Trai hư, em yêu anh! Chương 4 I Thân phận thật của Cường là gì?

12/01/2024 Tác giả: Quỳnh Hoa 846

Gần cả tháng trôi qua, chúng tôi trở nên như hình với bóng, hay chính xác hơn, tôi như bóng, Cường như hình. Anh ở đâu, tôi sẽ xuất hiện, không hiểu sao tôi lại có sức hút lớn đến vậy. Dù anh lạnh lùng, có thể lạnh nhạt hay thậm chí không quan tâm tới tôi nhưng tôi vẫn kiên trì đeo bám theo anh.

Nếu tôi vẫn là Thư ngày xưa, cô tiểu thư kênh kiệu và kiêu ngạo, tôi sẽ không bao giờ thể hiện những hành động điên khùng như vậy, bất kể người trước mặt có đẹp trai đến đâu. Nhưng giờ đây, tôi là Thư của hiện tại, một cô gái đang cố gắng sống mỗi ngày để tồn tại, nơi “cái tôi”, “bản ngã” và thậm chí “sự kênh kiệu” của ngày xưa đã tan biến như mây khói. Tất cả đã trở thành hư vô khi một sự lựa chọn duy nhất đặt ra trước mắt tôi: được sống.

Vào một buổi chiều như bao ngày khác, tôi đang lẽo đẽo theo Cường thì một bệnh nhân khác xuất hiện, chặn đường tôi. Thằng bé này dùng tay đánh mạnh vào con búp bê trên tay tôi, rồi cười nghiêng ngả và hân hoan nói:

Tao bắt được rồi đấy, con búp bê này sẽ là của tao.
Liếc mắt sang thằng mập đứng trước mặt, tôi cảm thấy máu nóng bốc lên. Thằng này tên Chu, vào trước tôi 2 năm và là đàn anh trong bệnh viện, nổi tiếng với thói dị hợm, thích dựt đồ của người khác, thậm chí còn mất kiểm soát trong những hành vi bạo lực mỗi khi lên cơn.

Chu từng làm những hành động kinh hoàng như dùng cơ thể to béo để đè lên con bé Nhi đến nỗi cô bé suýt ngừng thở. Hoặc như lúc nó cầm đá đánh vào đầu giám sát viên trong lúc giám sát đang tuần tra các phòng. Mặc dù mọi bệnh nhân trong bệnh viện đều có phần điên đảo, nhưng không ai dám phớt lờ đến nó và tất cả đều tìm cách tránh xa nó, kể cả tôi – một con bé hoàn toàn tỉnh táo, luôn giữ khoảng cách và tránh nó mỗi khi thấy. Nhưng hôm nay lại là một ngày khác, vì mải miết theo đuổi Cường, tôi đã không để ý đến việc Chu Mập đã xuất hiện và lấy mất con búp bê của tôi mà không báo trước. Tôi giận dữ trừng mắt nhìn nó, nhưng hành động đó chỉ khiến nó vui mừng, cười lớn:

Hahaha, con búp bê này là của tao.

Trả lại cho tôi, con búp bê này là của tôi.

Tôi cũng không kém phần quyết liệt, hét to để đòi lại con búp bê. Đối với tôi, con búp bê này không chỉ là đồ chơi mà ba mẹ tặng trong dịp sinh nhật 10 tuổi, mà còn là kí ức cuối cùng về ba mẹ sau khi chúng tôi chuyển đến sống ở bệnh viện. Tôi chỉ kịp mang theo nó và nhờ nó, tôi có thể hoàn thành vai diễn của mình. Con búp bê là người bạn thân nhất, là điều duy nhất tôi giữ lại từ quá khứ và tôi quyết định không để nó bị thằng Chu Mập cướp mất.
Thằng Chu khi thấy tôi hét lớn và giữ chặt con búp bê, nó ôm nó và bắt đầu chạy mất hút. Trong lúc chạy, nó còn giơ con búp bê lên và cười hôi hả, tôi bất lực nhìn theo, nước mắt tràn dài trên đôi gò má. Mọi khoảnh khắc đau lòng đó được ghi lại trước mặt một số người, và lần đầu tiên, Cường chủ động nói nhiều hơn một chữ với tôi:

Nín đi. Việc gì phải khóc.

Nó… Nó… lấy con búp bê của tôi mất rồi.

Cường bước đến đứng trước mặt tôi, ánh mắt anh toát lên vài tia cảm thông, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh lùng. Anh đưa tay vào túi quần, quay người rời đi và để lại một câu nói:

Về ăn cơm thôi.
Cả buổi tối đó tôi cảm thấy nỗi buồn rất sâu sắc, sau bữa cơm tôi không chạy theo Cường như mọi khi. Tôi nhớ ba mẹ, nhớ con búp bê của mình. Lẳng lặng, tôi bước lên mô đất trống phía sau căn tin bệnh viện, nơi ít người đến vì cảnh sắc xung quanh vô cùng hoang sơ và lạnh lẽo. Vì điều này, nên dù cho mọi đứa bệnh nhân điên cũng chẳng chú ý đến nơi này. Và chính tại đây, tôi có một không gian riêng biệt để là chính mình – một người bình thường thực sự!
Tôi đưa tay lên, nối hai đầu của tay thành một hình vuông nhỏ và đặt nó trước mắt, tạo ra một khoảng cách đủ để nhìn ra không gian rộng lớn của bầu trời qua khung cửa sổ tâm hồn. Tất cả nằm trong tầm tay, điều mà tôi thường làm khi cảm thấy bận rộn hoặc đang suy nghĩ. Ở đây, tôi cảm thấy yên bình và tự do.

Đứng đó một lúc, chuẩn bị quay người để rời đi, tôi nghe tiếng động soạt soạt từ trên cành cây gần đó. Sự tò mò khiến tôi chủ động bước chậm lại gần, và bất ngờ xảy ra. Một sợi dây dài được móc vào con búp bê của tôi và thả xuống từ trên cành cây, con búp bê hiện lên ngay trước mặt tôi. Hai mắt tôi mở to, miệng há hốc, không tin vào những gì vừa xảy ra… Làm thế nào con búp bê lại ở đây và tại sao lại như vậy…

Tôi cố gắng nhìn lên cây, tìm kiếm người đã giúp tôi lấy con búp bê xuống, nhưng tôi chẳng thấy ai. Một lúc sau, nghe tiếng nói vang lên từ phía sau lưng:

Về đi, muộn rồi, đứng đó lâu là muỗi ăn thịt cô đấy.
Tôi quay người lại và bất giác phát hiện Cường đứng đó từ khi nào. Hai tay anh gọn gàng khoanh trước ngực, gương mặt điển trai và đôi mắt nhấn nhá như đang hé mở một nụ cười. Mắt tôi không thể rời khỏi vẻ ngoại hình điển trai của anh, và khi nghe anh nói như vậy, tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý. Tôi gỡ con búp bê ra khỏi sợi dây và chạy về phía anh, muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc vì đã giúp tôi lấy lại vật quý này. Tuy nhiên, trớ trêu thay, chỉ vài bước chạy, tôi vấp phải một cục đá và ngã vào khuôn ngực vạm vỡ của ai đó.

Bất ngờ, tôi cảm nhận hơi thở dồn dập và nghe giọng nói trầm bổng từ trên đỉnh đầu:

Hậu đậu quá đi.
Dường như ông bà ta đã đúng khi nói: “Mê trai đầu thai mới hết.” Tôi quên mình khi chìm đắm trong vẻ đẹp của anh. Ngay lúc tôi ngã, đầu chạm vào khuôn ngực rắn chắc của anh, tôi vô tình hít phải mùi hương nam tính toả ra từ anh. Kiểm soát lý trí của tôi chẳng còn, tai tôi nóng ran và sức nóng ấy lan tỏa sang bầu má. Trái tim tôi đập rộn ràng, mồ hôi rơi như mưa sau gáy. Cường cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể nhỏ bé của tôi, không mắng mỏ, thay vào đó, anh cư xử với tôi vô cùng nhẹ nhàng và quan tâm, khác hẳn so với những lúc bình thường.
Bàn tay của Cường chạm nhẹ lên bờ vai tôi, anh nhẹ nhàng đỡ tôi ra khỏi người mình. Rồi, anh chủ động bắt lời:

Có đau ở đâu không?
Tâm trí tôi vẫn còn hỗn loạn, nhưng cảm giác người ngợm vẫn còn đọng lại, như đang lơ lửng trên mây. Và bây giờ, tôi lại đang nằm trên tầng mây cao hơn, đối diện với gương mặt điển trai mà tôi vừa mới gặp ở gần đây.

Nhìn kìa, người này thật là đẹp đến không thể tin được.

Ánh mắt đen sâu thăm thẳm kết hợp với đôi mi cong dài, hai hàng lông mày đậm nét như hai lưỡi dao tạo nên vẻ anh tú, bên cạnh đó, anh ấy còn được trời ưu ái với chiếc mũi cao thẳng và bờ môi đầy đặn, khiến cho ai nhìn cũng phải ghen tị. Dù nhìn từ mọi góc độ, từ xa hay từ gần, Cường vẫn giữ vững vẻ đẹp và thu hút. Tôi thề rằng trong suốt 24 năm sống của mình, tôi chưa từng gặp một chàng trai nào đẹp như Cường. Ngay cả khi tôi còn học trên ghế nhà trường, là một hotgirl nổi tiếng với hàng loạt anh chàng theo đuổi mỗi ngày, thậm chí còn có hàng loạt hotboy xếp hàng dài để tán tỉnh, thì cũng chưa bao giờ có ai đẹp như anh.
Người đàn ông này, cha mẹ anh ta ăn gì mà sinh ra anh ta đẹp thế nhỉ? Tôi nghĩ trong lòng, quyết định rằng dù sau này có thế nào, tôi cũng sẽ tìm cách có con và người hiến tinh trùng cho tôi nhất định phải là Cao Hùng Cường này.

Ồ, cứ mải mê ngắm trai đẹp mãi thế, tay tôi lại ôm lấy eo anh một cách thoải mái, đôi mắt tôi liên tục dán chặt vào khuôn mặt của anh mà không quan tâm đến sự xấu hổ hay liêm sỉ. Tôi hầu như quên mất bản thân mình, gần như để lộ tình trạng khó xử của mình. May thay, thời tiết đột ngột se lạnh, khiến tôi nhảy mũi và hắt xì mạnh, hành động này khiến tôi tỉnh rời khỏi mộng mị mê với chàng trai đẹp. Ngay sau cú hắt xì, thấy bàn tay anh đang run lên khiến tôi tỏ ra tức giận và cảm thấy không thoải mái, nên tôi nhanh chóng tìm cách thoát khỏi vòng tay anh. Tôi đẩy tay anh ra khỏi vai mình, cười khúc khích và hét to:

A lêu lêu, đồ ngốc!
Chạy về phòng là lúc ngực tôi đau nhói, do việc chạy nhanh suốt đoạn đường dài đã làm suy giảm thể lực, khiến cơ thể tôi rơi vào tình trạng mệt mỏi. Đứng ở đó một lúc, tôi dần bình tâm hơn và giảm đi sự run rẩy. Tuy nhiên, đau nhói từ phía dưới chân khiến tôi liền nhận ra rằng chân đã bị cắt và chảy máu từ trước. Có lẽ khi vấp phải hòn đá, da chân tôi đã bị cắt, và tôi không để ý đến nó do mải mê đối phó với chàng trai đẹp kia. Tôi đến phòng với cảm giác đau đớn, cảm nhận sự thấm thía từ vết thương.

Tôi nhăn nhó bước chân mệt mỏi về giường và ngồi dựa lưng vào thành giường. Tôi chăm chú quan sát vết thương, hy vọng nó sẽ dịu đi một chút để tôi có thể tự vệ sinh và áp dụng thuốc. Tuy nhiên, càng nhìn, tôi càng cảm thấy đau đớn hơn. Từ bé, tôi luôn được chăm sóc và quan tâm, mọi người xung quanh đều chiều chuộng tôi đến mức ngay cả vết muỗi cắn cũng được chăm sóc kỹ lưỡng. Tôi không biết cách tự chăm sóc cho bản thân, và mỗi khi tự mình đối mặt với vết thương, tôi cảm thấy vụng trộm và thiếu kiến thức cơ bản, làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Ngước nhìn bầu trời sao qua cửa sổ phòng bệnh, tôi có một ước mơ, ước mơ duy nhất là mẹ, bố và gia đình tôi sẽ trở về như trước. Tôi chưa biết niềm vui là gì ở đây, và giờ đây, ngồi nhìn chân mình và khóc, tôi cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng và tự thấy mình ngu ngốc.
Tôi ngồi một lúc, cảm thấy mệt và thiếp đi mà không hay biết. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường với vết thương ở bàn chân đã được chăm sóc kỹ lưỡng. Tôi tự cười, đoán rằng chị Ly đã giúp tôi vệ sinh và quấn băng cho vết thương. Nhận ra sự quan tâm đặc biệt của chị Ly, tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Trong trái tim, có cảm giác như một dòng nước ấm chảy qua nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Trước đây, tôi thường xem việc người khác quan tâm đến mình là điều hiển nhiên, nhưng sau khi mất mát, tôi nhận ra giá trị quan trọng của việc yêu thương, biết ơn và trân trọng tình cảm từ những người xung quanh.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi xuống nhà ăn bệnh viện. Trong khi làm xong mọi thủ tục, tôi nghĩ về Cường. Liệu sau sự kiện tối hôm trước, anh ta có còn căm ghét tôi không? Dù vậy, dựa trên trực giác nhạy bén, tôi tin chắc rằng Cường không phải là người điên. Có khả năng anh ta là người được chú Chinh gửi đến để theo dõi tôi.

Tình hình khiến ruột gan tôi cảm thấy lo lắng. Tôi không thể tin rằng một người đẹp như Cường, có vẻ tự tin và lịch lãm, lại làm những chuyện vô đạo đức chỉ vì tiền lẻ từ chú Chinh. Tôi cảm thấy tức giận và hoang mang. Ngày nhỏ, tôi thường đọc truyện Conan và từ đó, tôi suy luận rằng nếu Cường nhận ra tôi không điên, anh ta sẽ thủ hạ tôi ngay. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ rời đi khi còn trẻ.

Thơ thẩn dạo quanh sân bệnh viện, tôi bắt đầu nghi ngờ về viễn cảnh tồi tệ mà mình đang phải đối mặt. Cảm giác mất an toàn khi có một sát thủ đẹp trai ở gần khiến tôi không thể chấp nhận. Tôi không phải là một fan cuồng trai đẹp, và tình hình trở nên khó khăn hơn khi sát thủ ngày càng tiến gần tôi, trong khi tôi nhỏ bé như giọt sương mai mỗi sớm.

Đánh giá post

Bài viết liên quan