Trai hư, em yêu anh! Chương 5 I Cường phát hiện ra Thư rồi!

12/01/2024 Tác giả: Quỳnh Hoa 374

Tôi đẩy đầu, nắm tóc, la hét um sùm, như một kẻ điên đang trải qua cơn nghiện. Khi nhớ lại sau này, tôi thấy mình thật hỗn loạn, những suy nghĩ phức tạp và tưởng tượng đầy rẫy. Thậm chí tôi tự nhục vì những cảm xúc và hành động đáng lẽ phải giữ cho riêng mình, nhưng lại vung tay để khẳng định bản thân, rồi lại bị tưởng tượng của mình lừa dối.

Tuy nhiên, lúc này, tôi quyết định một quyết định hoàn toàn khác: tránh xa Cường. Mặc dù tôi vẫn mê mải với vẻ đẹp trai của anh, nhưng tôi không thể bỏ qua sự nguy hiểm từ anh. Anh là một sát thủ không ghê tay, và tôi phải tránh xa anh.

Kể từ đó, tôi luôn né tránh khi thấy Cường xuất hiện ở đâu. Nếu thấy anh bội bạc quanh sân bệnh viện, tôi chạy về phòng; nếu thấy anh vào phòng ăn, tôi trốn dưới bàn. Thậm chí, khi thấy anh đi qua phòng tôi, tôi cũng ngay lập tức chạy nấp vào nhà vệ sinh. Chị Ly, nhận thấy sự thay đổi của tôi, thì tò mò hỏi:

Tại sao Thư không còn đi chơi với anh Cường nữa?

Thư chán rồi, giờ Thư chỉ thích ở phòng trông em thôi (trông em búp bê ấy ạ).

Vậy à? Chị cứ nghĩ anh Cường là bạn trai của Thư mà.

Bạn trai đâu? Bạn trai nào? Thư không quan tâm.

Chị Ly vuốt nhẹ tóc tôi và nói nhỏ:

Thôi vậy, chị không nói đến anh Cường nữa. Nhưng chị nghe nói anh Cường sắp ra viện rồi đấy, Thư có suy nghĩ lại không?
Tôi nhấc đầu lên, nuốt sâu mọi ý kiến của chị Ly, mặc dù trong lòng tôi nổi lên những cảm xúc nóng bỏng như lửa đốt. Tuy nhiên, tôi quyết định không để mình bị ảnh hưởng, không quan tâm:

Thư không cần, chị Ly về đi. Thư buồn ngủ rồi, Thư đi ngủ đây.
Chị Ly nhìn tôi với nụ cười, rồi chị gật đầu rời đi, để lại tôi trong căn phòng tối với hàng loạt suy nghĩ khó giải đáp.
Và như thế, một buổi sáng sau, đôi mắt tôi đen thui như gấu trúc, tóc tai bừa bãi vì chẳng chăm sóc, gương mặt mờ nhạt vì thiếu giấc ngủ… Tôi lê bước, một tay ôm con búp bê, tay còn lại vung lên bồi hồi, bước đi trong hành lang như một kẻ điên loạn, lạc quan đối diện với mọi thử thách trên đời. Đang mải mê nghĩ về việc “Cường đẹp trai sắp rời khỏi viện, tại sao lại ra đi? Tôi vẫn ở đây mà, liệu anh ấy có nhiệm vụ ở đây để canh chừng và sát hại tôi không?” khiến tôi không để ý và va phải ai đó đang đứng trước mặt. Tôi ngã sấp xuống đất, không có chút hứng thú nào để ngước mắt nhìn người mà tôi va vào, chẳng quan trọng, cả hai chúng ta đều giống nhau, đều là những người điên, không cần phải quan tâm đến việc xin lỗi…

Tôi ngồi đó một lúc, cúi đầu ôm chặt con búp bê vào lòng. Mãi không thấy người tôi va chạm có động tĩnh gì, thậm chí vẫn đứng im trước mặt tôi. Lúc này, tôi mới ngần ngại nâng đầu lên, thì phát hiện ra rằng người ấy không ai khác chính là Cường. Một tuần không gặp anh, nhưng anh vẫn đẹp trai đến kinh ngạc như vậy, tôi đang mất lý trí một lần nữa. Khi đang chuẩn bị rơi vào trạng thái hôn mê, tôi nghe tiếng bước chân từ phía sau và tiếng hét thất thanh của con Nhi ở phòng bên cạnh:

Cứu tao, cứu tao, thằng Chu Mập đái dầm…
Nhi đang chạy với tốc độ nhanh, và tôi ngồi ngay giữa lối đi, dường như chắc chắn sẽ bị Nhi lao thẳng vào. Trong tâm trạng này, tôi không còn ý thức để tránh né, và tôi cảm nhận cảm giác nhẹ nhàng của người nâng lên, vòng tay anh ôm chặt vòng eo tôi, mùi hương bạc hà thanh mát của anh nhẹ nhàng làm tôi phải giữ chặt hơi thở. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ đã thay đổi, Nhi chạy qua chúng tôi mà không hề để ý, tôi đang nằm gọn trong vòng tay của Cường, tim lại hồi hộp vang vọng lời cầu cứu non nớt…
Cường nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng của tôi và la lên một cách gầm gừ:

Cô bị điên à?

Đâu…

Tôi mới chỉ kịp nói một chữ thì nhận ra mình đã lỡ miệng. Nhanh chóng tự rút lại:

Ừ, tôi điên đấy.
Đuôi mắt của Cường cong lên, khóe miệng nhếch nhác. Tôi cảm nhận được sự chế giễu từ ánh mắt đen sâu, tại sao anh ta lại thể hiện thái độ đó với tôi? Mất kiểm soát trước sự chế giễu, tôi hét lên:

Tôi ở bệnh viện tâm thần không có nghĩa là tôi điên. Tôi không điên, chẳng lẽ tôi bị khùng à?
Lúc này, tay của Cường vẫn giữ chặt tôi, nhưng ánh mắt anh quay đi, không còn nhìn thẳng vào tôi nữa. Tôi không hiểu tại sao anh lại không nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ nhìn từ góc nghiêng. Cường giữ tôi một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt tôi xuống và nói:

Tôi xin lỗi, tôi quên mất là cô bị điên.
Tôi vẫn còn ngu ngơ, không hiểu ý trong lời nói của anh. Hếch mặt, tôi cầm con búp bê và rời khỏi anh mà không quay đầu lại để cảm ơn. Khi về đến phòng, tôi mới bắt đầu nhận ra có điều gì đó lạ lùng. Chẳng lẽ có người điên nào lại tự nhận mình bị điên? Và liệu Cường có phát hiện ra điều gì đó về tôi không?
Tôi nổi cáu và giận dữ đập con búp bê mạnh lên giường, tự trách mình vì đã quá lơ là và mất bình tĩnh để tiết lộ những thông tin quan trọng như vậy. Trong lòng, lo lắng không dứt khi nghĩ về việc nếu Cường đã phát hiện ra sự thật, anh ta có thể tấn công tôi ngay lập tức. Lên kế hoạch ngay tức khắc, tôi quyết định rằng đêm nay là thời điểm tốt nhất để bỏ trốn khỏi trại. Tôi cần tìm cách tự cứu sống mình trước khi Cường thực hiện mưu đồ giết người.

Quyết tâm thành công, tôi nhanh chóng đóng gói đồ tư trang và con búp bê vào một chiếc bọc ni lông. Sau đó, tôi chạy về sân bệnh viện, tự hỏi xung quanh để tìm ra phương án bỏ trốn an toàn nhất. Kế hoạch đặt ra, tôi tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ được giải quyết.

Về đến phòng, tôi tận hưởng sự sạch sẽ ở phòng tắm và dùng ăn no để đối phó với những ngày khó khăn phía trước. Lúc nửa đêm, tôi lẻn ra khỏi phòng, thực hiện kế hoạch bỏ trốn.

Chính như dự đoán, với kinh nghiệm đã tích lũy được từ việc trốn vào phòng văn thư đọc hồ sơ và xem tin tức qua mạng trong suốt 2 năm, tôi thành công tiếp cận bờ rào cuối cùng của bệnh viện. Chỉ còn một bước nữa là tôi sẽ thoát khỏi địa ngục này.

Nghĩ và làm, tôi vứt gói đồ ra bên ngoài, từng bước nhẹ nhàng leo lên bờ tường, chạm chân vào hàng rào thép gai cao nhất và vượt qua phía bên kia. Mặc dù hàng rào làm thương tổn da thịt, khiến tôi đau đớn và chảy máu, nhưng tôi kiên trì vượt qua, chỉ còn một chút nữa là tôi sẽ có thể giữ lấy cuộc sống của mình. Nhưng cuộc sống thì thường tràn ngập những bất ngờ, khi tôi đến đỉnh hàng rào thép gai, ánh đèn của chiếc ô tô bất ngờ lóe sáng và chiếu đến góc cổng phía sau bệnh viện, chỉ cách tôi khoảng 300 mét.
Tôi run rẩy và co rúm lại vì sợ hãi. Nếu lần này bị phát hiện mà không chết thì cũng sẽ là một bi kịch, nên tôi cố gắng khom người xuống, dù thanh sắt đâm vào tay và ngực làm tôi đau đớn. Trong bóng đêm mờ ảo, tôi nhìn thấy Cường đang đứng trao đổi với một người từ chiếc ô tô, sau đó anh ta nhận một bọc đồ từ tay người đó. Hành động này của Cường, sự trao đổi thông tin giữa họ và việc anh ta mặc bộ quần áo thông thường chứ không phải đồ bệnh viện khiến tôi kết luận chắc chắn rằng anh ta là người của chú Chinh.

Cường và người kia trò chuyện một lúc, sau đó chiếc xe vụt đi trong bóng tối. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không bị phát hiện, và tiếp tục hành trình vượt ngục. Tuy nhiên, đau từ dây thép đâm vào cùng việc khom người quá lâu làm tôi mất thăng bằng, té ngã xuống đám cỏ bên đường.

Tiếng la hét của tôi vang lên trong đêm tĩnh lặng. Mặc dù đất đỏ mềm mại, nhưng cơ thể tôi cảm thấy đau nhức và tê tái. Cú ngã mạnh khiến tôi suy sụp. Nằm co ro trên cỏ, nước mắt chảy dài không ngừng. Cảm giác cô đơn và tuyệt vọng ôm lấy tôi, một cô gái mới bước sang tuổi 24 chẳng có nơi nương tựa, nước mắt chảy không ngừng. Tôi muốn buông bỏ, muốn kết thúc tất cả. Tôi quá yếu đuối.

Trong khoảnh khắc tưởng như tuyệt vọng, giọng nói quen thuộc và một tấm chăn mỏng dịu dàng bao phủ lên cơ thể tôi, như giọt sưởi ấm trong hành trình lạc lõng.

Sao lại thích làm trò này?

Đánh giá post

Bài viết liên quan