Trai hư, em vẫn yêu! Chương 3 I Hai kẻ giả điên chạm mặt

12/01/2024 Tác giả: Quỳnh Hoa 430

Kể từ sau ngày gặp thanh niên mặt lạnh, hình ảnh của anh ta không ngừng hiện về trong tâm trí tôi. Tò mò về anh ta ngày càng trở nên ám ảnh, khiến tôi không chịu nổi và quyết định tiến hành một cuộc điều tra. Ai chính xác là người này? Và tình trạng thần kinh của anh ta như thế nào?

Nửa đêm, khi bệnh viện đã yên tĩnh và mọi người đều đã ngủ, tôi lén lút trèo qua cửa sổ vào phòng văn thư của bệnh viện. Với kinh nghiệm sống trong sự cảnh giác tối đa, tôi nhanh chóng tìm kiếm trong các hồ sơ và sách về người thanh niên này. Sau một thời gian ngắn, tôi đã thu thập được một số thông tin cơ bản về anh.

Tôi hiểu rằng, sống ở bệnh viện gần 2 năm, tôi đã quen mặt với hầu hết bệnh nhân ở đây. Tuy nhiên, người này lại là một ngoại lệ và có vẻ như anh ta mới nhập viện trong vài ngày qua. Tập hồ sơ bệnh án nói rõ rằng anh là Cường, 29 tuổi, nhập viện với tình trạng rối loạn chức năng thần kinh cấp độ nặng.
Cái cấp độ bệnh của anh ta không kém gì cấp độ bệnh hiện tại của tôi, làm tôi cảm thấy bất ngờ và nghi ngờ. Tôi cố gắng tìm kiếm thêm thông tin, nhưng cuối cùng chỉ thu được ít thông tin hơn. Ngồi suy nghĩ, đầu tôi đầy với những thắc mắc. Tôi khó tin Cường mắc bệnh lý về thần kinh, bởi từ lần đầu gặp anh ta, ánh mắt và gương mặt của anh ta tỏ ra rất tỉnh táo và không có dấu hiệu của bệnh tật.

Tiếng ồn ào từ hành lang làm tôi trở về hiện thực. Tiếng hò hét của giám sát và tiếng chạy rối bời của đội ngũ bác sĩ khiến tôi hoảng sợ một chút. Đứng ở góc cửa, tôi chứng kiến một bệnh nhân trở nên hỗn loạn và cả đội ngũ y tế phải nhanh chóng huy động để đưa anh ta về phòng. Sau gần hai năm sống ở đây, tôi thấy những tình huống như vậy trở nên quen thuộc, thậm chí có lúc tôi tự giả điên để tạo ra tình huống tương tự.
Sau khi tiếng ồn dần lắng xuống, tôi cố gắng rời khỏi phòng và nhận ra một bóng hình lớn đang nhìn chằm chằm về phía tôi từ đối diện hành lang. Ánh mắt sắc lẻm và khuôn mặt lạnh lùng khiến tôi sởn gai ốc. Tôi cảm thấy như có người luôn theo dõi mỗi bước di chuyển của mình. Anh ta chỉ quay lưng và bước đi khiến tôi hốt hoảng, tôi vội vã chạy về phòng với trái tim đập mạnh.

Đêm đó, tôi không thể ngủ, linh cảm cho tôi biết rằng Cường không có vấn đề về sức khỏe và có lẽ anh ta có một lý do đặc biệt khi ở đây. Khả năng anh ta là người được chú Chinh gửi đến để theo dõi tôi cũng là một suy đoán khả thi. Trong tâm trí tôi, sự hoang mang lan tỏa. Đã hai năm tôi sống ổn định, và bây giờ, tôi phải đối mặt với khả năng phải tiếp tục giả điên giả khùng. Nhưng làm thế nào có thể khi cuộc sống của tôi luôn dao động trên dây gắn với cái chết.
Tôi nằm đắn đo suy nghĩ, sau đó đưa ra một quyết định mà tôi cảm thấy là sáng suốt nhất. Tôi quyết định bám theo Cường mỗi ngày để chứng minh cho anh ta rằng tôi là một người điên, một người tâm thần bệnh hoạn. Phương pháp này giúp tôi kiểm tra hai điều: thứ nhất là xem Cường có phải là người mắc bệnh tâm thần hay không, và thứ hai là xem Cường có phải là kẻ được chú Chinh cử đến để theo dõi tôi hay không.

Sau một đêm thức trắng, khi tôi tỉnh dậy, hai hốc mắt đen nhánh của tôi bộc lộ sự mệt mỏi. Chị y tá đến để đưa thuốc, nhìn thấy tôi, cô lắc đầu ngao ngán và hỏi:

Hôm qua Thư không ngủ được à?
Tôi ngước mắt nhìn chị và cười như một đứa trẻ dại, sau đó mở miệng trả lời:

Hôm qua Thư đi chơi với bố nên không ngủ đấy.

Thư có thấy mệt không?

Thư vui lắm, không mệt. Bố nói Thư ngoan ngoãn, tối nay bố lại dẫn Thư đi chơi tiếp.
Chị Ly, y tá đáng yêu, nhìn tôi với một nụ cười rạng ngời. Cô nhẹ nhàng lấy lược chải đầu và nói với tôi:

Hôm nay Thư muốn chị Ly làm kiểu tóc gì cho Thư nhỉ?

Thắt bím giống như búp bê, giống con búp bê nha chị Ly.

Được rồi, Thư ngồi im không động nha.

Chị Ly cẩn thận chải và tết từng bím tóc cho tôi. Chị Ly là y tá hỗ trợ chăm sóc tôi tại bệnh viện, chị gần 40 tuổi, có vẻ ngoại hình mạnh mẽ và khuôn mặt rất dễ thương. Mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn và chống chọi với cuộc sống khó khăn, chị Ly lại xuất hiện, chăm sóc và lắng nghe tôi. Ở bên chị, tôi luôn cảm thấy được yêu thương và chăm sóc.

Trước đây, mỗi khi nhớ về ba mẹ, tôi thường ngồi khóc một mình. Nhưng khi đó, chị Ly sẽ đến, ôm tôi và kể chuyện nhẹ nhàng. Chị nói rằng ba mẹ tôi đã trở thành thiên thần và đang sống trên thiên đàng, tôi không nên buồn nữa. Chị kể những câu chuyện cổ tích, về tình người, về nhân quả, về cách sống, đưa tôi trở về thế giới tuổi thơ một cách ấm áp. Có lẽ, nếu tôi là một đứa trẻ thực sự bị bệnh, tôi sẽ hồi phục nhanh chóng dưới sự chăm sóc và giáo dục của chị.
Chị Ly đã tết tóc xong cho tôi và nói:

Nào, để chị xem nào, Thư quay mặt sang đây.
Tôi quay người sang đối diện với chị, nở một nụ cười tươi, chị Thư thấy vậy liền đưa tay sờ nhẹ lên trán tôi:

Xinh xắn lắm rồi, mau khỏe mạnh để còn có người yêu nhé.

Người yêu là gì vậy chị?

Đó là người mình thích, sau này khi thích họ nhiều, mình sẽ lấy họ làm chồng và có con với họ.

Giống ba mẹ em phải không chị?

Đúng rồi.

Tôi rất vui vẻ, mắt tỏa sáng, nói lớn với chị:

Thế thì em đi tìm người yêu của mình nhé. Tạm biệt chị Ly.
Tôi nói xong liền chạy ra khỏi phòng, ôm búp bê, và lao xuống sân để tìm Cường. Anh chính là mục tiêu tôi quyết định tìm hiểu, và tôi phải hành động ngay.

Chạy khắp sân bệnh viện, tìm mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy Cường. Trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác hoang mang. Liếc mắt qua gốc cây sát cổng, tôi thấy bóng hình quen thuộc đang đứng đó. Tôi mỉm cười và chạy tới gần anh, đùa giỡn:

Này, chơi búp bê không?
Cường thấy tôi liên tục túm áo mình và dựt dựt, mặt anh chau mày khó chịu. Sau một lúc, anh đưa tay nắm lấy tay tôi rồi hất mạnh ra. Gương mặt tuyệt nhiên của anh sau đó lại trở về nét lạnh lùng như thường.

Tôi cảm thấy hụt hẫng khi bị từ chối, chúng tôi đang tương tác với nhau như hai người bình thường chứ không phải như hai bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện. Tình huống này khiến tôi sợ hãi và hoang mang, và tôi quyết định phải làm cho bản thân trở nên “điên” hơn. Ngay sau khi bị Cường đẩy ra, tôi lao tới anh, ôm lấy eo anh và nhảy lên, kẹp chặt hai chân vào người anh. Miệng tôi méo xệch, gào thét inh ỏi:

Tôi nói chơi búp bê với tôi, anh có nghe không?

Xuống.

Tiếng nói lạnh lùng của Cường rơi xuống đầu tôi. Rốt cuộc, anh cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi, điều này lại giúp tôi khẳng định rằng anh ta là một người hoàn toàn bình thường.

Tôi quyết không chịu xuống, thậm chí lỳ lợm nhích người lên và vươn tay ôm chặt cổ của Cường. Hai chân vẫn giữ chặt vào người anh. Giọng tôi vẫn mè nheo và rõ to:

Chơi búp bê với tôi đi, chơi với tôi đi, huhuhu.
Cường không nói gì thêm, anh đưa tay mạnh mẽ gỡ tay tôi khỏi cổ anh và nhích người hất tôi xuống nền đất lạnh lẽo mà không có sự thương tiếc. Khi tôi ngã bịch xuống đất và rên lên “Á” rõ to, khóe miệng của Cường nhếch lên với vẻ khinh bỉ. Anh quay người bỏ đi một cách lãnh đạm. Tôi nhận ra rằng anh ta đã cố ý hành động như vậy, làm tổn thương quả mông tôi khi bị đẩy xuống đất đột ngột và gặp đau đớn.

Sau những ngày đó, tôi theo đuổi Cường gần như liên tục, chỉ trừ thời gian khi tôi ngủ. Tôi thực hiện nhiều trò chọc phá anh, nhưng Cường vẫn giữ nguyên phong cách và trạng thái im lặng của mình. Chị Ly, nhìn thấy tôi luôn theo đuổi Cường, đã tóm tôi lại để hỏi:

Thư, sao thế? Dạo này tôi thấy cậu luôn chạy theo người bạn to lớn kia.
Tôi nhìn chị Ly với ánh mắt giả nai ngơ ngác, chớp chớp mắt và cười tinh nghịch:

Vì anh ấy là người yêu của Thư, nên Thư phải bảo vệ anh ấy.
Chị Ly nhìn tôi và cười nhẹ, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi và bảo:

Làm sao cậu biết anh ấy là người yêu của cậu?

Vì anh ấy đẹp trai.

Được rồi, được rồi. Nhưng giờ tôi muốn cậu nhớ lời chị Ly nói kĩ nhé.

Tôi gật đầu ngay lập tức, khuôn mặt thể hiện sự chú ý. Một lúc sau, chị Ly nói:

Hãy chăm chỉ uống thuốc mỗi ngày, làm đúng bài tập mà bác sĩ giao, nếu cậu trở nên khỏe mạnh hơn một chút, có thể sẽ có người yêu như anh kia.
Tôi nghe xong, phồng má phụng phịu, ôm chặt chị Ly và giả vờ nức nở:

Không được, không được. Anh ấy là của Thư rồi, chị Ly phải giữ anh ấy cho Thư nhé.

Được rồi. Nhưng cậu phải nghe lời chị đấy, hiểu chưa?

Tôi gật đầu, nhưng thực tế, trong tâm trí tôi vẫn lưu luyến những lời chị Ly vừa nói, rõ ràng là chị biết điều gì đó về Cường, thậm chí còn biết anh ta hoàn toàn bình thường và không giống những bệnh nhân khác trong bệnh viện này.
Tính tò mò của tôi không ngừng gia tăng, và tôi quyết định tiếp tục khám phá sâu hơn.

Sáng hôm sau, giống như mọi ngày khác, sau khi ăn sáng, tôi lại hào hứng chạy đi tìm Cường để chọc phá. Cường, dường như đã quá quen với sự điên khùng của tôi, không còn chau mày hay thái độ mạnh mẽ như những lần trước. Thay vào đó, anh ta thể hiện sự mặc kệ và không quan tâm.

Ở góc sân bệnh viện, có hai người mặc đồ bệnh nhân. Một người ngồi yên, hướng tâm trí về đâu đó xa xăm. Người kia thì liên tục lèm bèm và hỏi:

Anh chơi búp bê với tôi không?
Nhìn lại quãng thời gian đó, sau bao biến cố và những thăng trầm, tôi nhận ra rằng khoảng thời gian đẹp nhất chính là khi chúng tôi ngồi cùng nhau ở góc sân bệnh viện. Mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn ngồi gần nhau. Hai tâm hồn, mỗi cái đang hướng về hướng đi của mình trong cuộc đời, nhưng đều có sự nương tựa vào đối phương.

Đánh giá post

Bài viết liên quan