác.

Vì vậy, trong suốt 2 năm, tôi liên tục giả vờ mình điên. Mỗi khi chú Chinh đến thăm, tôi tăng cường hành vi điên đảo hơn. Cho đến một ngày, tôi lẻn vào phòng bác sĩ và đọc được thông tin trong hồ sơ bệnh án. Tôi phát hiện một thông tin quan trọng, đó là tôi được xếp vào cấp độ thần kinh nặng nhất. Ở cấp độ này, người bệnh thường trải qua tình trạng sợ sệt và luôn nói lầm bầm về nguy cơ bị người khác giết hại. Với cấp độ này, liệu pháp điều trị sẽ trở nên nghiêm ngặt và kéo dài thêm thời gian sống trong bệnh viện tâm thần. Do đó, tôi quyết định giả bộ làm cho mọi người tin rằng tình trạng của tôi đang trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày.
Tôi bắt đầu từ chối ăn uống, suốt ngày chỉ ngồi trong góc giường, lẩm bẩm những từ ngắn ngủi:

Cứu tôi, có người muốn giết tôi.
Rồi, tôi ngất xỉu vì sự mệt mỏi và đói. Khi tỉnh dậy, tôi nghe chú Chinh nói chuyện với bác sĩ bệnh viện:

Tình trạng ngày càng tồi tệ là sao?

Chúng tôi đã thử hết mọi cách, nhưng tâm lý của cô bé luôn bất ổn.

Vậy thì đành để cô bé sống ở đây cả đời. Chúng tôi đặt niềm tin vào bác sĩ.

Chú Chinh nói xong, nhìn trợ lý theo dõi:

Chuyển tiền vào bệnh viện, đủ để nó sống một thời gian nữa.
Sau đó, chú quay người bỏ đi. Tôi vẫn nằm trên giường, hai hàng nước mắt chảy dài qua khóe mắt. Tôi đã hy sinh bản thân, giả vờ là một người điên suốt gần hai năm, và giờ đây tôi cảm thấy mệt mỏi, bế tắc. Tuy nhiên, khi nghĩ đến ba mẹ đã khuất, khi nghĩ đến công lao cả đời mà họ đã xây dựng bị kẻ khác chiếm đoạt, lòng kiên nhẫn lại trỗi dậy. Tôi nuốt chửng mọi uất ức, tủi hờn vào trong để tiếp tục chờ đợi thời cơ lấy lại mọi thứ.
Một tháng sau, khi tôi ngồi xích đu trước sân bệnh viện, ngắm nhìn những người thật sự bị ảo tưởng đang chơi đùa, một người thanh niên khoảng 30 tuổi đột ngột xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta có vẻ lạnh lùng và điển trai, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào tôi. Tôi nhận ra bộ đồng phục anh ta giống với bệnh nhân và tôi đang mặc, nên tôi bật cười rộn ràng.

Anh ta tiếp tục giữ im lặng, nhìn tôi một cách cố ý. Tôi tự nhủ rằng đâu có lý do gì một người điên đẹp trai và lạnh lùng như anh ta lại chăm chú vào mình như vậy. Cuối cùng, tôi không kìm lòng được nữa và hỏi:

Nhìn gì vậy?

Cô.

Sao lại nhìn tôi thế?

Anh ta không đưa ra câu trả lời, chỉ quay người và rời đi. Và từ thời điểm đó, sự xuất hiện của người thanh niên này đã mở ra một chương mới hoàn toàn trong cuộc sống điên đảo của tôi.

Đánh giá post

Bài viết liên quan