Trai hư, em yêu anh! Chương 8 I Trái tim rung động
Khi Cường đang trong giấc ngủ say sưa, khuôn mặt của anh trở nên ôn hòa, đôi mắt sáng sủa, không còn ánh lạnh lùng và độc đoán như trước. Tận dụng cơ hội này, tôi ngồi im re và tận hưởng khoảnh khắc ngắm nhìn anh. Đôi khi, không kiểm soát được cảm xúc trước vẻ đẹp nam tính, tôi lại liều mình vươn tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mày rậm rạp, sống mũi cao vút của anh, cảm giác lén lút ấy làm tôi thỏa mãn và hạnh phúc.
Nhưng niềm vui đơn giản chỉ kéo dài được một thoáng, vì đôi mắt của “Lão đại” bắt đầu mở dần. Hành động bất ngờ khiến tôi giật mình, vội vàng thu tay về và giả vờ ngủ. Nhưng Cường đã phát hiện ra và nghi ngờ hỏi:
Làm gì thế?
À… không… không có gì.
Anh nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, sau đó bảo:
Thức rồi thì ngồi dậy. Còn nằm đó.
Nhớ ra mình đang nằm trên đùi Cường, tôi nhanh chóng bật dậy và sửa soạn. Anh nhìn tôi một cách lạnh lùng, giọng nói có phần khó chịu:
Tí nữa về nhà tôi, cô nên ngoan ngoãn biết ý một chút. Tôi bảo sao thì ghi nhớ làm theo, tôi không nhắc lại lần thứ 2 đâu, biết chưa?
Tôi chỉ có thể gật đầu nhận lời. Cường đã giúp tôi, vì vậy tôi quyết định tuân thủ theo ý anh, hy vọng rằng những thách thức phía trước sẽ giảm bớt, tôi sẽ có thể sống trong sự yên bình và thoải mái hơn.
Xe dừng trước cổng căn biệt thự to lớn, tôi đắm chìm trong sự xa hoa của nơi này và ước lượng diện tích không khác gì căn biệt thự ở nhà tôi. Điều này chứng tỏ gia đình Cường không chỉ giàu có mà còn có địa vị. Cánh cổng mở ra, cho phép chiếc xe chạy vào. Khi đến nơi, Cường tự mở cửa và bước xuống, tôi theo sau.
Nhập vào phòng khách, tôi nhận ra một số người đang ngồi đó, bao gồm một ông bà và một chàng trai có vẻ lớn tuổi hơn Cường. Bên cạnh đó, có một cô gái trẻ xinh đẹp và thời trang đứng cùng một chàng trai. Cả đám đều rất hạnh phúc khi thấy Cường, nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt họ. Đặc biệt là cô gái đứng cạnh chàng trai, cô ôm chặt Cường và bày tỏ tình cảm:
Anh, anh về rồi, em nhớ anh muốn chết.
Tôi hiểu ngay đó là bạn gái của Cường và cảm thấy hơi ngần ngại, nên tôi rút lui vài bước để họ có không gian riêng. Cường không ôm lại cô gái, chỉ đáp lại nhẹ nhàng:
Nóng, bỏ anh ra.
Nhưng bất ngờ là thanh niên kia nói:
Cường, chào mừng em trở về nhà.
Cô gái bỏ tay khỏi Cường và nhìn tôi với ánh mắt không thật lòng, hỏi:
Cô gái này là ai vậy?
Cường không vội trả lời, quay lại nhìn tôi và lệnh:
Đi lên đây, sao đứng tít ở đó?
Tôi nghe theo và đứng bên cạnh Cường, anh kéo tôi đến gặp ông bà và giới thiệu:
Đây là Thư, con gái của chú Kiên.
Mọi thứ tạm ngưng, không khí căng thẳng bắt đầu xuất hiện.
!
Chén trà trên tay người đàn ông rơi xuống đất, ánh mắt trừng nhìn Cường, sau đó lại chuyển sang tôi với ánh mắt nheo lại, tôi cảm nhận được sự xúc động từ đôi mắt của ông. Ông hỏi tôi với giọng điệu có phần mất bình tĩnh:
Cháu, cháu là con gái của bố Kiên phải không?
Lúc đầu nghe Cường giới thiệu, tôi đã giật mình. Không hiểu làm sao Cường lại biết về bố tôi, tôi không kịp hỏi anh mà đã bị sự xúc động của người đàn ông đối diện cuốn hút. Tôi tập trung vào ông ta, gật đầu trả lời:
Vâng ạ, cháu là con gái của bố Kiên. Sao chú lại biết bố cháu?
Bố cháu, chính là đàn em thân thiết khi xưa của ta. Nào, hai đứa vào ghế ngồi đi, ta hỏi chuyện.
Tôi ngạc nhiên với sự kết nối giữa Cường và người đàn ông này. Cường chủ động kể chuyện:
Bố, con tìm thấy Thư ở bệnh viện tâm thần 307.
Người đàn ông nghe xong gật đầu, quay sang tôi nói:
Bác rất tiếc cho sự mất mát của bố mẹ cháu và cảm thấy buồn lòng khi toàn bộ tài sản của gia đình cháu đã chuyển sang tay người khác. Bác đã tìm kiếm cháu suốt 2 năm qua, nhưng không thấy, và giờ đây, cơ duyên đã mang cháu trở về. Bác rất mừng.
Tôi tỏ ra ngơ ngác và hỏi lại:
Bác… bác biết mọi chuyện đã xảy ra với gia đình cháu phải không?
Người đàn ông gật đầu và kể:
Ngày xưa, khi bố mẹ cháu còn sống, tôi đã cảnh báo họ về thằng em thân thiết của chú Kiên – thằng Chinh, nhưng họ không lắng nghe. Chú Kiên tự tin rằng làm việc cùng người em cùng một niềm tin là đúng, nhưng giờ đây mọi thứ đã mất đi. Và về cháu, tại sao lại rơi vào bệnh viện tâm thần?
Tôi từ từ kể về mọi chuyện, về cuộc điện thoại mà chú Chinh đã gọi để thảo luận kế hoạch ám sát tôi, cũng như mối quan hệ giữa chú Chinh và cái chết của bố mẹ tôi. Tôi giữ lại sự điên đảo để kéo dài sự sống của mình.
Ông ấy nhìn tôi lâu, ánh mắt đầy xúc động, người phụ nữ bên cạnh ông có vẻ u buồn, bà nói:
Thương cháu quá, cháu còn nhỏ nhưng đã phải đối mặt với nhiều khó khăn.
Sau khi tôi kể xong, tôi tiếp tục hỏi ông ta:
Bác có biết Chinh là người đã gây ra cái chết của gia đình cháu không ạ?
Ta không biết rõ, mẹ cháu gặp tai nạn và bố cháu bị đột quỵ. Khi Chinh lên làm giám đốc công ty của bố cháu và ta nghe nói cháu mắc bệnh trầm cảm do mất mát gia đình, ta mới nghi ngờ và cho điều tra, nhưng cuối cùng không thu được thông tin gì.
Vậy Chinh đã che giấu mọi thông tin phải không ạ?
Ông gật đầu, Cường bổ sung:
Thông tin của Thư đã bị thay đổi trong hồ sơ bệnh án ở bệnh viện, cô ấy được ghi chép như một người khác.
Tôi nhanh chóng phản đối:
Không đúng, mọi người trong bệnh viện vẫn gọi tôi là Thư, tôi còn xem lại hồ sơ của mình trong phòng bệnh, vẫn là tên tôi đấy.
Cường cười khẽ, giải thích:
Chỉ có người ngốc như cô mới bị nhầm lẫn thôi. Trong viện có nhiều người tên Thư đấy.
Tôi nhận ra mình đã sai, cúi đầu mặc cảm. Người đàn ông trước mặt tôi nói:
Được rồi, tạm thời cháu ở đây, không có gì phải lo, Chinh sẽ không dám làm gì cháu đâu. Nhưng chúng ta cần một kế hoạch lâu dài để làm sáng tỏ vụ án của bố mẹ cháu, cái ác ấy phải được phơi bày ra ánh sáng.
Tôi nghe câu nói của ông Hoàng, đôi mắt ướt đẫm, cảm xúc quá lớn. Tôi bày tỏ lòng biết ơn:
Cháu cảm ơn bác, cảm ơn bác và gia đình nhiều lắm.
Không có gì, ta xem bố cháu như em ruột, giờ biết nó rõ là bị làm oan thì ta nhất định phải đòi lại công bằng. Cường, đưa Thư về phòng tắm nghỉ ngơi, sau đó xuống đây ăn cơm cùng mọi người trong nhà.
Tôi đồng ý theo sự sắp xếp của ông, nhưng cũng không quên hỏi:
Bác cho cháu hỏi, bác tên gì vậy ạ?
À, ta tên Hoàng, gọi ta là bác Hoàng. Nhân đây, ta giới thiệu với cháu một số thành viên khác trong gia đình. Đây là bác Hạnh, vợ ta. Nhà ta có hai đứa con trai, anh cả tên Hưng, đứa thứ hai là Cường. À, còn cô bé xinh đẹp này là Thanh, sắp trở thành dâu nhà rồi đấy.
Tôi liếc mắt nhìn sang Thanh, thấy cô ấy e thẹn cúi đầu, tủm tỉm mỉm cười hạnh phúc. Một cảm giác khó chịu tự nhiên hiện lên trong lòng tôi, không rõ nguyên nhân. Tôi gật đầu đáp lễ:
Vâng ạ, cháu biết rồi ạ. Đây là bác Hạnh, anh Hưng, anh Cường và chị Thanh ạ.
Mọi người gật đầu cười chào, không khí trở nên ấm cúng. Nhưng đến khi giọng nói của Cường vang lên, bầu không khí tươi vui đó bỗng chốc tan biến:
Cô, đi theo tôi.
Tôi lẻo đẽo bước theo anh, Cường dẫn tôi lên tầng 2, vào một căn phòng nhỏ, được trang trí đẹp mắt và xa hoa. Tôi không giấu được sự tò mò:
Phòng này trước đây của ai vậy ạ?
Cường giữ nguyên vẻ khó chịu, đáp:
Của ai không quan trọng, giờ đây nó là của cô, hãy giữ gìn.
Tôi hiểu rồi.
Này, quần áo trong tủ đấy, đừng để mọi người chờ đợi. Hãy nhanh chóng tắm rửa và xuống ăn cơm.
Tôi gật đầu đồng ý, không chần chừ nữa, lần này tôi không muốn tạo ra thêm bất kỳ tình huống khó xử nào nữa. Chạy vào phòng tắm để tranh thủ tắm nhanh chóng và trang điểm, tôi cảm thấy hỗn hợp giữa vui sướng và buồn bã. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi lại được trải nghiệm không khí gia đình, ngôi nhà ấm cúng và cuộc sống bình yên.
Tranh thủ lấy bộ đồ pyjama trong tủ, tôi mặc nó lên và cảm thấy hài lòng với vẻ ngoại hình của mình. Tự tin bước ra khỏi phòng, tôi nhận thấy sự lạc quan và rạng ngời trong gương mặt của mình. Tôi nghĩ đến những thời kỳ hạnh phúc và tự tin trong quá khứ, và có chút nôn nao khi nghĩ về những biến cố đau lòng đã khiến tôi mất đi một phần của chính mình.
Tiếng cửa phòng còn kịp đưa tôi trở về thực tại. Cường đang đứng ngoài cửa và nói:
Xong chưa, đi xuống nhà.
Tôi vội vàng bước ra và bất ngờ gặp phải tình huống awkward khi cả hai chúng tôi cùng đưa cánh tay để chống cửa. Cường nhanh chóng giải quyết tình huống này bằng cách đưa tay mình ra, và tôi lạc quan hơn với sự nhạy bén và linh hoạt của anh. Nhưng lúc này, có vẻ Cường không muốn giữ thêm thời gian nào. Anh nói:
Cô lúc nào cũng thế, nhanh lên.
Chúng tôi xuống nhà, và khi bác Hạnh chia bàn ăn, tôi nhận ra rằng tình huống đã được sắp xếp để tạo điều kiện cho mối quan hệ giữa Thanh và Cường. Bác Hạnh yêu cầu tôi ngồi cạnh Hưng, còn Cường và Thanh ngồi cùng một bàn. Sự hiểu biết về tình cảm gia đình và dự định tương lai bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Tôi cố nở một nụ cười tươi, rồi bước qua bàn ngồi gần anh Hưng. Ngay khi ngồi xuống, tôi nghe tiếng lẻm bèm của Cường khiến không khí trở nên căng thẳng. Cường tỏ ra bất mãn và đối đầu với mẹ:
Phiền phức thật, ngồi đâu cũng được mà.
Mẹ Cường phản kháng:
Ôi, thằng này, tôi sắp xếp cho mày mà mày còn cảm thấy phiền. Mày muốn gì nữa?
Cường tỏ ra quyết liệt:
Con không cần mẹ sắp xếp, con tự sắp xếp mọi thứ cho cuộc đời con.
Gương mặt bác Hạnh trở nên trầm trồ, và bà nổi giận đập tay xuống bàn. Bác trai bác Hạnh nói lên tiếng trấn an:
Thôi, hai người im đi. Có hai mẹ con trong nhà mà suốt ngày cãi nhau, nếu tôi không ở đây như làm trọng tài thì có lẽ nhà này sẽ loạn đến mức nào đây.
Bác Hạnh cũng tỏ ra căng thẳng, rơi lệ và buông đũa, kể lể về những lo lắng của mình:
Đấy, ông xem thằng con ông đấy, kiếm vợ cho nó, lo lắng cho nó, vậy mà giờ nó lại nói tôi thế đấy, ông coi có đúng không.
Sự căng thẳng nảy sinh trong không khí gia đình, làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không thể tin rằng những mâu thuẫn và khó khăn mà tôi đang chứng kiến lại xuất phát từ cùng một gia đình. Anh Hưng lên tiếng:
Thôi, cả nhà ăn cơm đi, nay có khách mà không khí như này thì không tốt. Nào, Thư, em thích ăn gì để anh gắp cho.
Tôi liếc mắt nhìn anh Hưng và thỏ thẻ:
Dạ, để em tự gắp cũng được ạ. Cháu mới hai mẹ, mời hai anh, mời chị ăn cơm.
Sau đó, mọi người trở lại không khí vui vẻ, hỏi han nhau. Chỉ có Cường giữ lặng lẽ và anh ấy và chị Thanh sau khi ăn xong cũng rời đi vào phòng riêng của họ. Không khí trong gia đình giữa sự vui vẻ ban đầu và sự mâu thuẫn hiện tại là điều khó hiểu và làm tôi cảm thấy bối rối.
Bác Hoàng hỏi tôi:
Khi trước, lúc ký giấy tờ chuyển nhượng cổ phần công ty cho Chinh, cháu có nhớ mình ký vào những thông tin gì không?
Dạ có, cháu nhớ là cháu ký 3 tờ giấy về việc ủy quyền cho chú Chinh quản lý số cổ phần hiện tại cho cháu.
Thế còn giấy tờ nhà, cháu có ký bản nào về giấy tờ nhà của cháu không?
Tôi ngẫm nghĩ 1 hồi rồi lắc đầu:
Không ạ. Chỉ ký đúng 3 tờ giấy kia thôi.
Bác Hoàng gật đầu và nói:
Vậy thì được rồi, căn biệt thự của nhà cháu hiện tại vẫn đang thuộc quyền sở hữu của cháu, cháu có thể lấy lại được, bên cạnh đó lần trước giấy tờ cháu ký là giấy ủy quyền quản lý cổ phần, nên cơ hội lấy lại cũng khá cao.
Tôi ngạc nhiên về những thông tin này và hỏi lại:
Thật hả bác?
Ừm, bác mới nghe trợ lý báo lại, Chinh thời điểm đó sở dĩ không dám cho cháu ký giấy sang nhượng cổ phần luôn vì nó sợ liên lụy đến cái chết của bố và mẹ cháu, nên nó chỉ dám nhân danh cháu để điều hành công ty thôi. Trong hồ sơ đó quy định rằng trong trường hợp cháu mất, hoặc cháu không muốn điều hành công ty nữa, hoặc cháu không có đủ sức khỏe, trí tuệ để làm việc, thì sau khoảng thời gian 5 năm, người được ủy quyền sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ công ty đó, giống như người thừa kế vậy.
Tôi thực sự vô cùng bất ngờ với những thông tin này, chú Chinh quả thật rất cẩn thận. Tôi quay sang hỏi bác:
Vậy bây giờ theo bác, cháu nên làm gì ạ?
Lấy lại công ty thì dễ, nhưng vận hành mới khó. Quan trọng là lấy lại xong nhưng không có bằng chứng chứng minh tội trạng của Chinh, thì cũng không giải quyết được gì cả. Nên cách tốt nhất hiện tại là cháu phải âm thầm học cách quản lý công ty như thế nào, khoan hãy đánh rắn động rừng. Sau đó từng bước nói chuyện với Chinh.
Chú Chinh có biết cháu bình thường và về đây ở rồi không bác?
Tạm thời không, vì ta đã làm việc trực tiếp với bệnh viện rồi. Chinh không thường xuyên đến thăm cháu, chỉ cập nhật tình hình bệnh tình của cháu qua điện thoại với bệnh viện mà thôi, nên cháu cứ an tâm tạm thời ở đây. Ta sẽ sắp xếp để cháu làm việc trong công ty ta, hiểu công ty làm việc, vận hành như thế nào. Thương trường phải giỏi, tinh thần phải thép, mới lấy lại được mọi thứ và minh oan cho bố mẹ cháu. Cháu nhớ chưa?
Vâng, cháu biết rồi ạ, cháu cảm ơn bác.
Thôi về phòng nghỉ đi. Sáng mai ta sẽ sắp xếp người hỗ trợ cháu.