Trai hư, em yêu anh! Chương 6 I Cứu tinh đời Thư
Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt của người đàn ông bên cạnh, nhưng nước mắt và nước mũi tòe lòe hết cả, làm mắt tôi mờ đi và không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh. Cường quấn chăn nhẹ nhàng vào tôi và đỡ tôi ngồi dậy. Tôi bây giờ đã bình tĩnh hơn một chút, nhận ra rằng tôi đã rơi vào tình thế khó khăn, và đêm nay có thể là đêm cuối cùng của tôi trên thế gian này. Sự sợ hãi làm tôi nức nở. Cường thấy thái độ lo lắng của tôi, giọng anh lộ rõ vẻ hấp tấp:
Sao thế, đau ở đâu?
Tôi tiếp tục im lặng, nước mắt rơi không ngừng. Cường thấy vậy, ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt hờ hững nhìn tôi. Sau một thời gian, anh nói giọng căng thẳng:
Nín.
Giọng anh khản đặc, thanh âm trầm nhưng lộ rõ vẻ uy nghiêm, khiến tôi sợ hãi. Tôi biết rằng đã đến lúc anh ta chuẩn bị giết tôi, vì vậy tôi mong Cường giúp tôi thực hiện một tâm nguyện cuối cùng trước khi kết thúc. Tôi cố gắng yếu đuối, hy vọng Cường sẽ giúp tôi. Tôi im bặt sau tiếng quát của anh, rồi mở môi nhẹ nhàng để nói:
Tôi biết thời gian sống của tôi không nhiều, anh cũng đã phát hiện mọi chuyện, vì vậy trước khi anh giết tôi, hãy giúp tôi một việc được không? Lúc ở dưới suối vàng, tôi muốn cảm thấy an lòng.
Cường không trả lời, giữ im lặng. Trong ánh đèn đường vàng, ánh mắt anh như rực sáng. Một lúc sau, anh thở dài và nói:
Nói.
Anh giết tôi xong, có thể chôn tôi gần mộ của bố mẹ không? Điều đó sẽ khiến tôi không còn sợ cô đơn nữa.
Tôi nói, bật khóc, hình dung rằng chỉ còn một chút nữa là tôi sẽ mất đi, chẳng còn ý thức, không còn biết gì nữa, cảm giác đắng lòng đến tận cùng.
Cường nghe tôi nói xong ngay lập tức phản ứng, không giữ im lặng như trước đó, anh nói:
Vậy cô muốn kết thúc như thế nào?
Tôi suy nghĩ một lúc khiến cho tay vô thức nâng lên, lấy tay áo anh và lắc qua lắc lại:
Anh xem, có cách nào nhẹ nhàng mà không đau đớn không? Tôi… tôi sợ đau lắm.
Cường liếc mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng, mỉa mai:
Cô đang đùa à? Ai sợ đau mà lại leo trèo như khỉ giữa đêm thế này?
Tôi… tôi… tôi muốn tìm một con đường sống, vì tôi biết anh sẽ phát hiện và giết tôi, nên tôi cố gắng trốn tránh.
Cường đứng dậy, giữ chặt tay tôi, giọng lạnh:
Cô nói dối tôi à? Cô nghĩ có ai sợ đau mà lại leo trèo như thế này không?
Tôi… tôi… tôi muốn tìm một cơ hội sống, vì tôi biết anh sẽ phát hiện tôi và giết tôi, vì thế tôi đã cố gắng trốn.
Cường nghe xong, chống tay đứng người, sau đó cúi xuống và ôm tôi gọn trong vòng tay. Anh nói một cách đủ để tôi nghe:
Không nói nhiều nữa, tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện.
Tôi vươn tay ôm chặt cổ anh, đầu tựa vào vai anh lần cuối, rồi khịt mũi hỏi lại:
Anh hứa rồi nhé, nhớ chôn tôi gần mộ bố mẹ tôi.
Được, cô an tâm.
Cảm giác cánh tay Cường siết chặt tôi, mùi hương bạc hà thoang thoảng làm dịu đi cảm giác đau, mắt tôi nặng trĩu và tôi để mình ngủ thảnh thơi, bởi tôi biết đây sẽ là giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời mình.
Nỗi sợ hãi lâu nay trong tôi hóa ra đã hoàn toàn tan biến, vì giờ đây không còn nỗi sợ nào, không ai đe dọa tôi nữa. Tôi chuẩn bị bước chân vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi mà tôi sẽ gặp lại ba, mẹ và gia đình yêu thương của mình. Tôi chắc chắn rằng ở thế giới đó, tôi sẽ có cuộc sống của một cô gái bình thường, hoàn toàn bình thường.
Tôi tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, nghĩ rằng mình đã chuyển sang thế giới mới, nhưng thực tế là tôi vẫn nằm trong căn phòng bệnh của mình. Tôi chưa chết. Tôi cảm thấy hoang mang, nhìn xuống thấy bản thân mình đã được thay quần áo mới, những vết thương hôm qua đã được băng bó kỹ lưỡng. Mặc dù khi tôi di chuyển có chút đau nhức, nhưng tôi không quan trọng nó nhiều, vì tôi muốn biết tại sao tôi vẫn sống.
Không phải mơ, tấm chăn Cường vẫn đắp trên tôi. Lúc tôi đang suy nghĩ, cửa phòng mở ra, và chị Ly bước vào. Chị nở nụ cười hiền lành:
Em tỉnh rồi à? Có đau ở đâu không?
Quên mất việc giả điên, tôi trả lời chị Ly:
Em chỉ đau một chút thôi, chị. Nhưng tại sao em lại ở đây?
Chị Ly đến bên giường, đỡ tôi ngồi dậy và chải tóc cho tôi. Chị nói:
Tối hôm qua, em bị mộng du, té ngã và bất tỉnh. Cường đưa em về phòng và chị đã giúp em chăm sóc vết thương.
Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những câu hỏi rối ren về “Mộng du” và “Ngã bất tỉnh”. Cường dường như đã tạo ra câu chuyện này để nói với chị Ly. Tôi ngần ngại hỏi chị Ly:
Anh Cường ở đâu vậy chị? Em có thể gặp anh ấy được không?
Chị Ly nhìn tôi một lúc và cười tươi, thái độ của chị thay đổi hoàn toàn so với bình thường. Chị nói nhẹ nhàng:
Được, nhưng trước hết, em cần vệ sinh vết thương và làm đẹp một chút rồi mới gặp anh được chứ?
Tôi không hiểu ý của chị Ly trong câu nói này, tưởng chừng chỉ là trêu đùa với quá khứ tôi thường cố chấp theo Cường. Tuy nhiên, sau này, khi tìm hiểu sâu hơn, tôi nhận ra mỗi câu trêu đùa của chị Ly đều ẩn chứa một thông điệp hay ý nghĩa riêng.
Tôi đồng ý và thực hiện các bước vệ sinh. Lúc này, tôi nhanh chóng xin phép chị Ly để đi tìm Cường. Chị Ly đồng ý và khi tôi mới chưa kịp đặt chân ra khỏi phòng, cánh cửa mở ra và Cường hiện lên. Chị Ly cười nhìn tôi rồi rời đi, bảo tạm biệt cho hai đứa.
Khi chị Ly rời phòng, Cường đóng cửa lại và ngồi xuống bên giường tôi. Gương mặt anh lạnh lùng, ánh mắt anh phức tạp. Tôi quyết định chủ động hỏi anh:
Sao anh chưa giết tôi?
Cường cười nhẹ và trả lời thản nhiên:
Nếu bây giờ tôi đưa cho cô một cơ hội sống, cô nghĩ sao?
Tôi pha trộn nụ cười với sự ngạc nhiên khi nghe Cường nói. Có vẻ như anh ta đang đùa cợt, và tôi tỏ ra thất vọng:
Anh bị điên rồi sao? Anh là ai mà có quyền quyết định cho cuộc sống của tôi? Nếu anh để tôi sống, chú Chinh sẽ không chần chừ thuê người khác giết tôi. Ngược lại, nếu anh không giết tôi, chắc chắn chú Chinh cũng sẽ không để anh sống yên bình. Anh nghĩ gì về việc đó?
Cường nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng, rồi anh hỏi:
Sao lại cười?
Anh nghĩ cô điên à?
Chả có lý do gì để tôi điên.
Tôi giữ vững vẻ mặt nghiêm túc và quát:
Anh nằm mơ! Anh nghĩ sao, nếu anh giữ tôi sống, chú Chinh cũng sẽ có cách để kết thúc cuộc sống của anh. Chẳng phải tình hình của anh cũng chẳng bảo đảm được.
Cường nhíu mày, môi nhếch lên và đáp:
Ông ta quá đáng ghét, đúng không?
Tôi chỉ đáp lạnh lùng:
Đúng. Ông ta là nguyên nhân khiến bố mẹ tôi mất đi. Vậy nên, anh cũng đừng mơ tưởng về sự an bình khi giữ tôi sống.
Ánh mắt của Cường nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen lấp lánh với những tia nhìn phức tạp. Tuy nhiên, tôi cảm thấy không gian xung quanh mình bất ngờ trở nên an toàn khi ánh nhìn đó. Cường chợt hỏi một cách không liên quan:
Cô có thực sự muốn sống không?
Tất nhiên! Nếu không muốn sống, tôi đã không phải giả điên suốt hai năm qua. Nhưng bây giờ, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Cường đưa ngón tay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ và nói:
Nghị lực của cô thật yếu đuối.
Tại sao anh nghĩ thế?
Khi tôi đưa cho cô cơ hội sống, cô vẫn không tin vào nó.
Tim tôi đập nhanh khi nghe những lời của Cường. Từ giờ, tôi cảm thấy như có một tia hy vọng, một cơ hội mới mở ra trước mắt. Tôi bắt đầu nghĩ về cuộc sống mà tôi có thể có, về gia đình và tình yêu. Cường nói đúng, nếu tôi có đủ nghị lực, cuộc sống sẽ đẹp đẽ hơn.
Cường đặt ra một câu hỏi quan trọng:
Nếu tôi cho cô một con đường sống, cô thấy thế nào?
Tôi trả lời với lòng tin và sự hi vọng:
Tôi… nếu được sống, tôi sẽ nghe theo mọi điều anh nói. Chỉ lo rằng sau khi anh giữ tôi sống, người khác sẽ cố gắng giết tôi.
Cường hứa rằng khi tôi ở bên anh, sẽ không ai dám làm tổn thương tôi. Tôi vẫn còn bất ngờ và đầy nghi vấn về mọi chuyện, nhưng Cường đột nhiên đứng dậy và bắt đầu rời đi, để lại cho tôi nhiều câu hỏi khó giải đáp.
Không chấp nhận được sự không rõ ràng, tôi nắm chặt tay Cường, hỏi anh với sự quyết tâm:
Anh cứu tôi bằng cách nào vậy?
Cường không giải đáp ngay, nhìn xuống tay tôi, anh thách thức:
Có chuyện gì vậy?
Tôi đáp:
Nhưng… làm thế nào anh có thể cứu được tôi?
Tay tôi siết chặt hơn, và Cường liếc nhìn tôi với sự ngạc nhiên:
Sao cô lại không tin tôi?
Tôi nói:
Tôi không nghĩ vậy, nhưng tôi cảm thấy hơi hoang mang.
Cường xác nhận:
Không cần lo lắng. Nhiệm vụ của cô là tự chăm sóc vết thương, còn tôi sẽ giữ lời hứa.
Tôi cảm thấy an tâm hơn và buông tay anh ra. Cường rời đi, nhưng trước khi đóng cửa, anh để lại một câu:
Từ giờ, trước chị Ly, cô không cần giả điên nữa. Hai tuần nữa, tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.
Câu nói này là một lời hứa với tôi, mở ra khả năng mới về tự do mà tôi chưa từng tưởng tượng được trong suốt hai năm qua.