Trai hư, em yêu anh! Chương 7 I Thoát khỏi viện tâm thần
Hai tuần sau, Cường đưa tôi ra khỏi viện. Trước đêm xuất viện, tôi đã chia sẻ mọi điều với chị Ly, ôm chị và khóc suốt đêm. Cường nói chị Ly vô hại, làm tôi an tâm hơn, và tôi đã kể mọi chuyện cho chị Ly nghe. Chị Ly nghe xong, bắt đầu khóc nức nở, nói:
Ngay từ đầu khi em được đưa vào đây, chị đã cảm thấy có gì đó không bình thường. Chị luôn tự hỏi tại sao một cô bé xinh xắn như em lại phải gặp phải bệnh tật nặng như vậy. Người nhà em chỉ đến thăm em đúng 2 lần, 1 lần khi em mới đến và 1 lần khi em bất tỉnh. Chính vì vậy, chị quyết tâm phải chăm sóc và yêu thương em, để em tỉnh táo và trở lại cuộc sống như lứa tuổi của em.
Chị… em cảm ơn chị rất nhiều. Nếu không có sự quan tâm của chị trong suốt 2 năm qua, em không biết liệu mình còn có đủ sức để sống tới giờ này không.
Chị Ly đưa tay mình cốc nhẹ lên trán tôi và nói:
Ngày mai em sẽ ra khỏi đây, hãy cố gắng sống tốt nhé. Nếu cần, hãy liên lạc với chị. Em ở đâu, chị sẽ sắp xếp thời gian qua thăm. Bây giờ em đi cùng Cường, chị cũng an tâm rồi.
Vâng ạ, em sẽ nhớ chị Ly lắm. Ngoài bố mẹ em ra, chị Ly là người đã thương em nhiều nhất. Em cũng xin lỗi chị vì những lúc em làm khó chị, khiến chị mệt mỏi. Nhưng thực sự, em không biết phải làm cách nào khác.
Chị Ly vỗ nhẹ vai tôi động viên:
Không sao cả, chị hiểu mà.
Chị, làm sao chị biết đến anh Cường? Và chị có biết anh Cường bình thường ngay từ đầu không?
Ừ, Cường bình thường ngay từ đầu. Chị biết Cường từ khi mẹ chị làm giúp việc nhà Cường. Lúc ấy, mẹ chị được mẹ Cường giúp đỡ nhiều, nên gia đình chị rất biết ơn gia đình Cường. Sau đó, nhà Cường xảy ra vài chuyện nên Cường được đưa vào đây cách đây 2 tháng.
Nghe chị Ly nói xong, tôi không khỏi ngạc nhiên, có vẻ như có điều gì đó không đúng. Rõ ràng, Cường đến đây theo lệnh của chú Chinh để theo dõi tôi. Tôi lắp bắp hỏi lại chị Ly:
Ơ, vậy à? Chẳng phải anh Cường đến đây để theo dõi và giết em hả chị?
Chị Ly nghe xong cười toàn bộ cả phòng, chị nói lớn:
Cường nói vậy à?
Trí óc tôi bắt đầu hoạt động trở lại, có vẻ như Cường chưa bao giờ khẳng định điều đó với tôi. Đúng, chưa bao giờ. Thấy tôi ngơ ngác suy nghĩ, chị Ly đưa tay vỗ nhẹ vào má tôi và bảo:
Sao thế? Có đúng vậy không?
Không chị ạ, anh Cường chưa bao giờ nói như thế.
Vậy là do em hiểu lầm phải không?
Tôi lúc này mặt đỏ bừng, xấu hổ vì tất cả những suy diễn ngu ngốc và khờ dại của mình trong thời gian qua. Thực sự là không có điều gì tồi tệ hơn việc tự mình tưởng tượng, tự mình sợ hãi, và tự mình làm tổn thương bản thân. Chẳng có gì ngớ ngẩn hơn việc mình tự tạo ra những tình huống đen tối và làm mình rơi vào tình trạng hoang mang và sợ hãi thêm. Cường thực sự là người đáng ghét, nhưng tôi cũng tự nhủ rằng mình phải thay đổi cách suy nghĩ để không bao giờ lại mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Tôi hậm hực giải thích với chị Ly:
Vâng, đúng là do em suy diễn chị ạ.
Chị Ly bật cười, vươn tay xoa đầu tôi và nói:
Không sao đâu em, giờ đã hiểu rõ thì cứ yên tâm đi, tính Cường chị biết, nói làm được. Không ai dám làm phiền em khi em ở bên Cường đâu. Bây giờ hãy cùng chị ngủ một giấc thật sâu, ngày mai là một ngày mới trên hành trình đời của em.
Tôi mỉm cười và ôm chị Ly trước khi đắp mình vào giường để ngủ. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của tôi trong suốt hai năm ở bệnh viện tâm thần này.
Sáng hôm sau, sau khi thu xếp hành lý và chuẩn bị sẵn sàng, một chiếc ô tô sang trọng đã đỗ trước cổng bệnh viện và liên tục nháy đèn. Cường ra hiệu để tôi lên trước, trong khi anh ấy ở lại nói chuyện với bác sĩ. Chậm rãi, chiếc xe bắt đầu lăn bánh và cảm giác khi bệnh viện tâm thần 307 biến mất, chỉ còn là một dấu chấm nhỏ xa xôi, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Cường ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi mà im lặng.
Khoảnh khắc khi chiếc xe rời khỏi bệnh viện là lúc tôi cảm thấy hồi hộp, đặc biệt là khi bảng hiệu 307 biến mất. Khi đó, tôi mới thực sự cảm thấy thoải mái và thở phào. Cường ngồi bên cạnh, nhưng không nói một từ.
Chỉ khi xe đã đi được một đoạn đường, tôi quay sang hỏi Cường:
Tại sao anh không phải là người của chú Chinh, mà lại không giải thích với em?
Cường tựa đầu vào ghế, nhìn ra khung cửa sổ với ánh mắt lười biếng và trả lời:
Giải thích làm gì?
Tôi trở mắt:
Để em hiểu rõ hơn.
Nhưng tôi không muốn giải thích với kẻ điên.
Tôi nhếch môi đáp lại:
Khi đó anh đã biết em bình thường rồi mà.
À, sao nhỉ?
Câu hỏi của Cường khiến tôi thất vọng và cảm giác vô cùng bất lực. Tôi mệt mỏi và không muốn tranh luận thêm, chỉ đơn giản là ngồi lại ghế và đóng mình vào giấc ngủ như một con heo.
Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra rằng đầu mình đang thoải mái nằm trên đùi của một người. Tay người ấy giữ chặt đỉnh đầu tôi, và ánh mắt của anh ấy vẫn nhắm nghiền. Gương mặt của người đàn ông này khi ngủ tràn ngập sức hút. Không còn vẻ cau có, lạnh lùng, chỉ còn sự dịu dàng, ấm áp toát lên từ anh ấy.